Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 147: Chương 147: Giao thẻ ngân hàng ra đây!




“Mẹ, mẹ làm gì vậy!”

Bạch Diệp Chi vô cùng hoảng sợ.

Phải biết là, đây là bí mật mà Trần Minh Triết nói cho cô, cô thực sự không chịu nổi việc mẹ mình nói Trần Minh Triết như vậy nên mới nói cho bà biết. Vốn cô muốn thông qua chuyện này để cho mẹ mình Chu Minh Phượng biết, Trần Minh Triết vốn không hề như mẹ nghĩ.

Nhưng ai ngờ, mẹ mình nghe xong việc một người bạn giàu có của Minh Triết đưa một tấm thẻ ngân hàng cho anh liền nổi lòng tham, muốn cướp lấy nó.

“Chẳng làm gì hết. Mẹ gọi điện cho Minh Triết, bảo nó về đây!”

Nói xong Chu Minh Phượng hoàn toàn không quan tâm đến sự ngăn cản của Bạch Diệp Chi, vừa đi lên tầng vừa gọi điện cho Trần Minh Triết.

Mà thấy mẹ mình gọi cho Trần Minh Triết thật, cô vội vàng gọi cho bố rồi nói đại khái sự việc, giờ cô chỉ có thể trông chờ vào bố thôi.

Bạch Dũng Quang nghe xong chuyện liền nói với Bạch Diệp Chi, bảo cô đừng sốt ruột, xử lý xong chuyện bên này là ông ấy sẽ trở về ngay.

Mà Trần Minh Triết vẫn hoàn toàn chưa biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì, anh đang lái xe điện chở Tôn Đại Dũng đến bệnh viện.

Trần Minh Triết nói đi xe điện, Tôn Đại Dũng nào có ý kiến gì chứ?

Trong lòng hắn từ chối, nhưng cái mồm thì lại cười hì hì đồng ý.

Nhưng vừa đi được nửa đường thì chuông điện thoại Trần Minh Triết reo lên.

Thấy là mẹ vợ gọi đến thì Trần Minh Triết ấn nghe ngay tắp lự, thầm nghĩ, gần đây mẹ vợ đều bận việc bên biệt thự, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

“Mẹ, sao thế ạ?”

“Sao thế? Minh Triết, cậu mau quay về ngay, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu, về ngay đấy!”

Vốn Trần Minh Triết còn đang định hỏi rốt cuộc là có chuyện gì mà sốt ruột như vậy, nhưng Chu Minh Phượng không cho anh kịp nói điều gì, cúp máy ngay tức khắc.

Tôn Đại Dũng đứng bên cạnh sớm biết được nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Minh Triết, cậu có việc thì đi đi, chắc đám Trường Thanh ở bệnh viện cũng không có việc gì đâu, để tôi đến bệnh viện xem họ thế nào“.

“Nhưng mà...”

“Đi đi, cậu cứ đi lo chuyện của cậu đi, tôi đến bệnh viện xem xét tình hình rồi gọi điện cho cậu sau“.

Trần Minh Triết nghĩ, nếu có người bên cạnh Mặt Sẹo đi cùng thì chắc là không có vấn đề gì đâu.

“Vậy cũng được...”

Trần Minh Triết nhìn xung quanh, vừa hay họ đi tới bên ngoài Kim Vực Hương Giang. Anh thầm nghĩ có nên đi tới căn biệt thự cao cấp nhất trên đỉnh núi rồi lái con Bentley nổi bần bật về đưa cho Diệp Chi lái đi làm không.

“Hay là anh lái con xe điện của tôi về đi...”

Nghe vậy Tôn Đại Dũng liền vô cùng buồn bực.

“Không cần đâu, thực sự là không cần đâu, tôi bắt taxi là được...”

Hắn thầm nghĩ, Minh Triết à, cái xe này của cậu người bình thường không lái nổi đâu, haizz, quả thực là khi một người đã muốn sống khiên tốn thì không có giới hạn chút nào, thậm chí là nhìn vô cùng giả trân.

“Vậy được rồi, vậy tôi về trước nhé. Anh đến xem rồi gọi điện thuật lại tình hình cho tôi nhé, phải rồi, anh bảo Tiểu Hoa là nói rõ lại cụ thể việc bị trộm đồ khi đến Tân Thành cho người đưa họ đến bệnh viện nhé, để người đó tìm giúp, mấy thứ như điện thoại thì chắc là có thể tìm được“.

“Ừ!”, Tôn Đại Dũng gật đầu.

Nhìn Trần Minh Triết lái con xe đạp điện dần biến mất trước mặt mình, Tôn Đại Dũng không khỏi cười khổ.

“Thực sự là không nhìn ra được luôn, cái tên Trần Minh Triết này, quả thực là quá kín luôn, may mà quan hệ của mình với cậu ta cũng không tồi“.

Nói rồi liền xoa đầu mình, sau đó vẫy tay gọi một cái taxi.

Trần Minh Triết đi thẳng về nhà.

Khi đến dưới nhà, anh đỗ xe lại rồi gọi điện cho Mặt Sẹo.

“Cậu Trần...”

“Phải rồi, vừa nãy tôi quên nói cho ông biết một chuyện, cô gái tên Tiểu Hoa đó, chính là cô vợ chưa cưới của người anh em bị đánh của tôi ấy, năm ngày trước cô ấy tới Tân Thành thì bị trộm mất túi xách và điện thoại ở ga tàu, ông xem có thể tìm lại được không, tôi nhớ hình như khu ga tàu hỏa là địa bàn của ông đúng không?”

“Cậu Trần nói đùa rồi, lưu manh khắp cái Tân Thành này Mặt Sẹo tôi đều có thể quản lý được hết. Cậu Trần yên tâm đi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ giúp cô vợ của người anh em kia tìm về luôn đây“.

Trần Minh Triết nói xong liền cúp máy luôn.

Mặt Sẹo đang đứng trên một ngọn núi ngoài ngoại ô Tân Thành, hắn ta gọi ngay cho một người.

“Chuột, có phải người của mày đã ra tay với một em gái nông thôn ở ga tàu lúc năm ngày trước không?”

“Đừng có mà bao che, tao nói cho mày biết, giờ này ngày mai tao muốn biết kết quả. Nếu mày không tìm ra người thì tao sẽ chôn mày luôn!”

“Được rồi, đi đi!”

Nói rồi Mặt Sẹo nhìn đôi mắt đã vô cùng đờ đẫn, mặt mày tái mét của Cao Đại Mãng và người phụ nữ kia.

“Cao Đại Mãng, đây đều là do mày cả đấy, nhưng mà mày chết còn có một người phụ nữ đi theo, cũng đáng lắm chứ nhỉ...”

Người phụ nữ không ngừng kêu la cứu mạng.

Cao Đại Mãng tát cái bốp vào mặt người phụ nữ kia, cô ta liền không dám ho he gì nữa.

“Anh Mặt Sẹo, em...”

“Đừng có nói gì nữa. Mày còn tâm nguyện gì mà tao có thể làm được thì cứ nói. Đều là anh em lăn lộn trong cái nghề này, giúp mày một việc không thành vấn đề“.

Nghe vậy, Cao Đại Mãng đang quỳ dưới đất không ngừng dập đầu.

Vốn Mặt Sẹo không muốn giết Cao Đại Mãng, nhưng hết cách rồi, hắn ta quá hiểu Cao Đại Mãng, tên này chắc chắn sẽ điên cuồng báo thù cậu Trần, hơn nữa gã vốn là một tên lính đánh thuê, đã từng gây ra không biết bao nhiêu chuyện bên ngoài rồi mới về đây, thế nên Mặt Sẹo mới làm vậy.

“Mẹ tôi ở quê nhà mù cả hai mắt, tôi muốn...”

Mắt Cao Đại Mãng tràn ngập nước mắt.

Con người lúc sắp chết, lời họ đều là thiện ý.

“Nếu không phải mày chọc phải cậu Trần thì tao cũng sẽ giữ lại cái mạng cho mày. Nhưng tao biết mày là loại người gì, Cao Đại Mãng, tao không nói những cái khác nữa, sau khi mày chết tao sẽ cho người đưa mẹ mày lên viện dưỡng lão trong thành phố, ăn uống ngon lành đầy đủ, rồi mua cho bà ấy một chỗ đẹp trong nghĩa trang Tân Thành, chết rồi tao sẽ an táng bà ấy trong đó“.

“Cảm ơn anh Mặt Sẹo, kiếp sau Cao Đại Mãng em sẽ báo đáp công ơn của anh!”

Mặt Sẹo gật đầu, sau đó quay người đi xuống núi, rồi lạnh nhạt nói: “Chôn đi!”

Nói xong cũng không buồn quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia mà đi thẳng xuống núi.

“Sớm biết như vậy thì chẳng thà lúc đầu đừng có làm như vậy?”

“Anh Mặt Sẹo, những tên đàn em của Cao Đại Mãng thì xử lý như thế nào?”

Hoàng Thắng đi theo Mặt Sẹo, vừa đi vừa nói.

“Thả đi, nhưng phải bảo chúng giữ bí mật, đặc biệt là thân phận của cậu Trần, ai nói ra giết cả nhà kẻ đó!”

Hoàng Thắng gật đầu.

Mặt Sẹo ngồi lên xe rồi gọi cho Đoàn Phi, nói chuyện này cho hắn.

Kết quả đạt được chỉ có vỏn vẹn bốn chữ, giải quyết khá lắm!

Nhưng hắn hoàn toàn không biết chỉ một câu “tôi không muốn nhìn thấy hai người này nữa, anh xem mà làm đi” của mình đã chôn vùi Cao Đại Mãng và người phụ nữ hống hách kia.

Bên này, Trần Minh Triết vừa về nhà đã không biết làm sao, bởi bầu không khí trong nhà quá nghiêm trọng.

Mẹ vợ ngồi chính giữa ghế sô pha, bố chồng ngồi bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm. Cô vợ nhỏ thì ngồi bên cạnh, thấy anh đi vào thì không ngừng nhìn mình.

“Minh Triết, anh về rồi hả...”

Bạch Diệp Chi thấy Trần Minh Triết về là nhanh chóng đi tới chỗ Trần Minh Triết. Không biết vì sao, cô ấy nhìn Trần Minh Triết đang đứng trước mắt mình, đột nhiên không kìm nỗi nữa, nước mắt rơi xuống.

“Sao thế?”

Trần Minh Triết vừa bước vào cửa đã cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm, sau đó Bạch Diệp Chi tự nhiên nhìn thấy mình thì khóc, anh thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

“Trần Minh Triết, nói thật đi...”

Hả?

Trần Minh Triết thấy mẹ vợ như muốn thẩm vấn mình thì càng chẳng hiểu ra làm sao?

“Mẹ, con, con phải nói thật cái gì mới được chứ?”

Sau đó Trần Minh Triết nhìn Bạch Diệp Chi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Trần Minh Triết, không ngờ anh lại giấu kỹ đến vậy, nói đi, rốt cuộc là lúc trước anh làm nghề gì? Còn nữa, anh có bao nhiêu tiền?”

Bạch Tuyết hỏi thẳng luôn.

Cô ta nghe mẹ mình nói đến chuyện này liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Căn biệt thự nổi bật nhất ở Kim Vực Hương Giang trị giá ba mươi triệu tệ thì ra là Trần Minh Triết mua, hơn nữa số tiền này là do một người bạn của Trần Minh Triết đưa, cho luôn. Đây là cái thứ cái quỷ gì vậy... Quan trọng hơn nữa là bạn học này của Trần Minh Triết có khả năng là một cổ đông lớn của công ty rượu Thục Xuyên, thế thì giàu cỡ nào chứ?

Bạn học giàu thế mà không nói cho bọn họ câu nào hết.

Thế mà còn giấu giấu giếm giếm, cầm tiền của người khác, còn mình thì lén lút giả vờ giả vịt.

Bạch Tuyết càng coi thường Trần Minh Triết bao nhiêu thì càng cảm thấy tức giận bấy nhiêu.

“Tiểu Tuyết, cô đang nói gì thế? Sao tôi không hiểu gì cả?”

Trần Minh Triết hơi nhíu mày, anh cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.

“Trần Minh Triết, giả vờ giỏi đấy. Tôi nói cho anh biết, chị tôi đã nói cái chuyện đấy của anh cho chúng tôi nghe rồi, có phải anh có một người bạn học rất giàu có đã cho anh tiền, sau đó anh dùng tiền đó đi mua biệt thự ở Kim Vực Hương Giang đúng không?”

“Rồi sao?”

Trần Minh Triết nhìn mấy người này, hóa ra bố mẹ vợ vội vã gọi điện cho mình bảo về nhà là vì chuyện này.

“Minh Triết, em, em không cố ý đâu, em...”

Bạch Diệp Chi vô cùng hối hận, cô khóc mãi không thôi.

Giờ cô ấy rất sợ Trần Minh Triết giận, trách cô ấy sao lại nói bí mật này ra.

Chu Minh Phượng thì chầm chậm giơ tay ra với Trần Minh Triết: “Lấy ra đây đi“.

“Mẹ, mẹ bảo con lấy cái gì ra chứ?”

Chu Minh Phượng lạnh lùng nói: “Trần Minh Triết, cậu còn giả vờ với tôi à? Cậu bảo là lấy cái gì ư? Thẻ ngân hàng, lấy thẻ ngân hàng mà bạn học của cậu đưa cho cậu ra đây!”

.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.