Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 76: Chương 76: Diệp Chi à, bà nội tới thăm cháu đây




“Hu hu hu...”

Bạch Kim Liên lập tức khóc như mưa.

Vừa nghĩ đến việc mình phải tới nhà Bạch Diệp Chi quỳ gối xin lỗi, cô ta cảm thấy đau đớn hơn cả chết.

“Bố ơi, con không đi đâu, con không đi đâu... Sao bà nội có thể đối xử với con như thế chứ, rõ ràng bà nội thiên vị con tiện nhân Bạch Diệp Chi đó!”

Lúc này, Bạch Kim Liên ấm ức hơn bất kỳ lúc nào, cô ta càng căm hận Bạch Diệp Chi thấu xương.

“Bố, bà nội bị làm sao vậy, sao có thể để Kim Liên đi quỳ gối xin lỗi Bạch Diệp Chi chứ, như thế là thiên vị quá còn gì?”

Bạch Liên Sơn ở bên cạnh cũng không thể ngờ rằng bà nội Vương Tú Vân sẽ bắt em gái Bạch Kim Liên đi xin lỗi Bạch Diệp Chi, còn phải quỳ xuống để xin lỗi.

“Đúng đó, bố ơi, con không đi đâu, con không đi... Bố đi nói với bà nội đi, con...”

Bạch Dũng Thắng nhìn con gái khóc như hoa lê trong mưa mà cũng thấy cực kỳ tức giận, tất nhiên ông ta sẽ dồn hết cơn tức của mình lên người Bạch Diệp Chi, bởi vì khởi nguồn của mọi chuyện này đều do Bạch Diệp Chi mà ra. Chẳng phải chỉ là một hợp đồng thôi sao? Mày đàm phán thành công thì cả nhà cùng có lợi, còn ở đó mà làm mình làm mẩy.

Nhưng trong lòng Bạch Dũng Thắng cũng hiểu rất rõ, lần này mẹ ông ta làm thật.

Quan trọng hơn cả, e rằng hợp đồng này chỉ có mình Bạch Diệp Chi mới đàm phán được!

“Kim Liên, chuyện này đành để con phải chịu thiệt rồi, nhưng con yên tâm đi, sau chuyện này bố nhất định sẽ bắt Bạch Diệp Chi trả giá gấp mười lần!”

“Bố...”

Hai anh em đồng thời nhìn về phía bố mình với vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì câu nói ban nãy của Bạch Dũng Thắng quá rõ ràng. Ông ta cũng đồng ý để con gái Bạch Kim Liên quỳ gối xin lỗi Bạch Diệp Chi, dù gì trong chuyện này thì mâu thuẫn giữa Bạch Kim Liên và Bạch Diệp Chi là sâu sắc nhất.

Lúc trước Bạch Kim Liên đã thề thốt trước mặt tất cả mọi người rằng chỉ cần Bạch Diệp Chi lấy được hợp đồng này, cô ta sẽ quỳ xuống gọi một tiếng “chị Diệp Chi”, nhưng ngay ngày hôm sau, Bạch Diệp Chi đàm phán thành công thì Bạch Kim Liên lại nói đây chỉ là một trò đùa, một thủ đoạn để kích thích Bạch Diệp Chi mà thôi.

Bây giờ nó sắp biến thành sự thật rồi...

“Các con thấy tình huống bây giờ rồi đấy, chắc các con cũng hiểu được tình hình công ty bây giờ. Sáng sớm hôm qua các ngân hàng lớn đã bắt đầu thúc giục tập đoàn của chúng ta hoàn trả các khoản vay, gần đây có thể nói công ty đã đến mức độ khánh kiệt rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào vụ hợp tác của công ty Rượu Thanh Tuyền và công ty Rượu Thục Xuyên, cũng chỉ có lần hợp tác này mới giúp tập đoàn của nhà ta nhìn thấy một chút thời cơ xoay chuyển tình thế”.

“Bố, thực sự không còn cách nào khác sao? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con phải quỳ gối xin lỗi con tiện nhân đó chứ, con có làm gì sai đâu...”

Vẻ phẫn nộ trên mặt Bạch Kim Liên lúc này đã chuyển thành bất lực.

“Kim Liên, nếu đã như thế, cũng chỉ còn cách để em chịu thiệt thòi thôi. Dù sao cũng chỉ xin lỗi trước mặt người nhà Bạch Diệp Chi chứ không phải trước mặt mọi người trong công ty. Chuyện như thế này, anh tin rằng đám người đó sẽ không đồn thổi lung tung đâu. Vả lại, em yên tâm, đợi khi chuyện này kết thúc, anh nhất định sẽ báo thù cho em! Đến lúc đó nhất định phải cho con ả Bạch Diệp Chi đó thân bại danh liệt! Đến lúc đạt được hợp tác, nguồn tiền chảy vào tập đoàn của chúng ta, bà nội nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi gia tộc, đá nó ra khỏi công ty!”

Lúc này, Bạch Liên Sơn vội vàng đảm bảo với Bạch Kim Liên.

“Em... tại sao là em chứ, em không đi...”

Nói xong, Bạch Kim Liên quay đầu chạy ra khỏi văn phòng.

Bạch Dũng Thắng đưa mắt ra hiệu cho con trai Bạch Liên Sơn, Bạch Liên Sơn đã hiểu ý của bố, lập tức đuổi theo em gái mình...

...

Sáng sớm ra, Bạch Diệp Chi đã tiến vào trạng thái công việc. Tuy không đến công ty, Bạch Diệp Chi vẫn chuẩn bị rất nhiều kế hoạch cho bước phát triển sau này của công ty Rượu Thanh Tuyền. Nếu là trước kia, Bạch Diệp Chi sẽ không phải âu sầu lo lắng như vậy, bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền đã thuộc về tập đoàn của gia tộc, cho dù đến lúc đó việc hợp tác thành công thì tập đoàn cũng sẽ chia chác rất nhiều lợi ích bên trong.

Đây không phải lợi ích thông thường. Bạch Diệp Chi biết rõ từng vị họ hàng thân thích trong gia tộc là người như thế nào, cho nên cô mới phải chuẩn bị một số sách lược đối phó thật cứng rắn.

Trần Minh Triết thì vừa dọn dẹp nhà cửa vừa ngắm nhìn Bạch Diệp Chi đang vẽ vẽ viết viết trong phòng. Nói thật lòng, lúc làm việc, Bạch Diệp Chi thực sự rất thu hút.

Ai cũng bảo người đàn ông nghiêm túc làm việc là người đàn ông quyến rũ nhất, nhưng không biết rằng phụ nữ nghiêm túc cũng đẹp đến vậy.

Thế nhưng qua ba năm chung sống, Trần Minh Triết cũng nhìn ra được, Diệp Chi có thiếu sót về mặt tính cách. Cho nên nếu muốn cô ấy trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ thì họ vẫn còn con đường rất dài để đi.

Ngay khi Bạch Diệp Chi đang nghiêm túc vẽ vẽ viết viết thì chuông cửa đột ngột vang lên.

“Minh Triết, ra mở cửa đi!”

Trong nhà chỉ có Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi và Bạch Dũng Quang đang đọc báo.

Bấy giờ Bạch Dũng Quang hô to một tiếng.

Trần Minh Triết vội vàng sải bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã nghe thấy giọng nói khiến anh cực kỳ khó ở.

“Không ngờ sống ở cái khu cũ nát như thế này, hôi chết đi được!”

Người nói chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Kim Liên. Dù cô ta không hề muốn đến, nhưng không đến thì không được.

“Kim Liên, im đi!”

Giọng nói của Vương Tú Vân vang lên.

Vừa nghe thấy giọng nói của Vương Tú Vân, Bạch Dũng Quang đang ngồi trên sofa đọc báo và Bạch Diệp Chi đang viết văn kiện chi tiết trong phòng cảm thấy toàn thân run lên.

“Sao lại là anh chứ, Bạch Diệp Chi với bác trai, bác gái đâu? Sao không ra đón tiếp!”

Trần Minh Triết đang định nói gì đó thì Bạch Dũng Quang đã chống gậy bước ra cửa.

“Mẹ, sao mẹ đến đây...”

Gương mặt Bạch Dũng Quang lộ rõ vẻ mừng rỡ, dù sao bao nhiêu năm nay rồi, người làm mẹ như Vương Tú Vân chưa từng hỏi han gì đến ông ấy, càng không nói đến việc tới thăm ông ấy.

Hôm nay là lần đầu tiên đấy.

“Sao hả, tôi không được đến à?”

Tuy rằng Vương Tú Vân nhíu chặt hai hàng lông mày vì môi trường ở đây quá tệ, nhưng bà ta vẫn bước vào nhà không hề do dự.

Ba phòng ngủ một phòng khách, nhà cửa dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ.

Nhưng lúc này Vương Tú Vân không nhìn thấy Bạch Diệp Chi, bởi vì cửa phòng đóng chặt, cho nên Bạch Diệp Chi cũng không bước ra, lúc này cô đã thấy khó tin lắm rồi, thế mà bà nội cô thực sự đến đây.

“Được chứ, làm sao mà không được. Mẹ, nếu mẹ muốn đến, mẹ gọi một cuộc điện thoại, để con bảo Minh Triết đi đón mẹ chứ!”

Một già một trẻ đi vào phòng mà không hề đổi giày, đặt mông ngồi phịch xuống ghế sofa.

Bạch Kim Liên lạnh lùng hỏi: “Bảo anh ta đi đón bà nội, dùng cái xe điện dừng ở dưới tầng hả? Bác trai, bác định chọc cho cháu cười bể bụng à?”

Bạch Dũng Quang gần như không còn mặt mũi nào nữa, chỉ biết cười gượng.

“Kim Liên, không biết phép tắc gì hết!”

Nhưng Vương Tú Vân cũng chỉ mắng Bạch Kim Liên một câu như thế rồi thôi, gần như không liếc mắt nhìn Trần Minh Triết, rồi hỏi Bạch Dũng Quang: “Diệp Chi đâu? Hôm nay mẹ đến để tìm Diệp Chi...”

“Bà ơi, Diệp Chi ốm rồi, có lẽ bà đến không đúng lúc cho lắm!”

Trần Minh Triết ở bên cạnh không hề giữ thể diện cho hai người này. Tuy rằng Vương Tú Vân là bà nội của Bạch Diệp Chi, nhưng Trần Minh Triết biết thừa ba năm nay bà ta chưa từng nhìn thẳng vào cô một lần. Nếu không vì chuyện hợp đồng lần này, chỉ e bà ta đã sớm quên mất mình có một cô cháu gái tên Bạch Diệp Chi.

“Anh là cái thứ gì hả, bà nội nói chuyện, đến lượt anh chõ miệng vào à?”

Bạch Kim Liên lập tức chỉ vào Trần Minh Triết mà quát ầm lên.

“Hờ hờ, vậy thì các người cứ ngồi đó tiếp nhé!”

Trần Minh Triết nói rồi lạnh lùng liếc nhìn Vương Tú Vân một cái, sau đó tiếp tục dọn dẹp vệ sinh.

“Bà nội, bà nhìn thái độ của cái thằng bất tì kia kìa, chẳng phải anh ta không coi bà ra gì sao?”

Nhìn thái độ của Trần Minh Triết, Vương Tú Vân lẫn Bạch Kim Liên đều thấy kinh ngạc và bất ngờ. Chẳng phải ai cũng nói địa vị của Trần Minh Triết trong nhà cực kỳ thấp, chỉ như một thứ bỏ đi có thể đánh mắng tùy ý sao?

Thế mà anh dám ngắt lời Vương Tú Vân, còn tỏ thái độ với bà ta.

Lúc này Bạch Dũng Quang cũng hoàn toàn mờ mịt, Trần Minh Triết của hôm nay và Trần Minh Triết chẳng thèm để tâm chuyện gì của mọi ngày có phần khác biệt nha.

“Dũng Quang, sao hả, mẹ đến mà các con không hoan nghênh sao? Vừa lườm nguýt vừa quét nhà, định đuổi bà già này đi đấy à?”

Vương Tú Vân cũng thấy không chịu nổi, trong mắt bà ta, Trần Minh Triết là một người không đáng để bà ta ngó ngàng tới, nhưng lúc này anh gần như không giống những gì bà ta vẫn nghĩ.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận. Trần Minh Triết, con qua đây ngay, còn không mau xin lỗi bà nội đi!”

Đối với ý kiến của Bạch Dũng Quang, Trần Minh Triết không nói gì, anh cũng nghĩ, ban nãy mình cũng hơi quá khích.

“Bà nội, xin lỗi bà, ban nãy cháu nóng vội quá, vì Diệp Chi bị ốm nên cháu sốt ruột, thế nên mới...”

“Còn không mau đi rót trà!”

Bạch Dũng Quang lập tức gằn giọng nói với Trần Minh Triết.

Trần Minh Triết cũng chẳng nói gì, anh đi pha trà.

Nhìn thấy Trần Minh Triết như thế, hai người kia mới cười lạnh. Như thế này mới là Trần Minh Triết trong con mắt của họ.

“Diệp Chi bị ốm thật à?”

Vương Tú Vân nhìn Bạch Dũng Quang đang cung kính trước mặt bà ta rồi hỏi.

“Chuyện này...”

“Ốm với đau gì chứ, bà nội à, chị ta chỉ là...”

“Im ngay!”

Vương Tú Vân lập tức hừ lạnh, sau đó tiếp tục nhìn Bạch Dũng Quang: “Diệp Chi ở phòng nào, mẹ muốn đi thăm con bé...”

“Bà nội, uống trà ạ!”

Trần Minh Triết lập tức mỉm cười và nói.

Thẳng thừng chặn đứng ý định đứng lên của Vương Tú Vân.

Hửm?

Vương Tú Vân nhìn Trần Minh Triết, càng nhìn càng ghét.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân của Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết khiến bà ta nghĩ rằng nhà họ Bạch mất hết thể diện, bây giờ thằng cháu rể vô dụng này dám diễu võ giương oai trước mặt mình, bà ta càng thêm coi thường anh.

“Bà ơi, Diệp Chi vừa ngủ rồi, có chuyện gì chi bằng đợi cô ấy dậy rồi hẵng nói”.

“Nhảm nhí, bà nội đến động tĩnh lớn như thế, chị ta còn ngủ được chắc?”

Bạch Kim Liên lập tức phản bác.

“À phải rồi, bà nội à, Diệp Chi trước kia bị vài người nào đó chọc tức, cộng thêm việc bà bảo cô ấy nghỉ ngơi đầy đủ, nên vốn dĩ Diệp Chi đã tức nghẹn vì dự án hợp tác này, một câu nói của bà khiến cô ấy trút hết sức lực, tự khắc sẽ đổ bệnh thôi”.

Nghe đến đây, sắc mặt của cả ba lập tức trở nên phức tạp.

Vương Tú Vân cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, sau đó chỉ lạnh lùng liếc Trần Minh Triết một cái đã đi thẳng về phía cánh cửa cách đó không xa.

Bởi vì ban nãy Vương Tú Vân đã cảm thấy cánh cửa này từng được mở ra, nhưng không hiểu vì nguyên do gì mà lại đóng chặt vào.

Lần này Trần Minh Triết không ngăn cản, chỉ nhìn bà già run lẩy bẩy đi tới trước cửa phòng Diệp Chi.

Cộc cộc cộc...

Nhẹ nhàng gõ cửa.

“Diệp Chi à, bà nội tới thăm cháu đây...”

Thời khắc này, Bạch Diệp Chi đứng tựa người vào cánh cửa trong phòng đã bật khóc như mưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.