Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 223: Chương 223: Đến mẹ mình mà cũng lừa gạt




Phải rồi... Minh Triết, tối hôm qua rốt cuộc sau đó thế nào?

Sau đó anh rời đi như thế nào? Còn nữa, tối hôm qua anh đã đi đâu vậy? Cả tối không mở điện thoại, anh có biết em đã lo lắng cho anh ra sao không?

Lúc này Bạch Diệp Chi mới nói ra sự lo lắng của cô tối hôm qua.

Trần Minh Triết chầm chậm vỗ vai Bạch Diệp Chi mà nói: Đúng hôm qua điện thoại của anh lại hết pin, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Từng trông thấy hình ảnh một nữ chủ tịch mẫu mực lạnh lùng trước mặt người khác, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện vừa rồi như một cô gái nhỏ bé, trong lòng anh không khỏi càng trân trọng người vợ này hơn.

Phải rồi, Minh Triết, sao sáng nay anh lại lái chiếc xe Porsche kia? Em nhớ tối hôm qua chiếc xe Porsche đó đã bị va chạm, đúng không?

Nếu như anh nói chuyện tối hôm qua là do em nằm mơ, em có tin không?

Bạch Diệp Chi liếc mắt khỉnh một cái, cô nhìn Trần Minh Triết đang cười đểu trước mặt rồi nhanh chóng đưa tay véo tai Trần Minh Triết: Nói mau...

Ối, vợ à... anh nói, anh nói...

Trần Minh Triết cũng không biết Bạch Diệp Chi học được chiêu này từ lúc nào, anh chỉ có thể bái phục cô.

Là do sáng nay anh đã đi mua lại một chiếc mới, chiếc xe kia bị hỏng rồi?

A?

Nghe xong câu nói của Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi lập tức nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc mà nói: Anh lại lừa em đấy à?

Trần Minh Triết vội vàng tránh né chiêu véo tai của Bạch Diệp Chi, anh khoát tay nói: Anh thật sự không lừa em, anh mua xe thật mà, cái xe điện của anh còn đang để ở showroom 4S xe Porsche, em không tin thì chờ lát nữa tan làm chúng ta cùng đi lấy.

Chiếc xe này có giá hơn một triệu tệ đấy, anh lấy lâu ra nhiều tiền thế?

Diệp Chi, thật ra anh có một bí mật vẫn luôn muốn nói với em, nhưng chỉ sợ là khi nghe xong em sẽ bị dọa sợ đến ngất đi.

Trần Minh Triết chầm chậm giơ tay vuốt lại đầu tóc của mình một chút, anh hơi trầm giọng mà nói.

Thật ra anh rất muốn nói cho Bạch Diệp Chi biết mình chính là thiếu gia nhà họ Trần ở Yên Kinh, hơn nữa mình có rất nhiều tập đoàn đang hoạt động ở đây, còn có cả một tập đoàn lớn với khối tài sản kếch sù đang hoạt động ở nước ngoài.

Được, anh nói đi... Em nghe.

Bạch Diệp Chi nghiêm túc nói.

Diệp Chi, thật ra anh là một thiếu gia nhà giàu, anh có rất nhiều tiền, anh có thể tùy ý mua những loại xe như vậy!

Phì...

Ha ha ha...

Diệp Chi, em cười gì, anh đang nói thật đấy.

Bạch Diệp Chi lập tức nín cười rồi gật gật đầu, gương mặt của cô nhịn cười đến mức ửng đỏ cả lên.

...

Được rồi, em tin anh, em biết anh có bí mật của riêng anh, nếu anh đã không nói thì về sau em cũng sẽ không hỏi nữa, nhưng em vẫn muốn nói cho anh một câu, Minh Triết, không để dựa vào những mối quan hệ mà sống cả một đời, chúng ta vẫn cần phải có năng lực của bản thân thì mới có thể khiến người khác thấy được giá trị của chúng ta.

Trần Minh Triết thấy dáng vẻ giảng đạo của Bạch Diệp Chi, chỉ đành khổ tâm gật đầu.

Vốn dĩ anh còn muốn giao thẻ ngân hàng của mình cho Bạch Diệp Chi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại sợ làm vậy có nghĩa là nói mình không tin tưởng cô.

Lúc này anh chỉ đành buông bàn tay đang nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng trong túi, rồi nhìn gương mặt nghiêm túc của Bạch Diệp Chi trước mắt mình mà nói: Diệp Chi, em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng trở thành một tài xế tốt cho em.

Phì...

Lúc này Bạch Diệp Chi lại không nhịn được cười.

...

So với sự ung dung thoải mái của Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi.

Thì nhóm người Chu Minh Phượng và Bạch Tuyết đang chuyển nhà lại mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lưng.

Nhưng cũng may là sau khi Hàn Mai Mai biết được hôm nay Chu Minh Phượng sẽ chuyển nhà, cô ấy đã phái năm, sáu người lái xe đến giúp đỡ, do đó gần như trước mười hai giờ trưa là đã chuyển xong toàn bộ đồ đạc tới biệt thự, hơn nữa cũng đã bày biện sắp xếp lại tương đối ổn thỏa rồi.

Dù sao biệt thự ở Kim Vực Hương Giang vốn đã được xây dựng vô cùng sang trọng, gần như chỉ cần vào mà ở là được, nhưng Chu Minh Phượng lại chuyển rất nhiều đồ đạc từ nhà cũ tới, nói thế nào nhỉ, trông có vẻ như kết hợp quê mùa với hiện đại, nhưng đám người này không dám nói gì.

Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn ở đâu thế, chúng ta đã vào biệt thự ở rồi, không phải mẹ nên gọi mọi người cùng tụ tập ăn mừng một bữa hay sao...

Các thành viên trong tiệm xe, với đại diện là Ngưu Đào, giờ đều đang dọn dẹp phòng giúp Bạch Tuyết, quét dọn cả căn biệt thự.

Lúc này Bạch Tuyết nhìn Chu Minh Phượng vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, không khỏi cất tiếng nói.

Đúng rồi... Con mà không nhắc thì mẹ quên khuấy chuyện này mất!

Chu Minh Phượng cầm điện thoại lên bắt đầu gọi.

Chị Trương... đúng, đúng... ha ha... cái chỗ mà chị nói lần trước tên là gì ấy nhỉ, cái chỗ sang trọng đó... Khách sạn Phượng Đài, được, tốt lắm... Vậy tối nay chị đến sớm một chút nhé...

Anh Lý à... đúng vậy, tối nay ở khách sạn Phượng Đài, nhớ đến sớm nhé...

Chị Hàn, ha ha ha, nghe chị nói kìa, tối nay chị nhất định phải tới đấy.

Ngọc Lan, tôi chuyển nhà rồi, hôm nay đã chuyển xong, tối nay bà phải đến nhé, khách sạn Phượng Đài, tới lúc đó thì gọi cả con trai bà và bạn gái của cậu ấy cùng đến nhé... ha ha...

Chu Minh Phượng vừa cúp máy vừa cười sảng khoái.

Ban đầu Dương Ngọc Lan còn nói mẹ không thể mua được căn biệt thự cao cấp này, còn cứng miệng đòi bán cho cái cậu Lý Thiên Hào gì gì đó, lần này mẹ chắc chắn phải bảo bà ta đến mà xem mẹ đã chuyển vào đây ở rồi, cho bà ta tức chết!

Bạch Tuyết ngồi một bên nghe mẹ mình gọi điện thoại mà không ngừng cười khổ.

Mẹ, mẹ đang định mời tất cả bạn bè từ tốt đến xấu của mẹ đến đấy à? Hơn nữa, chắc mẹ không biết khách sạn Phượng Đài... Đó không phải là một nơi bình thường đâu, ăn đại một vài món cũng phải lên đến hơn nghìn tệ đó... Mẹ à, mẹ sẽ không muốn đem hơn một triệu tệ đi đãi khách đấy chứ?

Nghe xong câu nói của Bạch Tuyết thì điện thoại của Chu Minh Phượng cũng đã cúp máy rồi.

Con nói cái gì? Đắt vậy sao?

Chu Minh Phượng không khỏi buồn bực mà nói: Nhưng lần trước chị Trương kia bảo nhà bọn họ có thẻ hội viên gì đó, sẽ được giảm giá chỉ còn rất rẻ thôi, mẹ đã mời hết mọi người rồi, giờ không thể thất hứa được, hơn nữa đây cũng được coi là ăn mừng tân gia, những người này không thể đến tay không, tới lúc đó chúng ta cũng có thể thu được tiền, nói không chừng còn lãi được một chút ấy chứ, mẹ nhớ chị Chu mà cùng nhảy với chúng ta ở quảng trường, lần trước chị ấy tổ chức tiệc tân gia còn thu về mấy chục nghìn tệ cơ.

Mẹ, kể cả vậy cũng không thể tới khách sạn Phượng Đài... Hơn nữa chúng ta cũng không có thẻ hội viên, khách sạn Phượng Đài thiết kế thẻ dành riêng cho hội viên đó...

Trong khi nói, Bạch Tuyết đột ngột nghĩ ra điều gì đó.

Phải rồi, mẹ à, con nghĩ ra rồi, con nhớ Trần Minh Triết có một tấm thẻ hội viên, lần trước bạn con tổ chức sinh nhật, con đã gặp Trần Minh Triết ở khách sạn Phượng Đài, lúc đó đã dùng thẻ hội viên của anh ta, vì thế giá cả đã được giảm đi rất nhiều, còn có thể ăn trong phòng VIP mà không cần đặt trước.

Thật sao?

Nghe xong lời của Bạch Tuyết, Chu Minh Phượng vốn đang vô cùng sốt ruột bực bội liền lập tức sáng mắt lên hỏi.

Thật đó, mẹ không tin thì cứ gọi điện cho Trần Minh Triết mà hỏi.

Chu Minh Phượng cầm điện thoại lên gọi thẳng vào số của Trần Minh Triết.

Lúc này, Trần Minh Triết đang lái xe đưa Bạch Diệp Chi tới công ty rượu Bá Vương để tiếp nhận rất nhiều giấy tờ hợp đồng, đồng thời cũng tới xem thử công ty rượu Bá Vương đến nay đã hồi phục như thế nào rồi.

Dù sao trước đây vì cạnh tranh bất chính với công ty rượu Thanh Tuyền, có thể nói là đối thủ thiệt tám tram thì mình thiệt một nghìn, nên nếu công ty này thật sự muốn vận hành một cách toàn diện thì cần kiểm tra sửa chữa lại toàn bộ, điều này cũng mất chút thời gian.

Vào lúc sắp đến công ty rượu Bá Vương thì Chu Minh Phượng gọi điện thoại tới.

Ai gọi thế?

Mẹ gọi.

Không nghe máy, chắc chắn là mẹ lại bắt anh quay về giúp chuyển nhà.

Lúc này Bạch Diệp Chi đã lấy lại dáng vẻ chủ tịch lạnh lùng băng giá, Trần Minh Triết thấy vậy mà buồn cười.

Anh lập tức bắt máy.

Anh...

Mẹ à, có chuyện gì không ạ?

Cái gì? Hình như con có một tấm...

Chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể mời quá nhiều người, dù sao khách sạn Phượng Đài cũng không có nhiều phòng VIP, tới lúc đó...

Nhưng Trần Minh Triết còn chưa nói xong thì đầu bên kia đã cúp máy.

Mẹ nói tối nay muốn mời khách tới tổ chức tiệc tân gia, bảo chúng ta tối về sớm, địa điểm ở khách sạn Phượng Đài.

Bạch Diệp Chi vừa nghe thấy liền sửng sốt.

Tiệc tân gia ở khách sạn Phượng Đài? Vậy mà mẹ cũng nghĩ ra được, hơn nữa khách sạn Phượng Đài luôn yêu cầu đặt trước một tuần, mẹ đặt trước rồi à?

Trần Minh Triết lắc đầu.

Vậy đây không phải làm trò cười sao?

Nên mẹ mới bảo anh đi đặt chỗ!

A?

Bạch Diệp Chi không nói nên lời, cô lập tức lấy điện thoại định gọi về nhà.

Thôi được rồi, việc này giờ cứ để anh lo là được... Em đi khảo sát đi, lát nữa anh không tới đón em nữa, em tự lái xe đi được không, anh đỗ xe ở đây là được, em cầm chìa khóa đi.

Minh Triết, anh đi đặt thế nào được... Khách sạn Phượng Đài không phải một nơi bình thường đâu...

Trần Minh Triết cười nhạt: Để anh nghĩ cách xem sao, nếu không được anh sẽ gọi điện cho em.

Bạch Diệp Chi nghe vậy mới gật đầu nói: Vậy anh mau đi xem xem, nếu không đặt được thì lập tức gọi cho em, em sẽ bảo mẹ đổi thời gian khác.

Trần Minh Triết gật đầu rồi gọi một chiếc xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.