Vương Tú Vân chậm rãi gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Vì Diệp Chi đã vay cho công ty Rượu Thanh Tuyền một khoản cứu mạng”.
“Vay cho?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Tú Vân.
“Bà nội, bây giờ một khoản vay nho nhỏ cũng không có tác dụng đâu, hơn nữa hiện giờ Tập đoàn Thiên Bách chúng ta còn nợ ngân hàng khoảng 600 triệu, sao ngân hàng lại chịu cho chúng ta vay nữa chứ? Bà đừng để người khác lừa...”
Nghe vậy, Bạch Diệp Chi ở bên cạnh lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Trước đây cháu đã nói rồi, có vài người không có năng lực, trong đầu còn nghĩ người khác giống mình. Ngân hàng cho Bạch Diệp Chi này vay chính là vì danh tiếng tốt đẹp trước đó của Rượu Thanh Tuyền và giá trị tỷ suất sinh lời cao của Rượu Thanh Tuyền trong tương lai”.
“Bạch Diệp Chi, chị nói ai đấy?”
Bạch Liên Sơn lập tức nổi giận.
Anh ta vốn dĩ hận Trần Minh Triết kia tận xương tủy, đương nhiên cũng ghét lây sang cả bố con Bạch Diệp Chi.
“Đúng vậy, đừng tưởng tùy tiện vay ngân hàng một chút tiền đã là ghê gớm! Chẳng lẽ chị không nghe lời bà nội sao? Chút tiền này của chị chẳng có chút tác dụng nào đối với công ty, có bản lĩnh thì chị đến ngân hàng vay một tỷ đi...”
Bạch Kim Liên lập tức tỏ ra khinh miệt, hiện giờ, còn một tháng nữa là cô ta sẽ bắt đầu cuộc sống giàu sang hạnh phúc với cậu chủ lớn nhà họ Tiết - Tiết Long Đào. Bạch Kim Liên không cho phép bất cứ ai khinh thường mình.
“Nếu tôi có thể vay một tỷ, cô định thế nào?”
Lần này Bạch Diệp Chi lại nhìn Bạch Kim Liên có chút buồn cười ở trước mặt mình.
“Hahaha... chị á, dựa vào chị sao Bạch Diệp Chi? Cho dù bán từng miếng thịt trên người chị cũng thì còn không được một trăm triệu ấy chứ, đòi một tỷ cơ đấy? Chị còn chưa tỉnh ngủ à, hay là bị thằng chồng vô dụng kia hành đến ngu người rồi?”
Lúc nghe đến đây, Bạch Diệp Chi tức giận đứng bật dậy.
“Bạch Kim Liên, có giỏi thì cô nói lại lần nữa xem!”
Nghe được những lời này, Bạch Diệp Chi thật sự rất tức giận, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Kim Liên này dùng những lời nói cay độc như thế này để tổn thương cô
“Haha, làm sao... Bạch Diệp Chi, chẳng lẽ bị tôi nói trúng tim đen rồi nên chị mới phản ứng như vậy, để tôi nói lại lần nữa, chị...”
“Đủ rồi!”
Bạch Dũng Quang lúc này đột nhiên đập bàn đứng dậy.
“Mẹ, đây là lần đầu tiên con tham gia cuộc họp của tập đoàn, mặc dù con không biết tại sao trong cuộc họp của công ty lại có người ăn nói bừa bãi như vậy nhưng con có thể hiểu rõ một điều, chính là con gái Bạch Diệp Chi của con đã vay khoản tiền này vì công ty Rượu Thanh Tuyền, nếu như tập đoàn đã có cách giải quyết vấn đề hiện tại, vậy thì con và Diệp Chi chẳng cần tham gia nữa”.
“Haha... Chú, chú đang nói cháu sao?”
Bạch Kim Liên lập tức nhìn hai bố con đứng trước mặt mình, trong lòng càng thấy buồn cười.
“Tôi nói cho chị biết... đến lúc đó tôi sẽ bảo Long Đào giải quyết chuyện này. Nếu hai người muốn họp thì họp cho đàng hoàng, còn không thì biến khỏi đây càng sớm càng tốt...”
Vương Tú Vân đang ngồi trên ghế chủ tọa nghe được những lời này thì sắc mặt cũng trầm xuống.
Nhưng không đợi bà ta lên tiếng, Bạch Dũng Quang lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Được, cháu đã nói như vậy thì mong là đến lúc đó, cháu đừng có quỳ xuống cầu xin Diệp Chi nhà chúng tôi!”
Nói xong Bạch Dũng Quang lập tức đứng dậy sau đó gọi Diệp Chi rời khỏi phòng họp.
Thật ra vừa bắt đầu vào họp, Bạch Dũng Quang đã thấy phiền, ông ấy thật sự không thích cuộc họp như thế này, cho nên trước đây dường như ông ấy chưa hề tham gia cuộc họp của tập đoàn, mà luôn chỉ có Bạch Diệp Chi tham gia.
“Bố...”
“Hừ! Bạch Kim Liên, cô quá đáng lắm rồi!”
Nói câu này sông, Bạch Diệp Chi đi theo Bạch Dũng Quang rời khỏi phòng họp.
“Dũng Quang...”
“Diệp Chi...”
Vương Tú Vân gần như đứng phắt dậy muốn ngăn cản hai người, nhưng Bạch Dũng Quang hoàn toàn không có ý định ở lại, ông ấy đi thẳng ra khỏi phòng họp.
“Hừ, bà nội... bà quan tâm hai người họ làm gì, đi thì đi thôi... không có gì to tát cả.”
“Đúng thế, bà nội, bà nhìn thái độ của Bạch Diệp Chi xem, đến bác cả cũng là thái độ đấy. Họ hoàn toàn không coi bà ra gì, bố con bọn họ như vậy rồi thì bà còn quan tâm làm gì?”
“Hai đứa im miệng cho ta!”
Vương Tú Vân lập tức nhìn Bạch Liên Sơn và Bạch Kim Liên một cách lạnh lùng.
Sau đó nhìn xung quanh.
“Các người có phải là thấy tôi cho Diệp Chi làm phó tổng giám đốc nên có ý kiến đúng không? Các người thấy Kim Liên có thể làm phó tổng giám đốc không?”
“Chủ tịch... Bạch Diệp Chi bọn họ...”
“Bà nội, chẳng lẽ không phải sao? Bạch Diệp Chi chỉ là vay được chút tiền thôi, còn có thể xoa dịu tình hình chút nào chứ. Hiện giờ nguy cơ của công ty không phải nên dựa vào Kim Liên thì mới có thể giải quyết sao, chỉ cần phía nhà họ Tiết bơm ít vốn là được”.
“Im miệng, đồ vô liêm sỉ!”
Vương Tú Vân nhìn đám người trước mặt.
“Các người đều có ý này đúng không? Haha, vay chút tiền, Diệp Chi có thể vay bao nhiêu, các người biết không? Công ty cần tiền lúc này, chứ không phải một tháng sau, các người có biết không...”
“Diệp Chi có thể vay đến một tỷ! Là một tỷ đó!”
“Số tiền này đủ để tập đoàn chúng ta khắc phục khó khăn rồi!”
“Haha... hay thật đấy, các người chỉ có một cái miệng để nói suông thôi sao? Nhìn bố con nhà Diệp Chi đang làm cái gì đi, mấy ngày nay... thôi bỏ đi, chuyện này mọi người nghĩ cho kĩ, nếu như Diệp Chi không thể thuận lợi vay khoản vốn này, tập đoàn của chúng ta cứ chờ phá sản sao?”
“Hả...”
“Chủ tịch, sao bà không nói sớm...”
“Không ngờ cháu Diệp Chi lại lợi hại như vậy!”
“Đúng thế, có thể đàm phán vay đủ một tỷ, đúng là không đơn giản!”
“Vụ làm ăn với công ty Rượu Thục Xuyên lần trước cũng là nhờ Diệp Chi thương lượng đó!”
“Đúng thế, đúng thế... nhưng giờ phải làm gì?”
“Chậc...”
Đám người này bắt đầu thảo luận.
Bạch Kim Liên nghe được những lời bàn luận như vậy, thậm chí còn có vài người nhìn cô ta bằng ánh mắt trách cứ, trong lòng dâng lên lửa giận mãnh liệt
“Hừ, bà nội, chẳng lẽ bà không thể gọi cho nhà họ Tiết? Bảo bọn lập tức gửi tiền tài trợ cho chúng ta à... dù sao cháu cũng sắp lấy Long Đào rồi, chẳng lẽ nhà họ Tiết bọn họ không quan tâm chuyện này sao?”
“Đúng thế, bà nội, bà gọi điện thoại hỏi thử đi...”
Vương Tú Vân chậm rãi đứng dậy: “Cuộc họp ngày hôm nay không còn ý nghĩa gì nữa! Nếu như Diệp Chi không vay được một tỷ, sợ rằng tập đoàn chúng ta không thể trụ được bao lâu. Một tháng... haha..”
Nói xong, Vương Tú Vân rời khỏi phòng họp, bà ta đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, bà ta có một cảm giác là trước đây mình đã chọn sai.
Những người còn lại trong phòng họp đều lặng người.
Lúc này, vì Vương Tú Vân đã rời đi rồi, cho nên những người trong phòng họp đều hướng ánh mắt về phía anh em nhà họ Bạch cũng đang hoang mang không kém.
“Hừ! Không phải chỉ là dùng thân thể đổi lấy một khoản tiền thôi sao...”
“Đúng thế... Kim Liên, lát về em liên lạc với phía nhà họ Tiết... chẳng lẽ chuyện Bạch Diệp Chi có thể làm được, em không thể làm sao?”
“Đúng thế, đúng thế... Kim Liên, dù sao hiện giờ cũng đưa sính lễ tới rồi. Cho dù thế nào, cháu cũng là con dâu nhà họ Tiết ở Du Thành, miễn cháu thể hiện tốt một chút là được rồi, bác tin chỉ cần cháu mở miệng, cậu chủ lớn nhà họ Tiết kia chắc chắn sẽ ra mặt vì cháu...”
“Đúng vậy, đúng vậy...”
“Kim Liên, tập đoàn hiện giờ đều dựa vào cháu! Cháu nhất định phải lên tinh thần.”
“Đúng thế, Kim Liên...”
...
Đột nhiên mọi người đều tranh nhau nói, Bạch Kim Liên nghe được những câu này trong lòng rất vui vẻ, cô ta còn cảm thấy mình đã trở thành trụ cột của tập đoàn.
Sự sảng khoái trong lòng... dù sao thì cũng được nhiều người khen ngợi như vậy, cả người cô ta cảm thấy lâng lâng, cảm giác khó chịu trước đó cũng hoàn toàn biến mất.
“Mọi người yên tâm! Theo tôi nghĩ, chút chuyện này thôi thì chỉ cần tôi nói với Long Đào, chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ. Dù sao thì anh ấy cũng là người thừa kế của nhà họ Tiết ở Du Thành, không phải chỉ là một tỷ thôi sao? Nhà họ Tiết có tiền, chắc chắn sẽ giúp đỡ!”
Mọi người đều gật đầu... sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Đợi sau khi đám người rời khỏi, Bạch Liên Sơn mới nhìn cô em gái đang hưng phấn trước mặt, sau đó nói: “Em gái, em thật sự có thể gọi điện thoại cho chồng chưa cưới Tiết Long Đào của mình, sau đó nhờ cậu ta giúp đỡ sao?”
Bạch Kim Liên lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu.
Rất rõ ràng cô ta không thể!