“Được rồi...”
Sắc mặt Vương Tú Vân ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh đến cực điểm.
“Diệp Chi, cháu còn ý kiến gì về chuyện này không?”
Rõ ràng bà ta chẳng xem lời nói của Trần Minh Triết ra gì, nhưng anh đột nhiên lên tiếng khiến bà ta rất tức giận.
“Bà nội, cháu...”
Lúc này, Bạch Diệp Chi lại nhìn về phía Trần Minh Triết.
Ngay đến bản thân cô cũng không biết vì sao lúc này mình lại nhìn về Trần Minh Triết.
Người đàn ông ngày thường có chuyện lớn gì cũng trốn sau lưng cô này, dường như hôm nay có gì đó khác biệt.
“Bà nội...”
Hửm?
Ngay lúc Trần Minh Triết định lên tiếng thì sắc mặt Vương Tú Vân chợt trở nên lạnh lùng đến cùng cực, hai con mắt nhìn chằm chằm vào anh hệt như hai con rắn độc lúc nào cũng có thể phun nọc độc ra.
“Mày là cái thá gì? Chỗ này có chỗ cho mày nói chuyện à?”
“Đúng vậy...”
Bấy giờ, Bạch Dũng Thắng cũng cau chặt mày nhìn Trần Minh Triết ăn mặc đơn sơ đứng bên cạnh Bạch Diệp Chi. Ông ta chưa từng nhìn thẳng vào thằng nhà quê này, cái thằng ở trong nhà cũng bị gọi là “đồ vô dụng” thì ra ngoài có gì đáng nhắc tới chứ.
“Cháu gái à, cháu quản cho tốt người của cháu đi nhé, dù sao ở đây cũng không phải nhà cháu, không thể ăn nói bừa bãi ở đây được!”
“Chứ còn gì nữa, tự xem mình là người nhà họ Bạch thật à!”
Lúc này mặt Bạch Diệp Chi đỏ lựng, cô thấy uất ức hơn bao giờ hết. Những người này là người thân của cô đấy, những người này đều là người nhà họ Bạch, nhưng chẳng ngờ kết quả lại là thế này.
Công ty Rượu Thanh Tuyền đó vốn dĩ là tâm huyết cả đời của bố.
Bà nội chỉ nói một câu Rượu Thanh Tuyền thuộc về sản nghiệp của gia tộc rồi liền bảo chú hai Bạch Dũng Thắng tới tiếp quản luôn cả công ty.
Nếu bố biết chuyện này thì nói không chừng tức quá mà chết luôn mất.
Thế nên bất luận thế nào cô cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Nhưng bây giờ cô phát hiện đứng trước tất cả người trong nhà, đứng trước bà nội đầy uy quyền, cô không thốt ra được một lời nào cả...
“Ha ha, sao tôi không phải là người nhà họ Bạch chứ? Tôi là chồng hợp pháp của Diệp Chi, Rượu Thanh Tuyền là công ty của nhà chúng tôi, đương nhiên tôi có quyền phát biểu rồi“.
“Chẳng qua Rượu Thanh Tuyền tạm thời lao đao thôi, tôi tin nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa. Hơn nữa chúng tôi đã có hướng giải quyết rồi, không quá 3 ngày, tất cả những nguy cơ Rượu Thanh Tuyền gặp phải bây giờ sẽ được giải quyết sạch sẽ!”
Lời nói của Trần Minh Triết khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ngay đến cả Bạch Diệp Chi đứng bên cũng hơi sửng sốt. Cô thấy Trần Minh Triết thường ngày ăn nói nhỏ nhẹ, mặc kệ người khác sỉ vả, biểu hiện hôm nay lại hơi khác biệt.
Phì...
“Ha ha ha ha... Trần Minh Triết, anh muốn chọc tôi cười đến chết à? Anh là chồng hợp pháp của Diệp Chi? Nói cũng đúng, đúng là đã tới cục Dân Chính lĩnh giấy kết hôn thật, nhưng ai mà chả biết anh chỉ là bức bình phong cho chị Diệp Chi thôi chứ! Anh còn tưởng mình thật sự tới ở rể nhà họ Bạch chắc?”
“Thật là đời chẳng thiếu chuyện lạ, chuyện lạ năm nay nhiều quá! Chị Diệp Chi, xem ra dường như anh chồng vô dụng của chị muốn ra mặt thay cho chị đấy, còn nói có hướng giải quyết nguy cơ của Rượu Thanh Tuyền rồi. Tôi nói này Trần Minh Triết, người khác ở Tân Thành này không biết anh chứ nhà họ Bạch tôi ai ai cũng biết tỏng anh rồi. Chỉ là không ngờ trước đây thấy anh chỉ là thằng vô dụng chất phác, bây giờ còn vờ ra oai trước mặt bọn tôi cơ đấy!”
“Chứ còn gì nữa, chị Diệp Chi, chị quản chồng kiểu gì thế? Chỗ này không phải chỗ để mở miệng ra ăn nói hàm hồ đâu nhé“.
...
Nghe những lời bàn luận này, Bạch Diệp Chi tức đến nghiến răng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trần Minh Triết vẫn định nói thêm.
Nhưng lại bị Bạch Diệp Chi cắt ngang.
“Minh Triết, anh đừng nói nữa“.
Trước nay Trần Minh Triết luôn không tham gia vào bất cứ chuyện trong công ty hay công việc của Bạch Diệp Chi, tuy cô không biết vì sao hôm nay anh lại đột nhiên muốn cùng mình đi tham dự hội nghị tập đoàn của gia tộc, hơn nữa còn phát biểu ý kiến trong hội nghị.
Nhưng Bạch Diệp Chi biết anh cũng là muốn ra mặt cho mình. Giống như việc trước đây anh đã thuê một chiếc siêu xe cực sang tới trước cổng công ty Rượu Thanh Tuyền để đón cô đi trong tình cảnh cô đang thật sự khó xử, khiến cô thấy vô cùng nở mày nở mặt.
Thật ra Bạch Diệp Chi rất vui, từ những việc này có thể cho thấy Trần Minh Triết vẫn là người cầu tiến, chỉ là cách làm của anh khiến cô không vui chút thôi.
“Bà nội, Minh Triết nói không sai, Rượu Thanh Tuyền là tâm huyết cả đời của bố cháu, cháu nhất định sẽ tìm cách cứu lấy công ty. Còn việc bà vừa nói sẽ cho chú hai sang tiếp quản Rượu Thanh Tuyền thì cháu phải về nhà thương lượng với bố cháu đã, chuyện này là chuyện quá lớn ạ“.
“Sau đó thì sao...”
Vương Tú Vân nhìn Bạch Diệp Chi đỏ mặt ngồi đó.
“Sau đó...”
Đột nhiên Bạch Diệp Chi cũng không biết nói gì.
Vì cô hiểu rõ nhất tình hình của Rượu Thanh Tuyền, tuy không phải là một đống bừa bộn như chú hai Bạch Dũng Thắng nói nhưng cứ kéo dài mãi thế này thì e rằng chưa tới một tháng thì đã ứng như lời chú hai nói rồi.
Đến lúc đó thì chỉ có nước tuyên bố phá sản thôi.
Nhưng Bạch Diệp Chi không phục! Dựa vào đâu mà công ty bố cô phải cất công cực khổ kinh doanh bao nhiêu năm qua mới lớn mạnh được lại dễ dàng để gia tộc thu mất, đáng ghét hơn là cứ thế để chú hai tiếp quản, hoàn toàn nắm giữ cả công ty.
Điều đó đồng nghĩa với việc cả nhà cô bị đá ra khỏi công ty Rượu Thanh Tuyền.
“Nói không ra chứ gì? Diệp Chi, vì Rượu Thanh Tuyền là một phần của tập đoàn kinh tế chúng ta. bà mới quyết định như vậy, nếu không bà sẽ không thu dọn đống lộn xộn này đâu. Muốn xoay chuyển cục diện của Rượu Thanh Tuyền bây giờ, không bàn đến những cái khác, chỉ là duy trì tình hình kinh doanh hiện tại thôi thì tập đoàn cũng phải đầu tư vào ít nhất vài chục triệu, tình hình mới khá khẩm hơn được. Cháu cảm thấy dựa vào nguồn lực hiện tại của Rượu Thanh Tuyền có thể tìm được nguồn đầu tư mới không?”
“Đúng vậy đó cháu gái Diệp Chi, thật ra tập đoàn cũng đã thảo luận về chuyện của Rượu Thanh Tuyền mấy lần rồi, cuối cùng bà nội cháu gõ bàn cho ra quyết định này. Nếu cháu cứ tiếp tục ương bướng thì Rượu Thanh Tuyền sẽ thật sự phá sản đó, đến lúc đó cả nhà cháu thật sự không còn gì nữa đâu, đã vậy còn gánh thêm món nợ khổng lồ. Đây là cơ hội của cháu, cháu phải trân trọng đấy!”
Bấy giờ Bạch Dũng Thắng thầm cười khẩy trong lòng.
Dù tình trạng trước mắt của Rượu Thanh Tuyền đáng lo, nhưng một khi được sáp nhập vào xí nghiệp gia tộc, đến lúc đó không bàn đến những cái khác, ông ta có thể biến thành nhân vật có thực quyền trong gia tộc rồi! Vậy thì lúc ông ta thừa kế chức chủ tịch của tập đoàn kinh tế, không một ai dám không phục cả.
“Được rồi, không cần nói nữa! Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Diệp Chi, mấy ngày nay cháu cũng mệt rồi, hôm nay cháu về nghỉ ngơi đi, sáng mai bà cho Dũng Thắng sang tiếp nhận Rượu Thanh Tuyền“.
“Bà nội...”
“Tan họp...”
Lần này Vương Tú Vân không hề cho Bạch Diệp Chi cơ hội phản bác, tuyên bố tan họp luôn.
Sau đó thì người người lục đục rời khỏi phòng hội nghị.
Bạch Dũng Thắng bước tới trước mặt Bạch Diệp Chi thì hơi khinh bỉ liếc Trần Minh Triết rồi nói: “Cháu gái Diệp Chi à, cháu bị làm sao thế? Lẽ nào cháu không biết cuộc họp lần này liên quan đến sự tồn vong của Rượu Thanh Tuyền à? Chú đã phải thuyết phục bã bọt mép bà nội mới đồng ý với cách giải quyết này đấy, sao cháu lại dẫn theo thằng kia chứ, ăn nói lung tung! May là bà nội cháu không để bụng, nếu không hết cách cứu Rượu Thanh Tuyền đấy. Cháu phải biết đó là tâm huyết cả đời của anh cả chứ, sao cháu cứ như đùa giỡn thế hả?”
“Đúng vậy đó, chị Diệp Chi, ông chồng vô dụng của chị bây giờ lại biết chém gió rồi à? Tôi bất ngờ lắm đấy nhé, còn nói gì mà chưa đầy 3 ngày sẽ giải quyết sạch sẽ nguy cơ hiện tại của Rượu Thanh Tuyền? Chị chắc chắn anh ta không phải tới để diễn hề đấy chứ?”
Bạch Kim Liên đứng một bên, vẻ mặt đầy mỉa mai nhìn Trần Minh Triết ngồi bên kia.
“Diệp Chi, chuyện này chị phải tự kiểm điểm đi nhé. Khó khăn lắm bà nội mới đồng ý rót vốn vào Rượu Thanh Tuyền, chị phải biết nghĩ rộng, lo cho đại cục, chứ đừng suốt ngày dẫn ông chồng vô dụng của chị đi làm màu khắp nơi như thế. Mất mặt ở đây thì cũng chẳng sao, mọi người đều là người một nhà, cũng không ai thật sự dè bỉu gì hai người, nhưng ra ngoài mà thế này thì làm mất hết mặt mũi nhà họ Hạ chúng ta đấy“.
Con trai lớn của Bạch Dũng Thắng là Bạch Liên Sơn nhìn bà chị họ xinh đẹp của mình rồi cất lời ý vị sâu xa.
“Anh tôi nói đúng đó chị Diệp Chi. Thằng vô dụng Trần Minh Triết này chị cất ở nhà cho nấu ăn giặt giũ là được rồi, đừng dắt ra ngoài làm gì. Thật đấy, tôi nhìn thôi đã thấy mất mặt rồi, ăn mặc hệt như thằng đi móc bọc ấy! Hôm nay nể mặt chị đấy chứ không đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi!”
“Các người...”
Lúc này Bạch Diệp Chi giận đến đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Đám người này còn nói là người một nhà gì chứ, rõ ràng là mỉa mai châm chọc trắng trợn, ăn nói khó nghe cực kì.
Cô nhìn Trần Minh Triết ngồi bên cạnh mình một lượt.
Tuy trên mặt Trần Minh Triết tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nhưng Bạch Diệp Chi biết trong lòng anh chắc chắn rất khó chịu.
“Được rồi, mấy đứa đừng nói Diệp Chi nữa, dù sao chuyện này cũng không phải lỗi của cháu Diệp Chi, nhưng mấy đứa cũng phải lấy hôn nhân của Diệp Chi mà làm gương nhé, đặc biệt là Kim Liên đấy...”
Càng nói càng tức, cả nhà này biến tướng đủ cách để chà đạp mỉa mai người khác.
Lúc Bạch Diệp Chi định đứng lên phản bác mấy câu thì lại bị Trần Minh Triết đứng dậy kéo cô lại.
Cô chợt thấy lòng chấn động.
“Diệp Chi, đi thôi, chúng ta về nhà nào...”
Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, lúc nói chuyện trong mắt chỉ có mỗi Bạch Diệp Chi, đám người đứng quanh anh xem như không khí.
“Minh Triết...”
Bạch Diệp Chi còn định nói gì đó nhưng đã bị Trần Minh Triết kéo ra ngoài cửa phòng hội nghị rồi.
“Thằng vô dụng, sớm muộn gì tao cũng sẽ nện cho mày một trận nên thân!”
Tự nhiên bị lơ đẹp, mấy người kia tức đến xì khói.
“Thật ra cũng không sao, bây giờ chỉ còn chúng ta tiếp quản Rượu Thanh Tuyền nữa thôi. Tuy lúc đầu sẽ khá khó khăn phiền phức nhưng con đã cho người điều tra hết mấy đơn hàng lớn và những hợp đồng kí kết đặt hàng mấy chục năm của Rượu Thanh Tuyền rồi. Mấy đơn hàng lớn đều là ký với những công ty lớn thôi, chỉ cần chúng ta nắm chắc được Rượu Thanh Tuyền thì có thể kiếm được không ít hời đâu“.
Bạch Dũng Thắng nghe con trai mình phân tích thì chậm rãi gật đầu.
“Liên Sơn nói đúng, mai con với bố cùng tới tiếp quản công ty. Một khi tiếp quản được công ty thì cho dù sau này Rượu Thanh Tuyền có đóng cửa phá sản thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta còn chiếm được một khoản trong đó nữa...”
“Đúng vậy, dù sao bây giờ cũng mặc kệ Rượu Thanh Tuyền sống chết ra sao, chúng ta tiếp quản rồi bán lại cũng kiếm được bộn tiền...”
Mấy người này gật gù, nở nụ cười đắc ý vô cùng.