Cái gì?
Sao có thể được chứ?
Sau khi Chu Minh Phượng nhìn thấy thông tin của Trần Minh Triết trong cuốn sổ hộ khẩu trên tay, vẻ mặt bà ta đầy kinh ngạc.
Ở trên đó ghi rõ Trần Minh Triết là người của một huyện nhỏ trong thành phố có tên Hoa An của Yên Kinh.
Chu Minh Phượng ngồi trên ghế, sắc mặt bà ta cực kỳ u ám. Trước giờ, bà ta chưa từng đồng ý cuộc hôn nhân giữa Bạch Diệp Chi với Trần Minh Triết vào ba năm trước, thế nên chẳng thèm nhìn giấy đăng kí kết hôn của hai người lấy một cái, tất nhiên cũng chưa từng nhìn thấy sổ hộ khẩu của Trần Minh Triết.
“Hừ, dù cho cậu có hộ khẩu ở Yên Kinh thì đã làm sao, cũng chẳng phải là hộ khẩu nội thành Yên Kinh, hộ khẩu ở những nơi khác có tác dụng quái gì!”
Chu Minh Phượng cầm cuốn sổ hộ khẩu kia, lật xem mấy lần, nhưng lại phát hiện cuốn sổ hộ khẩu này chỉ có tên một mình Trần Minh Triết, hoàn toàn không có thông tin gì của bố mẹ.
Điều này khiến Chu Minh Phượng hơi nghi ngờ, nhưng lúc này bà ta cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, lại lục tung cái tủ một lần nữa, tìm thấy giấy đăng kí kết hôn của hai người cất vào trong túi xách của mình rồi đi ra ngoài.
Hôm nay, bà ta nhất định phải bắt hai người ly hôn.
Càng ngày bà ta càng không vừa mắt với Trần Minh Triết.
Hơn nữa trước đây bỏ lỡ một Phương Thế Hoa đã khiến Chu Minh Phượng vô cùng hối hận, bây giờ Hoàng Quốc Đào lại xuất hiện, trong mắt của bà ta đó chính là con rể quý của mình, vả lại theo như Chu Minh Phương nhận thấy chỉ có người có tiền như Hoàng Quốc Đào mới có thể khiến con gái mình hạnh phúc.
Bà ta đã nói hết với Hoàng Quốc Đào, hơn nữa Hoàng Quốc Đào cũng có người quen ở Cục Dân chính, chỉ cần đem giấy đăng ký kết hôn qua đấy là có thể hoàn tất việc này rồi.
Trong lòng Chu Minh Phượng vừa nghĩ tới sẽ lập tức có thể đổi một căn nhà lớn hơn, hơn nữa nhà họ Bạch cũng có thể có một công ty rất lớn, càng nghĩ bà ta lại càng cảm thấy lâng lâng.
Đứng trước cửa của Cục Dân chính, Chu Minh Phượng không khỏi cười khẩy một tiếng.
“Trần Minh Triết, cái đồ bỏ đi như cậu, nếu không phải Diệp Chi cứ luôn bảo vệ cậu thì tôi đã quật chết cậu từ lâu rồi, lại còn muốn ăn bám nhà chúng tôi, làm lỡ dở đời con gái tôi, sau ngày hôm nay, cậu hãy cút khỏi nhà họ Bạch mãi mãi cho tôi...”
......
Ngay trong lúc Chu Minh Phượng mặt mày hớn hở đi vào trong Cục Dân chính thành phố Tân Thành thì cuộc họp sớm của Rượu Thanh Tuyền đã đi đến hồi kết.
Mới sáng sớm, Bạch Dũng Quang đã bị Bạch Dũng Thắng sắp xếp đến khu chưng cất rượu, tuy rằng trong lòng Bạch Dũng Quang chứa đầy nỗi oán hận, vô cùng tức giận về thái độ của người em trai này đối với mình, nhưng so với việc tham dự cuộc họp ban sáng, đối mặt với người mẹ, cùng vài người họ hàng, thân thích trong gia đình, Bạch Dũng Quang thà đến ở cùng với đám thợ chưng cất rượu còn hơn.
Từ trước đến nay, Bạch Dũng Quang luôn là người hành động thực tế, hơn nữa với kinh nghiệm kinh doanh và sản xuất rượu nhiều năm như vậy, thế nên ông thà trốn trong xưởng rượu chưng cất rượu chứ không muốn giả vờ thân thiết, xã giao lấy lệ cùng với đám người trong gia tộc kia.
“Ơ, đây không phải tổng giám đốc Bạch sao, sao không ở nhà nghỉ ngơi, vẫn đi làm hả?”
“Đúng vậy... tổng giám đốc Bạch, bây giờ công ty đã do ông hai quản lý rồi, ông cũng chỉ là đang giả bộ bận bịu mà thôi, ha ha...”
Ngay lúc này có hai người trung niên trong gia tộc đến giám sát nhân công trong xưởng rượu không khỏi cất lời giễu cợt ông ấy.
Biết rằng, trước đây Bạch Dũng Quang chính là người phụ trách đặc biệt của xưởng chưng cất rượu này, lại thêm địa vị trong gia tộc nữa, những người này gặp ông ấy đều phải khách khí chào một tiếng tổng giám đốc Bạch.
Suy cho cùng đám người bọn họ đều biết rằng tất cả những mối làm ăn của gia tộc đều nằm ở sự hợp tác giữa Rượu Thanh Tuyền và Rượu Thục Xuyên, mà bây giờ đã bắt đầu hợp tác rồi, cũng kéo được đầu tư rồi, rất dễ nhận thấy, trong mắt bọn họ, bố con nhà họ Bạch kia đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Bạch Dũng Quang nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, vừa định phản bác lại thì một nhóm thợ chưng cất rượu của Rượu Thục Xuyên bên cạnh đó bỗng dừng tay lại, sau đó nhìn Bạch Dũng Quang trước mặt rồi hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, chuyện này là sao? Hai người họ nói thế là ý gì?”
“Ha ha ha, không hiểu là ý gì sao? Chính là tổng giám đốc Bạch của chúng ta đã bị đuổi rồi, có điều tổng giám đốc Bạch đã chịu làm công việc chân tay, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản, chỉ cần không làm loạn, chúng tôi đều chào đón, ha ha ha..”
Hai người này đều là thân thích bên họ nhà họ Bạch, trước kia đều qua lại với Bạch Dũng Thắng, bây giờ Bạch Dũng Thắng đã lên chức, tất nhiên bọn họ nói chuyện cũng chẳng cần kiêng dè gì nữa.
“Tổng giám đốc Bạch, lời bọn họ nói là thật sao?”
Mấy người này đều là những người thợ chưng cất rượu của Rượu Thục Xuyên được Lục Tiểu Ba điều động từ Dung Thành tới, mỗi một người đều có kinh nghiệm rất phong phú, nếu không phải là do phía tổng công ty sắp xếp, bọn họ tuyệt đối sẽ không đến Tân Thành.
Hơn nữa, sau khi bọn họ đến cũng chỉ có thể nói chuyện được với Bạch Dũng Quang, vả lại sau một khoảng thời gian làm việc, bọn họ càng thêm kính nể đối với người đã từng phụ trách xưởng rượu này, có lẽ đôi khi, chỉ có những người thợ như họ với có thể hiểu được tình cảm đối với việc chưng cất rượu, còn đối với những người khác thì có nói cũng như không.
Bạch Dũng Quang gật đầu bất đắc dĩ.
“Cái gì, sao lại có thể làm như vậy chứ, chúng tôi sẽ đi tìm phó tổng giám đốc Lục hỏi cho ra nhẽ...”
Lúc này có một người thợ chưng cất rượu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi hỏi phó tổng giám đốc Lục xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ hai người giám sát kia chỉ muốn cười nhạo, tìm chút cảm giác ưu việt hơn người từ phía Bạch Dũng Quang, lúc này lại thấy hoảng sợ, vội vàng hét lớn: “Mấy người các anh không muốn làm nữa chứ gì, công ty quyết định như vậy, đó là chuyện của công ty, liên quan gì đến mấy người!”
“Cậu im miệng cho tôi!”
Bạch Dũng Quang nhìn thấy hai người họ hàng ngày thường luôn bằng mặt mà không bằng lòng đối với mình, lúc này cũng có phần tức giận.
“Ây dô, Bạch Dũng Quang, anh có biết bây giờ anh đang nói chuyện với ai không? Bây giờ anh đã không còn là người của công ty nữa rồi, mau cút đi cho tôi, biết không hả? Nếu không tôi sẽ phải gọi bảo vệ đấy?”
Bạch Dũng Quang hừ lạnh rồi nói một tiếng: “Tôi đi ư? Là Dũng Thắng gọi điện thoại bảo tôi đến đây, e rằng các cậu vẫn chưa có tư cách đấy“.
“Cái rắm, tổng giám đốc sẽ gọi điện cho anh sao? Không nhầm với ai đấy chứ...”
Tất nhiên hai người đó không tin rồi.
Lúc này, những người thợ chưng rượu khác cũng dừng tay lại, sau đó tập hợp lại với nhau, nhóm người thợ từ Rượu Thục Xuyên đến kia lập tức cởi bỏ quần áo: “Hôm nay không làm nữa, đợi xử lý xong chuyện này rồi nói tiếp, tôi quay về tìm phó tổng giám đốc Lục hỏi rõ chuyện này...”
Biết rằng những người thợ này đều là những người tài được cung phụng của Rượu Thục Xuyên, dù là Lục Tiểu Ba cũng không dám làm mất lòng họ.
“Các người, các người muốn làm phản hả? Đi làm việc đi, nếu không tôi báo cho cấp trên, các người sẽ bị đuổi việc hết đấy...”
Mấy người thợ kia khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Dũng Quang rồi nói: “Tổng giám đốc Bạch, chúng tôi ở lại đây đều là do công ty sắp xếp, một phần nữa là do nhân cách của ông, nếu bây giờ ông đã rời đi, vậy chúng tôi ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, ban đầu lúc chúng tôi đến đây, phó tổng giám đốc Lục cũng đã dặn dò, ở đây mọi việc đều nghe theo lời của ông, hôm nay chúng tôi đi về trước, ông không ý kiến gì chứ?”
“Anh Châu, chuyện này...”
Bạch Dũng Quang định nói gì đó nhưng lại bị người thợ họ Châu kia vỗ vai nói: “Tổng giám đốc Bạch, chuyện của nhà ông, tôi cũng được nghe ít nhiều rồi, nói sao nhỉ, ông làm rượu rất giỏi nhưng chuyện làm ăn ấy mà, có lẽ vẫn phải học tập con gái của ông nhiều hơn. Được rồi, tôi đi đây. Hôm nay không làm nữa“.
Nói xong, cả đám thợ của khu chưng cất đều đi về hơn một nửa.
Còn hai người kia lúc này cũng hoàn toàn hoang mang.
“Các, các người... đứng lại hết cho tôi… đứng...”
“Hai cậu cút đi cho tôi!”
Trong lòng Bạch Dũng Quang rất tức giận.
“Bạch Dũng Quang, được lắm, ông lại dám xúi giục công nhân, ông đợi đó, tôi sẽ lập tức báo cáo với chủ tịch, ông đợi đấy...”
“Thôi đi, bỏ đi... Dù sao bây giờ hãng rượu này cũng sắp xong đời rồi!”
Bạch Dũng Quang nắm chặt tay lại, chỉ tiếc không thể đánh cho hai kẻ ngu đần đột nhiên ở đâu chui ra này một trận, nhưng ông ấy cố nhịn.
Ông ấy biết những người thợ chưng cất rượu này đều là những người vô cùng quan trong của Rượu Thục Xuyên, đừng nói là không nể mặt mình, sợ rằng dù cho có là phó tổng giám đốc Lục thì chưa chắc họ đã nể mặt, suy cho cùng những người này kiếm sống đều dựa vào tay nghề, ở Rượu Thục Xuyên đang được cung phụng, dựa vào cái gì mà phải nể mặt hai kẻ ngoài ngành này chứ?
“Tổng giám đốc Bạch, vậy chúng tôi...”
Lúc này còn một vài người thợ khi trước là công nhân của Rượu Diệp Chi, chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cũng thấy khó chịu.
“Ờ, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi tin là chủ tịch sẽ không lấy Rượu Thanh Tuyền ra đùa giỡn đâu, bây giờ là khoảng thời gian khó khăn nhất của Rượu Thanh Tuyền chúng ta, chỉ cần qua được thời gian này, thì chắc chắn có thể nhìn thấy tia hy vọng. Các cậu có tin Bạch Dũng Quang này không?”
“Tổng giám đốc Bạch, ông nói gì vậy, tôi đã làm việc ở xưởng rượu của chúng ta đã mười mấy năm rồi, đó vì tính cách và con người của tổng giám đốc Bạch, chỉ cần ông nói một câu, chúng tôi tuyệt đối tin tưởng, không nhập nhằng mơ hồ!”
Những người còn lại đều gật đầu tán thưởng.
Dù sao, bọn họ đều là những người công nhân già dặn kinh nghiệm từng làm việc cho Rượu Thanh Tuyền, cùng Bạch Dũng Quang chưng cất rượu như thế này cũng không phải một, hai lần, tất nhiên biết được tình cảm của tổng giám đốc Bạch- người sáng lập ra Rượu Thanh Tuyền này đối với Rượu Thanh Tuyền, bọn họ cũng như thế!
Bạch Dũng Quang nhìn thấy những người nhân công trước mặt, hốc mắt ửng đỏ.
“Cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người, mong mọi người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của mọi người!”
“Đừng nói nữa, bắt đầu làm việc thôi...”
Lúc này, một người đàn ông có vóc dáng cao to vạm vỡ lập tức cười lớn ha hả, đi lên mấy bước rồi bắt đầu làm việc.
Nhìn thấy từng gương mặt bận rộn quen thuộc kia, Bạch Dũng Quang không khỏi nắm chặt tay lại.
“Các anh em, mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng, tôi nhất định sẽ cố gắng để giữ lại sản nghiệp Rượu Thanh Tuyền này“.