Tân Thành.
Khách sạn Trung Hoàn.
Đây là khách sạn sang trọng nhất của Tân Thành, nằm ở ngay trung tâm, đứng ở trên sân thượng của khách sạn này, có thể quan sát được Tân Thành phồn hoa sầm uất, dòng sông Hương giống như một con rắn đen ẩn nấp trong màn đêm, uốn lượn giữa lòng thành phố...
Lúc này, một người đàn ông gầy gò khoảng chừng ba, bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa sổ trong căn phòng tổng thống của khách sạn Trung Hoàn, bên cạnh y còn có một cô gái xinh đẹp đang quỳ trước mặt y và không ngừng di chuyển.
Người đàn ông trung niên gầy gò này một tay cầm điện thoại, một tay nắm lấy mái tóc cô gái đang quỳ trước mặt y, tùy ý chơi đùa.
Người này tên là Tôn Bân, có lẽ cái tên này còn xa lạ với người ở Tân Thành nhưng ở Miên Thành, không ai không biết tới cái tên này.
Y là người đứng đầu thế giới ngầm, là người mà cho dù người của chính quyền Miên Thành gặp phải thì cũng phải cúi đầu.
Có điều, thứ gã Tôn Bân này thích nhất vẫn là phụ nữ, thật ra y không hề coi trọng tiền bạc nhưng có ai không thích nhiều tiền chứ.
“He he, chuyện mà ông nói tới ấy à?”
Tôn Bân cười nói với người ở đầu dây bên kia.
“He he, anh Bân, anh đúng là người hay quên. Lần trước, chẳng phải tôi đã đặt cọc cho anh mười triệu để nhờ anh xử lý giúp tôi vài đứa sao?”
Lúc này, Bạch Dũng Thắng đang ngồi ở ghế phụ lái có chút không vui, nhưng giọng điệu nói chuyện của ông ta vô cùng khách sáo, bởi vì ông ta biết anh Bân mà mình đang nói chuyện điện thoại là người như thế nào. Trong mắt ông ta, Đoàn Phi của Tân Thành đúng là rất ghê gớm nhưng tên Tôn Bân này chưa chắc đã nể mặt hắn.
“Ầy, tôi đã để A Hằng đi giải quyết chuyện này rồi, chỉ cần đợi sau khi xử gọn thằng nhóc Trần gì đó, A Hằng sẽ tóm hai chị em nhà kia lại cho tôi. Tối nay tôi sẽ dùng thử thuốc hôm bữa ông gửi cho tôi xem sao. Ha ha ha...”
Giọng điệu trong điện thoại có phần nóng vội.
Bạch Dũng Thắng nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
“Cảm ơn anh Bân, cảm ơn anh Bân... Có điều anh đừng làm hại đến tính mạng hai chị em nhà kia. Tôi...”
“Ha ha ha, anh đây hiểu ý của ông! Ông đúng là cầm thú mà, đến cả cháu gái của mình cũng không tha. Đúng rồi, gửi địa chỉ qua cho tôi, nếu không A Hằng đi đâu tìm người được!”
Lúc nói chuyện, trong điện thoại bỗng vang lên một tràng tiếng thở gấp...
Bạch Dũng Thắng đang ngồi ở ghế phụ lái bỗng cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì gọi điện thoại ở khoảng cách gần như vậy, con trai của ông ta cũng có thể nghe thấy rất rõ. Là đàn ông thì ai cũng đều rõ tiếng thở đó có ý nghĩa gì.
“Được, được, anh Bân, tôi biết rồi, anh tiếp tục, cứ tiếp tục đi...”
Dứt lời, ông ta vội cúp máy.
“Bố, anh Bân đến Tân Thành thật sao?”
Đương nhiên Bạch Liên Sơn có thể nghe thấy hết cuộc điện thoại của ông già nhà mình lúc nãy, hơn nữa, trước đây anh ta cũng biết được chút chuyện.
Chỉ là anh ta không ngờ rằng mình có thể báo thù sớm như vậy.
“Đương nhiên rồi, gã Tôn Bân này chính là một tên háo sắc. Bố gửi cho gã ta mấy tấm hình của Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết, sau đó nói rằng hai đứa con gái này đều là người chưa có kinh nghiệm, còn là chị em nữa, chỉ là hơi khó xử lý...Vừa nghe bố nói như vậy, gã ta biết nghe là bố muốn nhờ mình giúp!”
“Nhưng mà bố à, làm vậy… liệu có quá khó ăn nói với bà không… dù sao Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết....”
Bạch Liên Sơn có chút lo sợ, nếu như để bà nội Vương Tú Vân biết được chuyện này thì...
“Ha ha, bà nội con không biết được đâu! Hơn nữa, cho dù có biết thì cũng đã muộn rồi! Đến lúc đó, cả nhà ông anh vô dụng này của bố chẳng còn ai nữa, toàn bộ tài sản nhà họ Bạch đều là của chúng ta. Còn nữa, vừa rồi bà nội con đã giao toàn bộ quyền hành vào tay bố già này của con rồi”.
Lúc này, Bạch Dũng Thắng hừng hực khí thế, có vẻ như ông ta đã dự liệu được mọi sự thuận lợi tiếp sau đó cả rồi.
“Nhưng mà...”
“Liên Sơn, muốn làm chuyện lớn thì phải nhẫn tâm, không ác không phải đàn ông! Lái xe đi!”
Bạch Dũng Thắng cũng chẳng có cách nào khác để xử lý chuyện này. Lần trước, ông ta chỉ có thể tạo thành tai nạn đơn giản chứ chưa đâm chết được Bạch Dũng Quang. Lần này, ông ta buộc phải diệt cỏ tận gốc. Ông ta tin rằng Tôn Bân đích thân đến Tân Thành để ra tay giúp đỡ thì chuyện này coi như đã chắc chắn ổn thỏa rồi.
Qua đêm nay, chẳng ai có thể ngăn cản mình nữa!
Ông ta có thể quen biết Tôn Bân cũng là nhờ một dịp tình cờ. Trong một lần vui chơi ở club tại Dung Thành, Bạch Dũng Thắng vô tình gặp được con gái một người họ hàng xa của nhà họ Bạch đang làm thêm trong club. Lúc đó, Tôn Bân chú ý ngay tới cô nhóc học sinh còn non nớt này.
Lúc đó, cô bé này chỉ có thể cầu cứu Bạch Dũng Thắng, nhưng cô bé không hề biết rằng cái con người mà cô bé cho là họ hàng xa kia còn khốn nạn hơn những gì cô ấy nghĩ. Mặc dù lúc đó đã cứu được cô bé xinh đẹp này khỏi tay Tôn Bân, nhưng Bạch Dũng Thắng lập tức mời cô ấy đi ăn cơm, trong lúc ăn còn để cho cô ấy uống đồ có nồng độ cồn cao, sau đó đưa cô ấy đến khách sạn mà Tôn Bân đã đặt từ trước đó.
Cũng chính vì chuyện lúc đó mà hai người này quen biết nhau. Sau vài lần giao dịch tiền bạc cũng bắt đầu thân thiết hơn.
Sau đó, Bạch Dũng Thắng tìm vài cô nhóc học sinh còn trinh ở Tân Thành để gửi tới Miên Thành cho Tôn Bân nhằm củng cố quan hệ.
Lần này, ông ta dùng luôn tấm hình của hai chị em Bạch Diệp Chi để dụ Tôn Bân tới Tân Thành.
Còn về số tiền mà Bạch Dũng Thắng bỏ ra, Tôn Bân chẳng coi nó là cái gì.
Có điều, khi y biết Bạch Diệp Chi và Bạch Tuyết là hai chị em thì càng có hứng thú hơn. Mặc dù Tôn Bân chơi không biết bao nhiêu người con gái, nhưng chơi hai chị em cùng một lúc thì đúng là y rất ít khi làm, huống hồ đây còn là hai cô gái đẹp tuyệt vời nữa.
Nghĩ tới đây, hai gò má của y đỏ lên, cơ thể bỗng di chuyển về phía trước
Một tay vẫn nắm chặt lấy mái tóc cô gái đang quỳ trước người hắn, khiến cô gái đau đến mức không ngừng kêu la...
Nhưng y chẳng thèm để tâm!
Dùng sức kéo mạnh mái tóc dài của cô gái, Tôn Bân nghiêng đầu nhìn mấy tấm hình đầy mê người trên mặt bàn khiến cho cơ thể vốn đã có chút mềm nhũn bỗng căng cứng thêm lần nữa.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?”
Tôn Bân không mấy vui vẻ, hỏi.
“Anh Bân, là em, Chuột đây.”
“Vào đi...”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông to cao vạm vỡ bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gã đàn ông này không lấy gì làm lạ mà vội vã nói: “Anh Bân, anh Phi tới rồi!”
“He he, tên Đoàn Phi này nắm tin cũng nhanh đấy. Tao mới đến Tân Thành mà nó đã biết tin rồi!”
“Anh Bân, vậy chúng ta có gặp không?”
Chuột nhìn người con gái quỳ dưới đất đang thoăn thoắt thu dọn “tàn cuộc”, mặt không biến sắc hỏi Tôn Bân.
“Gặp chứ, sao lại không gặp... Nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của Đoàn Phi. Đến địa bàn của người ta thì gặp nhau cái cũng là lẽ thường tình”.
“Để anh ta vào đi...”
..........
Đêm đã về khuya.
Vầng trăng khuyết đêm nay vô cùng sáng trong
Bạch Diệp Chi nằm trên giường, mở to đôi mắt.
Cô nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô bỗng nhớ về buổi tối ba năm trước. Lúc đó, cô tan làm ở công ty Thịnh Thế Mỹ Nhan đi về nhà, trên đường về, cô gặp phải mấy tên say rượu, mấy tên say rượu kia đều là đám đầu đường xó chợ. Nếu là lúc trước, Bạch Diệp Chi sẽ tránh thật xa nhưng tối hôm đó, vì vội về nhà, cô đụng mặt mấy tên lưu manh.
Đương nhiên, mấy tên lưu manh sẽ đi theo cô, liên tục ép cô vào một góc.
Ngay khi cô đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một chàng trai trẻ ăn mặc giản dị xuất hiện.
Anh múa vài đường là đã đánh đám lưu manh ngã sấp mặt ra đất, sau đó kéo tay cô chạy một đoạn rồi đưa cô về nhà.
Cũng từ lần đó, Bạch Diệp Chi nhớ kỹ người thanh niên trẻ tuổi đột nhiên lao ra giúp mình, đồng thời cô cũng nhớ tên của anh, Trần Minh Triết.
Sau đó, Bạch Diệp Chi bị gia tộc ép gả cho nhà họ Đường ở Thục Xuyên chỉ vì để lấy được một mối hợp tác làm ăn. Hơn nữa, khi ấy, Bạch Diệp Chi gần như không tham dự vào bất cứ chuyện gì trong gia tộc. Tự dưng, gia tộc lại sắp xếp một cuộc hôn nhân như vậy, đương nhiên Bạch Diệp Chi sẽ không bao giờ vâng theo.
Lúc ấy, cô bỗng nhớ tới Trần Minh Triết, hơn nữa cũng là lần đó cô bồng bột nên kết hôn với Trần Minh Triết, đăng ký kết hôn xong mới nói với bố mẹ và cả gia tộc.
Kể từ lúc đó, Trần Minh Triết bước vào cuộc sống của cô.
Trong trí nhớ của Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết luôn khách sáo và tôn trọng cô.
Anh chưa bao giờ ép buộc cô làm bất kỳ điều gì mà cô không thích. Ở nhà, dù Trần Minh Triết có làm nhiều việc đến mấy thì anh cũng không phàn nàn nửa lời. Cô đều xem trọng những điều này. Dần dần, sau khi tan làm mỗi ngày, cô đã quen với việc Trần Minh Triết xuất hiện trước mặt mình, cô quen cả bộ dạng ngủ cạnh cô của Trần Minh Triết.
Cô chưa bao giờ hỏi đến quá khứ của Trần Minh Triết, đó là lời hứa trước khi hai người họ đến với nhau.
Vậy nhưng hiện giờ, Bạch Diệp Chi càng ngày càng cảm thấy người đàn ông nằm ngủ cạnh cô ba năm qua không hề đơn giản như cô nghĩ.
Chỉ là, tại sao anh lại không nói gì, cứ để bố mẹ cô tiếp tục hiểu lầm sao?
Bạch Diệp Chi vừa nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của mẹ mình, cô cảm thấy bất bình thay Trần Minh Triết.
“Không được, mình phải đi tìm Minh Triết!”
Bạch Diệp Chi càng nghĩ càng cảm thấy việc mẹ mình làm trong tối nay thực sự quá đáng. Hơn nữa, muộn vậy rồi, cô không yên tâm, cô lo lắng khi để Minh Triết bên ngoài một mình.
Bạch Diệp Chi lập tức đứng dậy, mặc áo vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng, phòng khách đã tắt đèn từ lâu, xem ra bố mẹ cô đã ngủ cả rồi. Bạch Diệp Chi nhanh chóng lần mò đi đến bên cạnh chiếc sofa, tìm kiếm xung quanh một hồi lâu cũng vẫn không thấy điện thoại đâu.
Sau đấy, cô đành bỏ cuộc, nhẹ nhàng đi về phía cửa chính.
Nếu đã không tìm thấy điện thoại thì cứ đi ra ngoài, tìm một nơi nào đó rồi gọi điện cho Minh Triết là được...
Nhưng ngay lúc Bạch Diệp Chi đi tới cửa chính, đèn trong phòng bỗng vụt sáng.
“Diệp Chi, muộn vậy rồi con còn định đi đâu đấy?”
A!
Bạch Diệp Chi lập tức bị sự xuất hiện bất ngờ của mẹ cô dọa cho đần người.
“Mẹ… Muộn vậy rồi, mẹ còn không ngủ sao?”
Bạch Diệp Chi nói chuyện có chút run run...
Đúng là bị sự xuất hiện đột ngột của mẹ làm cho giật mình.
“Quay lại!”
“Quay về ngủ!”
Chu Minh Phượng mặt mày cau có nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng trước cửa nhà, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Mẹ, mẹ trả điện thoại cho con...”
“Trả con làm gì? Con muốn liên lạc với thằng vô dụng kia hả? Mẹ biết ngay là tối hôm nay con vẫn chưa từ bỏ. Mẹ nói cho con biết. Bạch Diệp Chi, sáng sớm ngày mai dậy, con lập tức ly hôn với tên vô dụng Trần Minh Triết ngay cho mẹ. Hoàng Quốc Đào đã nói với mẹ cả rồi, chỉ cần con kết hôn với cậu ta, công ty Thịnh Thế Mỹ Nhan sẽ là của con, đến lúc ấy con sẽ là chủ tịch của Thịnh Thế Mỹ Nhan rồi. Yên ổn mà làm chủ tịch thì không muốn, cứ thích dây dưa với tên vô dụng kia làm cái gì?”
“Mẹ, con nhắc lại lần nữa, con sẽ không ly hôn với Trần Minh Triết đâu. Hơn nữa, con không thích Hoàng Quốc Đào, cho dù anh ta có tặng con chục tỷ, trăm tỷ, ngàn tỷ con cũng không bao giờ thích anh ta, chứ đừng nói đến việc cưới anh ta”.
“Con hiểu cái gì! Mẹ cũng vì muốn tốt cho con. Con cũng không nhìn lại mình xem còn có cái gì, chỉ được cái tuổi trẻ xinh đẹp, người ta đã không chê con là gái một đời chồng thì thôi, con còn không thèm người ta...”
“Mẹ, muốn cưới thì mẹ đi mà cưới. Dù sao, bây giờ con rất ghét Hoàng Quốc Đào!”
“Con nói cái gì? Có giỏi thì con nói lại lần nữa xem...”
Chu Minh Phượng lập tức nổi giận, tức giận chỉ tay vào mặt Bạch Diệp Chi và nói.
Bạch Diệp Chi nhìn Chu Minh Phượng đang đứng trước mặt mình, cô biết rằng tối nay, người mẹ này của cô sẽ không buông tha cho cô nên nhanh chóng hừ một tiếng lạnh tanh rồi quay người trở về phòng.
Đóng cửa vào rầm một tiếng.
“Còn không chịu nghe lời nữa! Thật không biết tên vô dụng kia cho cho con uống phải bùa mê thuốc lú gì nữa”.
“Hừ, đừng có nghĩ hai đứa không ly hôn thì mẹ hết cách... Cái tên bất tài vô dụng Trần Minh Triết, muốn liên lụy con gái bà đây à, không có cửa đâu...”