Bạch Dũng Thắng đau khổ bò dậy khỏi cái giường thô sơ đó. Lúc ngồi dậy, ông ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng, một cái chân của mình đã hoàn toàn mất cảm giác.
“Chân của tôi...”
“Ông còn nghĩ đến chân của ông à, giữ được cái mạng ông cũng khó khăn lắm đấy, hơn nữa tôi nói này nhé, nếu không phải ông may mắn thì e là đến chỗ tôi cũng không cứu nổi ông đâu. Nhớ đấy, lần này là mười triệu tệ, không được phép thiếu dù chỉ một xu!”
Tên mập cơ thể to lớn kia nói rồi ấn Bạch Dũng Thắng nằm xuống giường.
“Nào, tôi sẽ tiêm cho ông một mũi. Thả lỏng đi, giờ ông phải nghỉ ngơi đầy đủ. Giờ tôi truyền dịch cho ông, ông đừng có động đậy đấy, xương sống của ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vừa nãy khi ông cử động lại bị tổn thương một chút, thế nên tôi phải chẩn đoán lại cho ông“.
“Cảm ơn!”
Bạch Dũng Thắng cảm nhận được nỗi đau khi ống tiêm đó đâm vào mạch máu của mình, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Haizz, nếu năm đó tôi không có chút ân tình với ông nội Bạch nhà mấy người thì tôi không cứu ông đâu. Nhưng người lái xe tông ông cũng độc ác thật đấy, dù tôi cũng biết ông chả phải hạng tốt đẹp gì. Nhưng dù thế nào thì sau lần này, ân tình giữa tôi với nhà họ Bạch cũng thanh toán sạch sẽ rồi nhé“.
Đối mặt với Bạch Dũng Thắng lại hôn mê lần nữa, bác sĩ có thân hình to lớn vô cùng cảm khái.
Quay người lại, ông ta đi vào một căn phòng khác, sau đó chuẩn bị dịch truyền cho Bạch Dũng Thắng.
......
“Bố nói gì cơ, ý là tối qua chú hai cũng không về sao?”
Bạch Diệp Chi vừa thay quần áo xong thấy vô cùng khó hiểu.
Cùng lúc đó, cô càng lúc càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
“Bố, ý bố là tối qua chú hai không hề trở về, rồi sau đó sáng nay người điều hành của công ty rượu Bá Vương- Lý Trường Hà tuyên bố rằng công ty rượu Bá Vương được chuyển nhượng cho một người tên Tô Ngọc sao?”
Nghe thấy đáp án khẳng định của bố mình trong điện thoại, Bạch Diệp Chi kinh ngạc nhìn Trần Minh Triết đang dựa vào gối, đôi mắt cô tràn đầy sự nghi vấn.
“Được, bố, con biết rồi, con sẽ xem tình hình phía bên công ty giúp bố, bên bà nội thì con sẽ tự giải thích, giờ con tới công ty ngay đây, tối qua có chút chuyện nên hơi chậm trễ chút“.
“Giờ con đang ở bên cạnh Minh Triết!”
“Vâng vâng...”
Cúp máy xong, Bạch Diệp Chi ngay lập tức nhìn Trần Minh Triết đang dựa đầu vào gối, nói: “Minh Triết, có phải là anh...anh...”
“Anh làm sao?”
Trần Minh Triết cố ý giả vờ vô tội.
“Không thể nào, Minh Triết, anh nói xem, sao chú hai lại đột nhiên biến mất được. Buổi sáng lúc đi họp ông ta cũng không đến, em còn muốn hỏi ông ta xem vì sao muốn hại em cơ. Dù sao thì nói thế nào em cũng là cháu ông ta, cho dù ông ta không thích em cũng đâu thể làm như thế được....”
“Chú hai có thể là không có mặt mũi nào để gặp em thế nên mới thế đấy“.
Trần Minh Triết thầm nghĩ, tối qua sau khi giận dữ lái xe tông thẳng vào Bạch Dũng Thắng thì không trông thấy ông ta đâu nữa, hay là gọi một cú cho Đoàn Phi nhỉ, xem tối qua hắn thu dọn tàn cục có trông thấy thi thể của Bạch Dũng Thắng không. Không vì gì khác mà là do Bạch Dũng Thắng cũng là một người cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa giờ ông ta cũng đã biết thân phận của anh, Trần Minh Triết cũng không sợ thân phận của mình bị bại lộ, anh chỉ sợ Bạch Dũng Thắng ẩn núp rồi ngấm ngầm ra tay với Bạch Diệp Chi hoặc là bố mẹ vợ.
Càng nghĩ Trần Minh Triết càng cảm thấy không thể tha cho Bạch Dũng Thắng.
Nhưng sau vụ đụng xe tối qua thì e rằng ông ta cũng không còn sống nữa.
“Vậy cũng phải. Thế vì sao Lý Trường Hà của công ty rượu Bá Vương lại đột nhiên tuyên bố sẽ chuyển nhượng hoàn toàn công ty lại cho một người tên Tô Ngọc chứ, mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì về người tên Tô Ngọc này cả“.
“Minh Triết, anh nói là sau khi anh xông vào cứu em thì cảnh sát liền xông vào luôn hả?”
Trần Minh Triết gật đầu tỉnh bơ như không.
“Em thử nghĩ xem, một người tốt như anh sao có thể đánh nhau chứ. Hơn nữa Lý Trường Hà là ai cơ chứ, anh có thể đánh lại ông ta sao?”
Trần Minh Triết vừa nói vừa xoa mũi.
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết trước mặt mình, lòng cô cũng thầm suy nghĩ.
“Không được, giờ công ty rượu Thanh Tuyền đang ở thời kỳ hoàng kim, chúng ta không thể để nó có bất kỳ sơ suất nào. Minh Triết, chúng ta về ngay đi, xong rồi anh đi gặp Tô Ngọc với em nhé. Cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải giải quyết vấn đề lần này của công ty rượu Thanh Tuyền, hơn nữa nếu công ty rượu Bá Vương muốn hợp tác với chúng ta, em cũng thấy khá là hợp lý“.
Bạch Diệp Chi vừa nói vừa mặc áo khoác vào.
“Diệp Chi, đừng mặc cái áo này nữa, cái này...”
Giờ Bạch Diệp Chi mới nhớ ra gì đó, lập tức cởi phắt ra, cái áo khoác này đã bị xé rách rồi.
“Vậy làm thế nào bây giờ, em cũng đâu thể chỉ mặc mỗi thế này đi bàn công chuyện chứ...”
“Ha ha, em đi rửa mặt đi, chuyện này để anh lo“.
Bạch Diệp Chi nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Lúc này, Trần Minh Triết gọi cho showroom xe 4S hôm qua vừa gọi cho anh, sau đó anh bảo họ đưa xe đến cổng khách sạn. Anh đứng dậy nhanh chóng thay quần áo, sau rồi anh ra ban công gọi cho Đoàn Phi.
“Cậu Trần, có chuyện gì sao ạ?”
Đoàn Phi vừa mới ngủ thiếp đi. Bận rộn suốt cả một đêm, Đoàn Phi vô cùng buồn ngủ, nhưng dù thế, khi Trần Minh Triết gọi hắn vẫn vô cùng cung kính, không dám bất kính dù chỉ là một chút.
Đặc biệt là sau chuyện tốt qua, sau khi Đoàn Phi nhận cuộc điện thoại của Bùi Đông Lai ở Dung Thành.
Bùi Đông Lai đã dặn dò rất kỹ càng, ở Tân Thành cậu Trần nói cái gì thì chính là cái đó, còn bảo Đoàn Phi phải phối hợp tốt để bảo vệ cậu Trần. Bùi Đông Lai còn mắng cho Đoàn Phi một trận té tát vì chuyện của Tả Xà vì tên Tả Xà đó đến Tân Thành được hai ngày rồi mà Đoàn Phi mới biết, điều này khiến Đoàn Phi vô cùng buồn bực.
Nhưng nó cũng khiến hắn hiểu thêm về sự đáng sợ của Trần Minh Triết.
Hắn biết, Trần Minh Triết tuyệt đối không chỉ đơn giản là cậu ấm nhà họ Trần ở Yên Kinh. Hắn biết lão đại Bùi Đông Lai nhà mình đến Dung Thành lăn lộn hoàn toàn không kiêng dè bố con thằng nào, ngay cả cái thể loại máu mặt già đời như Tôn Trác Phi gặp phải Bùi Đông Lai cũng phải cụp bớt đuôi lại là phải biết thế nào rồi đấy.
Hơn nữa Đoàn Phi biết sau khi một cậu ấm nhà giàu ở Dung Thành xảy ra mâu thuẫn với Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai đã chặt đứt chân của hắn ta, sau đó hoàn toàn không có chuyện gì cả.
Nhưng Bùi Đông Lai lại cung kính với Trần Minh Triết như vậy. Cái chết của Tả Xà cũng chỉ làm Bùi Đông Lai có chút xíu kinh ngạc, nhưng sau khi nghe là cậu Trần giết chết thì cười ha hả, còn nói là sau khi Tôn Trác Phi nhận được đầu của Tả Xà thì có lẽ sẽ hiểu rồi đấy, nếu lão ta mà còn không hiểu thì cũng uống phí mấy chục năm lăn lộn rồi, cuộc đời của Tôn Trác Phi cũng nên chấm dứt thôi.
“Không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
“Không, không, tôi đang suy nghĩ việc báo cáo lại tình hình cho cậu Trần...”
“Ừ, thế thì tốt, có hai chuyện, đầu tiên, khi dọn dẹp anh có phát hiện ra xác Bạch Dũng Thắng không?”
Nghe vậy, Đoàn Phi ngơ ngác, chậm rãi nói: “Chắc là không đâu. Lúc chúng tôi dọn dẹp thì chỉ có xác trong sảnh thôi. Chỗ đó toàn mấy tên côn đồ nhãi nhép, không thấy Bạch Dũng Thắng!”
“Ừm, xem ra ông ta chưa chết, phái người đi tìm đi“.
“Vâng, tôi biết rồi thưa cậu Trần“.
“Còn một việc nữa, Tô Ngọc là ai?”
“À, ha ha, cậu Trần, cậu cũng biết mà, tôi mà trở thành ông chủ của công ty rượu Bá Vương thì sơ hở ngay, thế nên tôi sắp xếp đại một người, chính là cô em đưa hợp đồng cho tôi hôm qua đó. Cô ta là em gái trước đây tôi quen, giờ theo tôi đi làm việc, tôi thấy cô ta không có việc gì nên để cô ta làm luôn“.
Trần Minh Triết gật đầu.
Tối qua quả thực anh hơi lơ là chuyện này.
“Cũng được, vậy anh bảo cô ta, cứ nói là công ty rượu Thanh Tuyền chuẩn bị thu mua công ty rượu Bá Vương, giá thì tầm ba trăm triệu tệ đi, tiền thì...”
“Ha ha, tôi hiểu rồi“.
Trần Minh Triết cũng không nói gì nữa, chỉ cười rồi cúp máy.
Sau khi anh cúp máy thì nhìn thấy Bạch Diệp Chi mặc áo sơ mi trắng quần đen dài đang đứng chỗ cửa ra lan can, nhìn anh như có điều suy nghĩ.
Chẳng lẽ cô đã nghe hết cuộc gọi của anh rồi sao?