Những người có mặt ở hiện trường đều thấy mờ mịt không hiểu gì.
Ngưu Đại Pháo nhìn người thanh niên ăn mặc mộc mạc đang từng bước, từng bước đi về phía mình, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Trong mắt gã, Trần Minh Triết chẳng qua chỉ là một tên dân đen ở Tân Thành mà thôi. Gã không tin một tên dân đen thấp cổ bé họng ở Tân Thành dám ra tay với mình.
“Trần Minh Triết, đã là giờ nào rồi mà anh còn làm màu nữa...”
Lúc này, Bạch Tuyết cũng không biết gì, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Nói thế nào thì Trần Minh Triết cũng đã sống ở nhà cô ta ba năm, ra vào đều chạm mặt. Dù cô ta luôn coi anh như không khí nhưng giờ phút này vẫn lo sợ sẽ bị chém chết ở nơi này.
Cách đó không xa, Hoàng Quốc Đào lợi dụng lúc ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trần Minh Triết, từ từ dịch về phía cửa chỉ đợi vừa có biến thì anh ta sẽ chuồn nhanh.
Tình huống này hoàn toàn không nằm trong dự kiến của anh ta.
Vốn hôm nay anh ta đã mơ mộng mượn rượu muốn lên giường cùng Bạch Diệp Chi, thậm chí cả phòng khách sạn năm sao cao cấp xa hoa đều cũng đã đặt, cameras lắp đặt đầy đủ, chỉ còn chờ dắt Bạch Diệp Chi đến hưởng thụ một đêm, nào ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như này.
“Chị, chị mau nói anh ta đi. Anh ta còn làm màu, loại vô dụng này có phải muốn hại chết chúng ta không?”
Bạch Tuyết nhìn Trần Minh Triết không thèm nghe mình nói mà vẫn đi về phía Ngưu Đại Pháo, mà lúc này mấy tên đàn em của Ngưu Đại Pháo cũng nhanh chóng vây lại gần anh, người nào người nấy nhìn Trần Minh Triết như nhìn kẻ ngốc.
Bạch Diệp Chi ngồi trên ghế xoay trước quầy bar, một tay chống lên mặt quầy đôi mắt mông lung vì say rượu nhìn theo bóng lưng Trần Minh Triết. Giờ phút này bỗng nhiên cô cảm thấy những lúc như thế này Trần Minh Triết cho cô cảm giác an toàn. Mặc dù sợ Trần Minh Triết gặp chuyện không may, nhưng cô cũng không muốn ngăn cản Trần Minh Triết vào lúc này. Bởi vì từ đầu đến cuối cô đều tin tưởng Trần Minh Triết là người đàn ông có thể cứu cô từ trong nguy hiểm.
Ba năm trước cũng như vậy.
Mặc dù anh không có chí tiến thủ, ở nhà cũng chỉ nấu cơm giặt giũ nhưng mỗi khi mình gặp nguy hiểm anh sẽ không màng cả tính mạng để bảo vệ mình.
Có người đàn ông như thế ở bên cạnh dù cho có bị phản đối, bị gièm pha thì cô vẫn cảm thấy đáng giá.
“Tao đã cho mày cơ hội chọn kiểu chết rồi nhỉ? Nhưng bây giờ mày hết cơ hội rồi!”
Trần Minh Triết đứng trước thân hình đầy béo núc ních của Ngưu Đại Pháo, chậm rãi nhìn gã rồi nói.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi mày muốn tìm chết phải không? Được, hôm nay bố mày cho mày toại...”
Rầm!
Có điều Trần Minh Triết không cho Ngưu Đại Pháo cơ hội nói xong liền đá mạnh cho gã một cú.
Ngay tức khắc ánh mắt mọi người đầy kinh sợ, Ngưu Đại Pháo bay thẳng ra sau. Thân hình gần một trăm kí của Ngưu Đại Pháo bị Trần Minh Triết đã bay về sau ba bốn mét đập thật mạnh vào trên cửa xe việt dã, bịch một tiếng ngã lăn ra đất.
“Anh Pháo...”
Nhìn thấy cảnh này, mấy tên đàn em vừa mới tiến lên bảo vệ Ngưu Đại Pháo mới kịp phản ứng lại, lập tức chạy như bay về phía Ngưu Đại Pháo quỳ rạp trên đất.
Lúc này nhìn Ngưu Đại Pháo vô cùng thê thảm, được hai tên đàn em đỡ dậy, trên mặt còn in dấu chân rất rõ ràng, máu mồm máu mũi thi nhau chảy, răng gãy mấy chiếc lạch cạch rơi xuống đất, nói cũng không nên hồn.
Có điều hai mắt Ngưu Đại Pháo lúc này đầy vẻ độc ác, nhìn Trần Minh Triết cố nén đau đớn nói: “Giết... nó... cho tao!”
Âm thanh run rẩy, lúc nói nước mắt cũng rơi đầy mặt.
Lúc này, mấy tên đàn em của Ngưu Đại Pháo đứng xung quanh tiện tay cầm chai rượu, vài tên khác rút dao rút súng lao về phía Trần Minh Triết.
Thấy vậy Mặt Sẹo không chần chừ phất tay để Mao Đống và mấy người vọt tới bên cạnh Trần Minh Triết, nháy mắt hai phe xông vào nhau cùng hỗn chiến.
Mà lúc này Trần Minh Triết vẫn không nói lời nào, mặt không cảm xúc đi về phía Ngưu Đại Pháo đang được hai tên đàn em dìu lên đứng dựa vào cửa xe việt dã.
Rầm, rầm, rầm...
Rất rõ ràng, có mấy người phe Mặt Sẹo nhập cuộc, chẳng bao lâu sau đã khống chế được đám người của Ngưu Đại Pháo.
Mà lúc này Trần Minh Triết mới đi tới trước mặt Ngưu Đại Pháo.
Thấy vậy, đừng nói là Ngưu Đại Pháo, ngay cả Bạch Tuyết và Trương Mai đứng co thành một đống cũng thấy sửng sốt.
Nhất là Bạch Tuyết.
Trong mắt cô ta, Trần Minh Triết chỉ là một tên bất tài chuyên ở nhà cơm nước giặt giũ, không có ý chí tiến thủ, lại càng đừng nói ở hoàn cảnh này mà dũng cảm ra mặt. Đây đúng là chuyện lạ bốn phương!
Nhưng đúng là vừa rồi Trần Minh Triết chỉ đá một cú đã sút bay Ngưu Đại Pháo.
Lập tức làm Bạch Tuyết nhớ đến một buổi tối nào đó mình bị mấy tên côn đồ chặn lại. Vừa lúc Trần Minh Triết xuất hiện, sau đó cô ta say ngã ra đất đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở nhà rồi...
Lẽ nào người anh rể hèn mạt này của mình thật sự rất giỏi đánh nhau?
Lúc này, một tay của Ngưu Đại Pháo nắm chặt tay nắm cửa xe việt dã, một tay bịt chặt cái mũi đang chảy máu của mình.
Toàn thân đau đớn làm gã căm tức không thôi. Nhưng bây giờ, người thanh niên nhìn vô cùng bình thường này lại tiếp tục đi tới gần bên cạnh gã.
Không hiểu sao Ngưu Đại Pháo cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Mặt Sẹo, mẹ nó, chú dám đánh người của tôi? Lẽ nào chú không sợ ông đây trả thù sao? Nói cho chú biết lần này tôi tới là do Bùi gia sai tôi tới. Tốt nhất là chú giết chết thằng nhãi này. Nếu không...”
Hết cách, Ngưu Đại Pháo biết có lẽ lần này thằng nhãi Mặt Sẹo sẽ chơi lớn thật, chỉ đành lôi tên đại ca Bùi gia - Bùi Đông Lai ở Dung Thành của mình ra.
Nói đến tên người này hầu như cả Thục Xuyên đều biết, quan trọng hơn là đến Đoàn Phi cũng phải nhìn sắc mặt của Bùi Đông Lai mà làm việc.
Mặt Sẹo nghe thấy Ngưu Đại Pháo nói gã là do Bùi gia sai đến Tân Thành thì không khỏi nhíu mày, trong lòng nghĩ phải lập tức báo chuyện này cho anh Phi.
Nhưng Trần Minh Triết lại không thèm quan tâm. Trong mắt anh bây giờ Ngưu Đại Pháo không khác gì người đã chết.
Tuy rằng Trần Minh Triết khiêm tốn cũng rất dễ tính, nhưng đó là khi không chạm đến giới hạn của anh. Từ chuyện hôm nay là biết, đối với Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi chính là chiếc vảy ngược của anh.
Động đến vảy ngược của rồng thì chỉ có chết!
Cho nên Trần Minh Triết không cần biết người trước mặt có lai lịch thế nào, dù cho có là đại ca của Yên Kinh đến, thì Trần Minh Triết cũng chẳng quan tâm. Đáng chết nhất định phải chết!
Hậu quả ra sao Trần Minh Triết cũng chẳng thèm nghĩ.
Thấy Trần Minh Triết từng bước đi đến, Mặt Sẹo đang đứng bên cạnh vội đến chắn trước mặt Trần Minh Triết. Nhưng hắn ta vừa định mở miệng đã bị Trần Minh Triết cắt ngang.
“Lẽ ra tao định đánh mày tàn phế rồi sẽ tha cho mày, nhưng giờ tao đổi ý rồi“.
Trần Minh Triết không thèm liếc mắt đến Mặt Sẹo, đạp thẳng một đạp vào vị trí giữa hai cái chân to như hai cột đình Ngưu Đại Pháo.
“Mày...”
Hai mắt vốn ti hí của Ngưu Đại Pháo trợn to như chuông đồng, máu chảy đầy hai lỗ mũi.
“Giao cho ông đấy!”
“Cậu...”
Mặt Sẹo vừa định gọi “cậu Trần” lại bị Trần Minh Triết liếc mắt một cái đành ngậm miệng. Sau đó Trần Minh Triết nói khẽ vào tai Mặt Sẹo: “Đưa hũ tro cốt của hắn về cho Bùi Đông Lai!”
Hả?
Mặt Sẹo nghe thấy thế tức khắc toàn thân run lên, không nói nổi một câu nào.
Đợi đến khi hắn ta định nói gì đó thì Trần Minh Triết đã ôm lấy Bạch Diệp Chi hoàn toàn say khướt không biết gì đang nằm bò ra quầy bar.
“Đi thôi...”
Đi tới trước mặt Bạch Tuyết và Trương Mai, Trần Minh Triết hờ hững mở miệng.
Hả?
“Ơ!”
Lúc này mấy tên đàn em Mặt Sẹo dẫn đến mới cởi áo vest của mình khoác cho hai người.
Dọa cho Bạch Tuyết sợ tới mức vội vàng nói cảm ơn.
Mãi đến khi ra khỏi Hắc Sắc Tình Điều, lên taxi rồi Bạch Tuyết vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ.
Nghĩ đến vẻ oai phong mạnh mẽ kia của Trần Minh Triết trái ngược hoàn toàn dáng vẻ ở nhà thường ngày của anh, cô ta không khỏi chợt thấy người bên cạnh có chút bạo lực. Hơn nữa rõ ràng Trần Minh Triết và Mặt Sẹo vô cùng quen thuộc, nếu không người ta sẽ không để bọn họ đi dễ dàng như vậy...
Nhưng cô ta nhìn dáng vẻ anh đăm chiêu ngồi ôm chị gái say bí tỉ của mình ở phía sau xe taxi lại không dám hỏi.
Chỉ là cô ta vẫn luôn muốn biết vì sao Trần Minh Triết nhu nhược này lại đột ngột thay đổi.
Chẳng lẽ chỉ vì tình yêu thôi sao?
Vậy anh giải thích thế nào về việc quen biết đám côn đồ kia...
Ở một nơi khác, đợi cho mấy người Trần Minh Triết đi rồi, Mặt Sẹo đi đến trước mặt Ngưu Đại Pháo ngồi xổm xuống nói: “Anh Pháo, lần này tôi đây không giúp được anh rồi“.
“Tao... Mẹ Kiếp! Mặt Sẹo, mày chờ đấy cho ông. Chuyện này chưa xong đâu...Tao...”
Lúc này Ngưu Đại Pháo đau đớn cực điểm, nói chuyện vô cùng khó khăn.
Gã biết rõ lần này mình gặp rắc rối thật rồi, nhưng gã thầm thề trong lòng rằng quay lại Dung Thành sẽ dẫn người tới Tân Thành giết chết người kia. Kể cả Mặt Sẹo, má nó cũng phải chết.
“Ha ha, đúng là chuyện này chưa giải quyết xong thật“.
“Mao Đống, Hoàng Thắng, mấy đứa đem anh Pháo lên xe“.
Nói xong hai người đi thẳng tới trước mặt anh Pháo đang không ngừng đau đớn quỳ trên mặt đất, lôi gã đứng dậy.
“Mặt Sẹo! Mày... mẹ kiếp mày còn muốn làm gì, mày... a...”
Mặt Sẹo lắc đầu nói: “ Lúc nãy tôi đã nhắc anh rồi, haiz. Anh Pháo, hôm nay sợ là anh phải chết ở đây rồi. Anh đắc tội cậu Trần rồi, cậu ấy nói muốn đích thân tôi ra tay, đem hũ tro cốt của anh về Dung Thành giao cho Bùi gia“.
“Hả? Mẹ kiếp! Mặt Sẹo, mày dám động tới tao, mày có biết...”
Mặt Sẹo không muốn nghe những lời này, khoát khoát tay sau đó xoay người lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Phi. Chuyện này tuyệt đối là chuyện lớn, hắn ta nhất định phải báo cáo với anh Phi.
“Anh Phi...”