Khụ khụ khụ...
Vừa nãy khi bị cưỡng chế rót nước trà vào miệng thôi đã vô cùng đau đớn, giờ cô vẫn thấy vô cùng khó thở.
Nhưng ba người kia thì hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến việc Bạch Diệp Chi vừa định đứng dậy thì đã lăn thẳng từ trên ghế xuống.
“Anh Xà, thuốc này tốt chứ anh? Ha ha, đây là thuốc tôi mua ở chợ đen nước ngoài về đấy, tôi nghe nói cho dù là bà già khú đế nốc thuốc này rồi thì cũng sẽ nhiệt tình như sói như hổ, khó kiếm lắm đấy, tôi còn chả nỡ dùng cơ mà...”
Lý Trường Hà từ từ đứng dậy, sau đó đi tàn tàn đến trước mặt Bạch Diệp Chi, nhếch mép cười.
Tả Xà cũng từ từ đứng dậy.
Nói thật lòng, khi gã nhìn thấy Bạch Diệp Chi là gã đã cảm thấy khó chịu không yên rồi.
Cô gái này còn tràn đầy sự quyến rũ hơn cả gã nghĩ. Không chỉ vậy, gã còn nhìn thấy sự cao quý lạnh lùng của Bạch Diệp Chi mà gã chưa từng thấy ở bất cứ người phụ nữ nào khác, đó là sự hấp dẫn từ sâu tận cốt cách!
“Ừ ừ, tốt lắm, tốt lắm...”
Tả Xà từ từ đi tới trước mặt Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi cũng loáng thoáng nghe thấy hai người họ nói chuyện.
“Ông... Chủ tịch Lý, ông... ông...”
Bạch Diệp Chi rất muốn đứng dậy, nhưng cô nhận ra cơ thể mình không có chút sức lực nào, thậm chí cô nhận ra cô không khống chế được bản thân nữa, cô bắt đầu lôi kéo quần áo của mình.
Đó là cái nóng đến từ chính cơ thể cô, vừa mới nói có hai câu mà cô thấy mình như đang bị trói lại hấp trong nồi hơi.
Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn cả là trong đầu cô toàn là cảnh tối hôm đó ở trên giường với Trần Minh Triết... Các thể loại cảnh tượng... thậm chí còn có cả suy nghĩ của cô.
“Không... không... tôi muốn ra ngoài... tôi...”
“Ha ha ha, Bạch Diệp Chi, cô cho rằng cô là ai cơ chứ, cô đến là có thể đàm phán ổn thỏa chuyện này sao? Nhưng mà, ha ha, nếu cô ngoan ngoãn cho anh Xà chơi đùa, có lẽ tôi có thể suy xét việc không cản trở việc lắp đặt đường ống dẫn của công ty rượu Thanh Tuyền các cô, ha ha ha ha...”
Vừa nói thì Tả Xà giơ tay ra, tóm chặt lấy cổ Bạch Diệp Chi, sau đó nhấc cô lên.
A...
Khụ khụ.....
Ưm ưm ưm ưm...
Bạch Diệp Chi đang chẳng có chút sức lực nào, sao có thể đấu lại với một Tả Xà cơ bắp chứ, cô chỉ có thể để Tả Xà nhấc cô lên dễ như bỡn.
Cô muốn giãy giụa, nhưng cơ thể cô chẳng có chút sức lực nào.
“Được đấy, dáng ngon lắm, nhưng mà mặc quần áo thế này nên tôi không nhìn thấy rõ nét...”
“Ha ha ha...”
Ba người đó cười ha hả.
Mà Bạch Diệp Chi thì bị ném lên cái sô pha bên cạnh. Cô không ngừng ho khan, mặt đỏ phát sợ, người cô toàn là mồ hôi...
Cô phải cắn lưỡi để cho bản thân mình tỉnh táo lại.
Cô không khỏi nhớ đến Trần Minh Triết, nhớ đến cuộc gọi anh vừa gọi cho cô.
Dáng vẻ gấp gáp đó...
“Minh Triết, Minh Triết, anh ở đâu? Em sợ lắm, Diệp Chi sợ lắm...”
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, nóng hôi hổi, nó khiến cô cảm giác mình đã sốt đến hơn 40 độ, cô bắt đầu nảy sinh ảo giác.
“Ha ha ha...”
“Anh Xà, anh cứ từ từ thưởng thức nhé, chúng tôi ra ngoài trước đây!”
“Ha ha, hai người tiện đường đi xem Trần Minh Triết đến chưa đấy“.
“Được, được, cái thằng nhãi ranh đó đến sớm thì càng tốt, thế mới có thể bắt đầu bước quan trọng nhất, nhưng giờ phải làm dạo đầu cái đã, ha ha ha...”
Hai người Lý Trường Hà đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Tả Xà.
“Ha ha, em xinh gái, thả lỏng đi nào, anh nhất định sẽ khiến em thấy thoải mái, ha ha ha...”
Bạch Diệp Chi run lẩy bẩy, người cô không ngừng co rúm lại, liều chết bảo vệ cơ thể mình.
......
Bạch Dũng Thắng đang đứng ngoài quán trà từ từ lấy điện thoại ra.
Ông ta nghĩ giờ nên gọi cho Trần Minh Triết rồi.
Nhưng vào lúc ông ta vừa mở máy ra gọi cho Trần Minh Triết mà không ai nghe máy thì phía không xa, một chiếc Hummer hú ầm lên đang điên cuồng lao vào cửa của “Quán trà Kim Sắc” như một con ngựa đứt cương.
Hai người đang đứng ở cửa quán trà phản ứng nhanh nhất, lập tức tránh ra. Bạch Dũng Thắng đang cầm điện thoại đứng ở cửa thì bị tông vào bay vèo lên.
“Aaaa....”
Bịch!
Trần Minh Triết lùi xe lại ngay.
Sau đó anh dừng xe.
Anh lấy điện thoại ra đi lên trước vài bước, đi tới trước mặt Bạch Dũng Thắng hình như đã bị tông gãy chân.
Người Bạch Dũng Thắng toàn là máu, đầu ông ta đau đến nỗi khiến ông ta chìm trong sự tức giận gần như là điên cuồng, nhưng khi ông ta nhìn rõ người trước mặt mình là Trần Minh Triết thì ông ta như bị sét đánh.
“Ông không cần gọi điện nữa, tôi tới rồi“.
Sau đó, Trần Minh Triết giẫm bẹp lên điện thoại của Bạch Dũng Thắng, sau đó kéo ông ta tới phía trước xe Hummer.
Rồi anh lên xe.
Động tác này quá nhanh, hai người mặc đồ đen giữ cửa gần như đang ngơ ra thì thấy cái xe vừa điên cuồng đâm vào Bạch Dũng Thắng lại khởi động.
Tiếng còi xe rít lên, Bạch Dũng Thắng cảm thấy mình đang đối mặt với nguy cơ tử vong.
“A...a... Cứu mạng... cứu mạng với...”
Chiếc xe Hummer như một con ngựa hoang đang chạy băng băng lao vào Bạch Dũng Thắng, ông ta cắn răng lăn vèo trên mặt đất.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhanh bằng chiếc xe Hummer đó, cái chân vừa bị xe tông gãy giờ đã bị nghiền thành một bãi máu.
Ông ta kêu gào thảm thiết rồi ngất lịm đi.
Nhưng chiếc xe Hummer vẫn chưa chịu dừng lại.
Anh biết Bạch Diệp Chi ở bên trong, mà nếu những kẻ đó muốn làm hại cô thì anh sẽ nghiền nát những kẻ này bằng mọi giá.
Brừm brừm brừm...
Hummer lại lùi về sau.
Xe lấy đủ mã lực, sau đó tông thẳng vào cửa kính quay thủy tinh.
Rầm!
Hai người đang kinh hãi kia bị đụng bay luôn, hoàn toàn không kịp tránh, không rõ sống chết.
“Xảy ra chuyện gì vậy...”
Một người đàn ông mặc áo đen đi ra quát, nhưng người đó còn chưa dứt lời thì người khác đã bị đụng bay.
Chợt có khá nhiều người xông ra.
Trần Minh Triết chỉ liếc có một cái, sau đó anh làm một hành động cực kỳ điên rồ, đó là còn chưa để đám người này mở miệng nói chuyện đã lái con Hummer nghênh ngang tông thẳng vào đại sảnh.
Chất lượng xe Hummer cùng khá tốt, hơn nữa còn được Đoàn Phi cải tiến nữa, thế nên chỉ chưa đầy một phút những người tới bao vây đều bị đâm trọng thương, thậm chí còn có người bị đâm chết.
Mãi đến khi xe Hummer bị ép vào góc, không thể nào động đậy được nũa mới nghe thấy giọng Lý Trường Hà.
“Mẹ kiếp, chém chết nó cho tao!”
Rầm!
Nhưng Lý Trường Hà còn chưa dứt lời thì cửa xe đã biến dạng đã bị Trần Minh Triết đạp tung ra khiến bốn năm tên đàn em đồ đen lăm lăm dao bầu bị đè bẹp dúm.
Sau đó một bóng người xông ra tóm một phát lấy cổ của Lý Trường Hà.
Khoảnh khắc đó, Lý Trường Hà sững sờ triệt để.
Mẹ kiếp, đây là siêu nhân đấy à?
“Bạch Diệp Chi ở đâu?”
Không thốt một câu dư thừa nào, đôi mắt lạnh lùng của Trần Minh Triết nhìn Lý Trường Hà.
“Ở...”
Trần Minh Triết không nói gì khác mà chỉ nhấc Lý Trường Hà lên như vậy, sau đó đi theo hướng Lý Trường Hà chỉ.
Ngoặt qua một hành lang dài, Trần Minh Triết càng lúc càng cảm thấy sợ hãi.
“Diệp Chi, Diệp Chi, Diệp Chi, anh tới rồi đây...”
Mà lúc này, Bạch Diệp Chi đã bị Tả Xà ấn trên sô pha, khoác ngoài của bộ đồ công sở Bạch Diệp Chi mặc đã bị Tả Xà xé ra.
Ngay cả áo sơ mi của cô cũng đã bị gã xé rách.
Thậm chí rìa cái áo ngực ren hồng của cô cũng đã lộ ra...
“Ông...ông... Xin...ông...tha...cho...tôi, tôi đã có chồng rồi... tôi...”
Bạch Diệp Chi đã đến cực hạn, cô đã sắp sụp đổ rồi.
Thậm chí cô không nhìn rõ người trước mặt mình là ai nữa.
Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, không để người khác lại gần mình.
“Ha ha, có chồng rồi? Ha ha ha, chồng em chắc cũng sắp đến rồi đấy, đến lúc đó có thể cho thằng nhãi đó thưởng thức đấy, ha ha ha!”
Tả Xà vô cùng hưng phấn.
Gã chưa từng thấy người phụ nữ nào uống phải thuốc mạnh thế này mà còn có sức phản kháng dữ dội như vậy, nhưng cũng chính vì vậy mới có thể chứng minh rõ ràng rằng, cô gái này rất hiếm có.
Đối với cô gái cực phẩm trăm năm có một này, Tả Xà đã rơi vào trạng thái vô cùng hưng phấn.
Nhưng càng thế này gã càng phải chơi đùa, nhất định phải chơi đùa tỷ mỉ từng li từng tý một...
“Ông...”
Cuối cùng Bạch Diệp Chi cũng không chống đỡ nổi nữa, cô nằm bẹp lên tấm thảm bên rìa sô pha, chỉ còn lại tiếng thở dốc gấp gáp.
“Ha ha ha...”
Tả Xà xé rách quần áo mình, sau đó vồ vào Bạch Diệp Chi đầy hưng phấn.
Ngay lúc này.
Đột nhiên cửa bị đá tung ra, sau đó một vật to lớn đập thẳng vào Tả Xà khiến tên Tả Xà đang vô cùng vội vàng không thể nhịn nổi nữa kia ngã lăn lên mặt đất...