Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 67: Chương 67: Chỉ biết làm màu




Hả?

“Anh cứ vậy mà cúp máy?”

Thấy Trần Minh Triết dứt khoát ngắt máy rồi ném điện thoại lên sofa, Bạch Diệp Chi không kịp phản ứng.

“Đúng vậy, sao thế?”

Trần Minh Triết không nghĩ ngợi gì, hỏi.

“Chắc là công ty xảy ra chuyện, đúng rồi, hay là hợp đồng có vấn đề gì rồi!”

“Hay là chúng ta đến công ty xem thử...”

Tuy ngoài mặt Bạch Diệp Chi tỏ ra không quan tâm.

Nhưng thật ra cô rất quan tâm an nguy của công ty.

“Em nghĩ lại xem trước đây bọn họ đối xử với em như thế nào. Diệp Chi, chắc chắn Bạch Dũng Thắng gọi điện cho em vì chuyện liên quan đến hợp đồng“.

“Em biết, chỉ là... nếu hợp đồng có vấn đề gì, sau này...”

Trần Minh Triết bất đắc dĩ cười nói: “Cái này em càng không cần lo lắng. Diệp Chi, tối hôm qua anh đã gọi điện thoại cho người bạn học ở công ty Rượu Thục Xuyên, cậu ấy nói chuyện này để cậu ấy lo liệu, còn nói là sẽ giữ lại hợp đồng này cho em, lúc nào em đi cũng được“.

“Thật sao?”

Trần Minh Triết gật đầu.

“Minh Triết, đợi việc này xong xuôi chúng ta nhất định phải đi Dung Thành mời bạn học của anh ăn bữa cơm, anh ấy là ân nhân của chúng ta“.

Trần Minh Triết cong môi cười: “Để xem sao“.

Nghe Trần Minh Triết nói vậy, Bạch Diệp Chi cảm thấy vững tâm hơn nhiều.

Mặt khác, tại văn phòng công ty Rượu Thanh Tuyền.

“Bố, không lẽ nhất định phải đến tận nhà mời Bạch Diệp Chi trở lại tiếp tục thay mặt Rượu Thanh Tuyền tiếp quản vụ đàm phán với phó tổng giám đốc Lục sao?”

Sắc mặt Bạch Liên Sơn trông rất khó coi, lời nói có vẻ không phục.

“Bố, Bạch Diệp Chi đúng là con hồ ly tinh, nhất định cô ta có quan mờ ám với phó tổng giám đốc Lục, rồi cô ta lấy chuyện này uy hiếp anh ta. Nếu không thì tại sao hợp đồng đã kí, mà phó tổng giám đốc Lục nhất định không chịu đàm phán với chúng ta?”

Bạch Kim Liên giận dữ.

Vốn nghĩ có thể dùng chuyện này để đạp Bạch Diệp Chi xuống, nhưng không ngờ cuối cùng lại tự giẫm phải chân mình, bị bà nội giáo huấn, còn bị người nhà đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu mình.

Bạch Kim Liên đem món nợ này gán hết lên người Bạch Diệp Chi.

Theo cô ta, mọi việc đều bắt nguồn từ Bạch Diệp Chi, việc bố cô ta không thể thuận lợi kí kết hợp đồng cũng đều là do Bạch Diệp Chi.

“Được rồi, đừng nói nữa“.

“Bố...”

“Được rồi, đừng nói thêm gì nữa, đi đi!”

Bạch Kim Liên tức mình giậm chân, quay người đi ra khỏi phòng. Cô ta không thèm đến gặp Bạch Diệp Chi, hà cớ gì cô ta phải cúi đầu trước Bạch Diệp Chi cơ chứ, nhất định không được.

Nhìn Bạch Kim Liên tức giận đùng đùng rời khỏi văn phòng, Bạch Dũng Thắng chỉ biết lắc đầu, sau đó nhìn Bạch Liên Sơn nói: “Đi thôi, hai chúng ta đi, chuyện này không thể trì hoãn thêm được, nếu thất bại, chúng ta sẽ mất tất cả!”

Lúc Trần Minh Triết chuẩn bị đồ ăn ở nhà bếp, chuông cửa reo lên.

“Ai vậy...”

Bạch Tuyết nằm chơi game trên sofa lên tiếng.

“Là chú hai Bạch Dũng Thắng đây!”

Đã quyết định nhượng bộ, Bạch Dũng Thắng cũng không làm bộ làm tịch gì nữa, ông ta đứng trước cửa sắt cũ nát trả lời.

Bạch Tuyết nghe thấy thì sắc mặt hơi thay đổi, cô ta nhìn Bạch Diệp Chi cũng đang kinh ngạc giống mình.

“Chị...”

“Em đi mở cửa đi!”

Nói xong Bạch Diệp Chi quay về phòng.

Trần Minh Triết từ nhà bếp đi ra, anh đang nấu dở đồ ăn nên tạp dề còn mang trên người, thoạt nhìn chẳng có lấy một chút sức uy hiếp.

“Diệp Chi, để anh lo cho, em về phòng nghỉ đi!”

Bạch Diệp Chi gật đầu.

Hai người đã bàn bạc chuyện này rồi, vả lại cô cũng không muốn gặp chú hai.

Cửa vừa mở, hai bố con Bạch Dũng Thắng nhíu mày nhìn đồ đạc trang trí trong nhà.

“Chú hai, đến rồi sao...”

“Bạch Tuyết phải không, lớn lên xinh đẹp như vậy“.

Bạch Tuyết khẽ gật đầu rồi quay về sofa trong phòng khách tiếp tục chơi game. Đối với bố con Bạch Dũng Thắng, Bạch Tuyết cũng không có thiện cảm.

“Bạch Diệp Chi đâu... Gọi nó ra đây!”

Thấy thái độ này, Bạch Liên Sơn điên tiết quát lớn.

Nhìn cách bố trí phòng ốc thôi Bạch Liên Sơn đã chán ghét, không muốn đi vào.

Bạch Dũng Thắng cũng có cảm giác y chang con trai ông ta.

“Diệp Chi bị ốm, các người tìm cô ấy có việc gì?”

Trần Minh Triết chậm rãi gỡ tạp dề ra, đi đến trước cửa khoan thai hỏi.

“Anh là cái thá gì, biến đi chỗ khác, gọi Bạch Diệp Chi ra đây! Chị ta còn ở đây giả bệnh, không lẽ chị ta không biết hợp đồng chị ta đàm phán có vấn đề à?”

Thịch!

A!

Trần Minh Triết tống một đạp vào bụng Bạch Liên Sơn, khiến anh ta rống lên.

Động tác nhanh, mạnh và dứt khoát khiến Bạch Liên Sơn không kịp phản ứng.

Bạch Tuyết ngồi trên sofa chứng kiến cảnh tượng này thì rụt cổ lại.

Cô ta nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở Hắc Sắc Tình Điều, Trần Minh Triết một đạp đá bay anh Pháo - đại ca đến từ Dung Thành.

“Trần Minh Triết, mày dám đánh người?”

Sắc mặt Bạch Dũng Thắng vô cùng khó coi.

Trần Minh Triết lạnh lùng nhìn Bạch Dũng Thắng: “Cậu ta ồn ào quá, thế nào, ông có muốn bị đánh luôn không?”

Trần Minh Triết không thèm nể mặt Bạch Dũng Thắng. Anh không quan tâm quan hệ thân thích gì cả, trong mắt anh chỉ có Bạch Diệp Chi, để anh biết được ai động đến Bạch Diệp Chi thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Lúc này, Bạch Liên Sơn ôm bụng ngồi xổm ở hành lang, không kiềm được nước mắt, nói chuyện cũng khó khăn.

“Mày...”

Dù sao thì Bạch Dũng Thắng cũng không bộp chộp như con trai ông ta. Cố nén cơn giận, ông ta nói: “Tao đến tìm cháu gái tao là Bạch Diệp Chi, công ty có hợp đồng cần nó giải quyết“.

Trần Minh Triết mỉm cười: “Diệp Chi đang ốm, nếu cần bàn chuyện hợp tác thì đợi Diệp Chi khỏi ốm rồi nói!”

“Mày nói với Diệp Chi, đây là ý của bà nội nó, bà nội nó bảo nó nhanh chóng chốt hợp đồng này. Như vậy đối với tất cả mọi người đều có lợi!”

Trần Minh Triết đứng chắn ở cửa nên Bạch Dũng Thắng không thể đi vào bên trong.

Trước đây ông ta chẳng coi Trần Minh Triết ra gì, nhưng Trần Minh Triết vừa mới đá văng con trai ông ta, hơn nữa ánh mắt anh lạnh như băng giống như đang nhìn kẻ thù khiến Bạch Dũng Thắng không dám mạo hiểm, chỉ biết cố nín nhịn.

“Được, tôi sẽ chuyển lời cho Diệp Chi, còn nữa, nếu đây là ý của bà nội thì nói bà tự mình đến đây đi...”

Nói xong, Trần Minh Triết đóng sập cửa lại.

Cái gì?

Bạch Dũng Thắng đứng sững trước cửa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tức ứ hơi.

“Bố, con đau quá, bố đưa con đến bệnh viện trước đã...”

Bạch Liên Sơn đau đến nỗi mặt trắng bệch, có thể thấy cú đạp của Trần Minh Triết không hề nhẹ.

“Hừ, mất mặt!”

Bạch Dũng Thắng dìu đứa con trai đang đau đến trợn mắt nhe răng, hai người chật vật đi xuống cầu thang.

Nhưng mà Trần Minh Triết không có hứng thú xem cảnh đó.

“Anh rể, ngầu quá... Tôi đã muốn xử tên Bạch Liên Sơn đó từ lâu, cú đạp vừa nãy của anh mướt rượt...”

Bạch Tuyết ngồi ở sofa chứng kiến tất cả.

Cô ta khen anh, hoàn toàn quên mất ngày thường cô ta toàn mắng Trần Minh Triết là đồ vô dụng.

Trần Minh Triết cười cười không nói rồi nhanh chóng quay lại nhà bếp.

Lúc này, Bạch Diệp Chi từ trong phòng đi ra.

“Chú hai đi rồi...”

“Chị, em kể chị nghe, vừa nãy...”

Bạch Tuyết bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại cảnh tượng lúc nãy.

Chu Minh Phượng và Bạch Dũng Quang không về nhà ăn trưa vì Bạch Dũng Quang phải đến bệnh viện làm vật lý trị liệu. Chu Minh Phượng ở bệnh viện cùng Bạch Dũng Quang cả ngày.

Trong nhà xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ hoàn toàn không biết.

Lúc làm xong vật lý trị liệu, từ bệnh viện bước ra, liền nhận được một cú điện thoại.

“Ông nghe đi...”

Thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Chu Minh Phượng vội chuyển điện thoại cho Bạch Dũng Quang.

“Alo, ai vậy...”

Không nhìn màn hình, Bạch Dũng Quang đã nhấn nút nghe.

“Anh cả, là tôi đây, Thái Phượng“.

Quách Thái Phượng, vợ của Bạch Dũng Thắng, cũng chính là mẹ của Bạch Liên Sơn, người vừa mới ăn một đạp của Trần Minh Triết.

“Ừ, Thái Phượng, sao vậy? Tìm tôi có việc gì?”

Bạch Dũng Quang đối với cuộc điện thoại này có chút mơ hồ.

“Ha ha, có việc, tất nhiên là có việc. Thằng con rể ăn bám của anh dám đánh con trai tôi bị thương. Tôi nói cho anh biết, hôm nay Dũng Thắng và Liên Sơn có lòng tốt tới gọi con bé Diệp Chi đến công ty họp, đây cũng là ý của mẹ. Ai ngờ thằng con rể vô dụng của anh uống nhầm cái thuốc gì, chẳng những không cho bố con Dũng Thắng vào nhà ngồi, còn đá cho Liên Sơn một cái lộn cầu thang. Tôi nói cho anh hay, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho nhà các người đâu!”

“Hả? Có chuyện đó sao?”

Bạch Dũng Quang nghe xong, sắc mặt có chút lúng túng.

“Sao hả, anh tưởng chúng tôi đem mạng sống con trai ra đùa sao? Con trai tôi bây giờ đang nằm viện, tôi cho anh biết, nhà anh không có lời giải thích rõ ràng cho chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ không cho qua! Hừ, dám để người ngoài đến ức hiếp bố con Dũng Thắng, còn đánh người... Tôi nhất định sẽ mách mẹ, để mẹ đứng ra đòi lại công bằng cho chúng tôi! Các người đợi đó!”

Nói xong, bà ta cúp điện thoại.

Bạch Dũng Quang cầm điện thoại trên tay, mặt còn ngơ ngác.

“...”

“Có phải tên ăn hại kia lại gây ra chuyện gì rồi không?”

Chu Minh Phượng sa sầm mặt.

“Cái gì?”

“Điện thoại mở loa lớn em nghe hết cả rồi, thằng ăn hại đó ăn không ngồi rồi cả ngày thì thôi đi, còn suốt ngày gây chuyện. Bây giờ hay rồi, anh cũng biết Quách Thái Phượng là dạng người gì rồi đó, cô ta làm ầm lên thì nhà chúng ta gà bay chó chạy!”

Bạch Dũng Quang cau mày.

“Chúng ta cứ về nhà hỏi xem đầu đuôi thế nào, anh thấy Minh Triết không phải kiểu người quá khích, nói không chừng chuyện này có ẩn tình!”

“Hỏi khỉ gì, nếu không phải nó gây chuyện thì mắc gì người ta gọi điện thoại mắng vốn anh?”

Nói xong, Chu Minh Phượng bắt một chiếc taxi.

“Đợi về đến nhà, em phải xử lý cái thằng ăn bám này, bắt nó ly hôn với Diệp Chi!”

Bạch Dũng Quang đi phía sau nghe được, chỉ biết lắc đầu cười khổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.