Mấy ngày sau đó, ngoại trừ tới bệnh viện đưa cơm ra, Trần Minh Triết chỉ ở nhà giặt quần áo và làm việc nhà, căn bản không đi đâu khác.
Nhưng vì mẹ vợ phải ở trong bệnh viện trông chừng bố vợ nên Trần Minh Triết có được vài ngày nhàn nhã.
Tối nay, Trần Minh Triết vẫn đi mua thức ăn rồi về nhà từ sớm, đang cặm cụi nấu cơm.
Nhưng mẹ vợ và em vợ đột nhiên về nhà.
“Trần Minh Triết, tôi nghe nói cậu bị trường học đuổi việc rồi phải không?”
Vừa về đến nhà, Chu Minh Phượng đã xông thẳng vào bếp chất vấn.
Đuổi việc?
Trần Minh Triết đang định mở lời thì đã bị Bạch Tuyết cắt ngang.
“Mới chỉ bị đuổi việc thôi mà? Con nghe nói vì trốn làm mới bị đuổi việc đó, mẹ à, mẹ không biết chứ anh rể con là người bận rộn lắm, căn bản không vừa mắt với công việc làm bảo vệ đâu!”
Tất nhiên Bạch Tuyết cố ý nói vậy.
khi biết thông tin này, cô ta lập tức báo với Chu Minh Phượng, còn nói thêm rất nhiều lời khác, thêm mắm dặm muối cho sự việc.
Vốn dĩ Chu Minh Phượng vẫn đang nghĩ, nhất định phải kiếm cớ nào đó để ép Trần Minh Triết ly hôn cùng con gái mình.
Sau khi nghe Bạch Tuyết kể chuyện, bà ta càng thêm ba máu sáu cơn.
“Mẹ… là con…”
Chu Minh Phượng khoát tay.
“Trần Minh Triết, cậu thử nói xem, cái thằng vô dụng như cậu, cả ngày ăn không ngồi rồi, vất vả lắm mới nhờ quan hệ của Diệp Chi kiếm được công việc bảo vệ nhàn hạ, cậu còn không biết trân trọng. Hôm nay nếu cậu không kiếm lại được công việc bảo vệ này, cậu phải cút ra khỏi nhà tôi. Nhà họ Bạch không nuôi người rảnh rỗi!”
“Không chỉ phải cuốn xéo trong ngày hôm nay mà từ nay về sau khỏi cần xuất hiện nữa!”
Bạch Tuyết vội vàng bổ sung thêm.
“Đúng rồi, đợi Diệp Chi quay về hai đứa đi làm thủ tục ly hôn ngay cho tôi, bắt buộc phải ly hôn!”
Ly hôn?
Trần Minh Triết nghe vậy mà lòng dạ run lên.
“Ôi, mẹ, mẹ cứ ở đây từ từ xử lý nha, con đi tắm một cái, ở bệnh viện mấy ngày trời không được tắm rửa đàng hoàng rồi”.
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Trần Minh Triết với vẻ khinh thường, rồi đi về phía phòng tắm.
“Chuyện này…”
Trần Minh Triết đang định nói gì đó đã bị Chu Minh Phượng quát nạt: “Trần Minh Triết, tôi quyết định cho cậu với Diệp Chi ly hôn, thái độ của cậu là sao hả?”
Thái độ?
Trần Minh Triết nhìn bà mẹ vợ mà mình đã nhẫn nhịn suốt ba năm.
“Lát nữa Diệp Chi về nhà, cậu tự động đề nghị ly hôn với con bé, biết chưa hả? Tốt nhất cậu hãy làm theo những gì tôi nói, nếu không tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu!”
“Con… không ly hôn!”
Giọng của Trần Minh Triết có vẻ hơi to.
Bởi vì lúc này trái tim anh vô cùng đau đớn, tuy rằng anh biết bà mẹ vợ này ép Diệp Chi ly hôn với mình không chỉ một lần, nhưng Diệp Chi chưa từng đồng ý.
Mà bây giờ Chu Minh Phượng ra tay thẳng thừng từ chỗ anh, bắt anh phải đề nghị ly hôn.
“Không ly hôn? Chuyện này không theo ý cậu được!”
Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra, Bạch Diệp Chi lê tấm thân mệt mỏi về nhà.
Vừa vào phòng, Bạch Diệp Chi đã nhìn thấy mẹ vợ đang ngồi trên sô pha, còn Trần Minh Triết đeo tạp dề đứng bên cạnh.
“Mẹ, Minh Triết, hai người đang làm gì vậy?”
“Ôi chao, Diệp Chi, cuối cùng con cũng về rồi. Con mà về muộn hơn một chút chắc thằng Trần Minh Triết này ăn tươi nuốt sống mẹ luôn!”
Bạch Diệp Chi vốn đã sứt đầu mẻ trán vì chuyện của công ty, vả lại hôm nay Bạch Diệp Chi nhận được cuộc gọi từ bác hai trong gia tộc, nội dung cuộc gọi rất đơn giản, bảo cô đúng tám giờ sáng mai đến tập đoàn của gia tộc để tham gia cuộc họp.
Vốn dĩ Bạch Diệp Chi định từ chối, nhưng đối phương không hề cho cô bất cứ cơ hội nào.
Bạch Diệp Chi dường như ý thức được điều gì đó, đang định về nhà nghỉ ngơi một lát rồi tới bệnh viện thương lượng với bố mẹ.
Nào ngờ vừa về đến nhà đã gặp phải chuyện này.
“Mẹ, rốt cuộc làm sao thế?”
Lúc này Chu Minh Phượng không nói gì nữa.
Bạch Diệp Chi đành nhìn Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết cũng tức giận chứ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Bạch Diệp Chi, anh lại nhẫn nhịn.
“Không sao, do thái độ của anh với mẹ không tốt!”
“Mẹ, do con không tốt!”
Nói xong, Trần Minh Triết quay người đi vào phòng bếp.
“Ôi chao, con nhìn đi, thái độ gì thế này? Diệp Chi, con không biết đấy chứ, thằng vô tích sự Trần Minh Triết này bị trường học đuổi việc rồi, làm chân bảo vệ thôi cũng không xong! Mẹ về nhà nói nó mấy câu, nó còn nạt nộ mẹ, đúng là đủ lông đủ cánh rồi. Không được, Diệp Chi, ngày mai con ly hôn với thằng vô tích sự này đi, bây giờ mẹ ở nhà nhìn thấy nó là bực mình!”
Chu Minh Phượng được đằng chân lân đằng đầu.
Bà ta biết cho dù bà ta đổ oan cho Trần Minh Triết, Trần Minh Triết cũng không dám nói gì, chẳng phải vừa mới ngoan ngoãn xin lỗi bà ta đó thôi.
Tên vô dụng như thế này, Chu Minh Phượng càng lúc càng cảm thấy con gái mình không nên ở bên cạnh dạng người này.
Nhưng mà Phương Thế Hoa tốt hơn, hay là Hoàng Quốc Đào tốt hơn, hay là…
Thế Hoa đã mấy ngày nay không tới thăm bà ta rồi, nếu so sánh thì điều kiện của Hoàng Quốc Đào vẫn xuất sắc hơn một chút.
Chu Minh Phượng đã bắt đầu cân nhắc đến những lựa chọn trong lòng, so sánh mặt tốt mặt xấu…
“Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì thế?”
Bạch Diệp Chi nói rồi quay người chuẩn bị bước vào phòng bếp.
“Ái da… á…”
Đúng vào lúc này, một tiếng la thảm thiết từ phòng tắm vọng ra.
Ngay sau đó là tiếng khóc ầm ĩ.
“Trần Minh Triết, tôi muốn giết anh!”
Trần Minh Triết đang nấu cơm trong bếp bỗng chốc đần ra.
Mà Chu Minh Phượng và Bạch Diệp Chi vội vàng chạy vào phòng tắm.
“Tiểu Tuyết, sao thế con?”
Chu Minh Phượng vội vàng dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm rồi hỏi con.
Vừa mở cửa ra đã thấy Bạch Tuyết ngồi bệt trên nền đất, một bên chân duỗi ra đã sưng vù lên, thậm chí có cả một vết thương dài, máu me lênh láng...
“Mẹ ơi... nhất định là thằng Trần Minh Triết kia cố tình hại con, cố tình làm hỏng vòi nước, muốn hại con...”
Nói xong cô ta khóc ầm lên.
Lúc này Trần Minh Triết vội vàng từ trong bếp chạy tới phòng tắm.
“Mẹ, không phải, ban nãy con đang định nói...”
“Trần Minh Triết, cái thằng ăn hại này, tại sao cậu đối xử với Tiểu Tuyết như thế!”
Ban nãy Trần Minh Triết vốn định nói với Bạch Tuyết là đường ống trong phòng tắm bị hỏng rồi, anh vẫn chưa kịp sửa, nhưng bị Chu Minh Phượng cắt lời, vả lại bà ta vừa mở miệng đã bắt Trần Minh Triết chủ động đề nghị ly hôn cùng Bạch Diệp Chi.
Sau đó Bạch Diệp Chi trở về, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
“Á... anh đi ra ngoài, cút ra ngoài, tôi không mặc quần áo!”
Trần Minh Triết đang định nhìn vào bên trong xem vết thương của Bạch Tuyết thế nào thì bỗng nghe thấy tiếng hét.
Chát!
“Cút ra ngoài!”
Chu Minh Phượng quay người tát ngang mặt Trần Minh Triết.
“Ôi trời, Trần Minh Triết, cậu cố ý đúng không! Bây giờ cậu độc ác quá mà, tuy rằng Bạch Tuyết có lúc hơi tùy hứng, nhưng cậu hai lần muốn hại nó, nó là em vợ cậu đấy, làm sao cậu nỡ làm thế hả!”
Chu Minh Phượng vừa nói vừa tát Trần Minh Triết thêm một cái, sau đó trực tiếp đẩy anh ra phòng khách.
Ở bên này, Bạch Diệp Chi đã đỡ Bạch Tuyết lên, đồng thời mặc quần áo cho cô ta.
Nói là không mặc quần áo, thực chất mới chỉ cởi áo ngoài ra thôi.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy...”
“Minh Triết có cố ý đâu!”
Bạch Diệp Chi đỡ Bạch Tuyết ngồi xuống sofa, vội vàng đi tới cửa, kéo Chu Minh Phượng đang đẩy Trần Minh Triết ra tận cửa.
“Không cố ý? Nếu nó mà cố ý chắc cả nhà này phải chết trên tay nó rồi!”
“Đúng vậy đó, chị à, chị không biết chứ, mấy ngày nay anh ta mang cơm đến khó ăn chết đi được, mà lần nào cũng đưa ít lắm, chưa biết chừng một mình anh ta ở nhà ăn no rồi mới đưa cơm cho mọi người”.
“Với cả bây giờ nhà ta chỉ có mình anh ta nấu cơm, lỡ một ngày nào đó anh ta muốn báo thù chúng ta, bỏ thêm thứ gì đó khác vào thức ăn, cả nhà ta xong đời luôn!”
Bạch Tuyết lập tức thêm dầu vào lửa, đổi trắng thay đen.
“Đúng đấy, Diệp Chi à, dạng đàn ông như thế này con phải suy nghĩ cho thật kỹ. Mẹ không hại con đâu, nghe lời mẹ, ngày mai ly hôn với nó. Mẹ sẽ tìm mối tốt cho con, tuyệt đối tốt hơn thằng vô tích sự này cả trăm cả nghìn lần!”
Lúc này nghe những lời như vậy, tuy rằng Bạch Diệp Chi không tin Trần Minh Triết sẽ làm thế.
Nhưng cô vẫn nhìn về phía Trần Minh Triết, muốn anh cho cô một lời giải thích.
“Diệp Chi...”
“Chị, chị đừng nghe anh ta nói nhảm, Trần Minh Triết không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa sau lưng chúng ta đâu. Á... lại chảy máu rồi, á, đau đau đau...”
Lúc này Bạch Tuyết không ngừng khóc lóc gào thét.
“Mau chóng đi bệnh viện!”
Vừa nói Chu Minh Phượng vừa đỡ Bạch Tuyết lên.
“Á... mẹ ơi, con không đi được...”
Không đi được?
Làm sao đây?
“Còn đứng đờ ra đấy làm gì, cậu hại Tiểu Tuyết bị thương, còn không mau cõng Tiểu Tuyết xuống tầng!”
Chu Minh Phượng lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết đang đứng đó nhíu mày.
“Á, đau... chị ơi, đau lắm luôn... em cảm thấy chân mình tê dại rồi...”
“Minh Triết...”
Bạch Diệp Chi thần sắc phức tạp nhìn về phía Trần Minh Triết đang nhíu mày.
Trần Minh Triết lập tức không nói lời nào đi tới trước mặt Bạch Tuyết, quay lưng ngồi thụp xuống...