Kim Sắc Dương Quang.
Đây cũng có thể xem là một chốn xa hoa ở Tân Thành, mà Trần Minh Triết cũng biết chỗ này.
Cũng không khác hộp đêm cao cấp là mấy, bên trong hỗn tạp, là chỗ giao dịch tiền bạc và thể xác.
Nhưng có điểm Trần Minh Triết không hiểu, Bạch Diệp Chi vợ mình tại sao lại có mặt ở đây?
Không phải đi bàn chuyện làm ăn sao?
Nhưng Trần Minh Triết biết là đã xảy ra chuyện, nếu không người luôn điềm đạm như Bạch Diệp Chi sẽ không hoảng sợ như vậy.
Diệp Chi, tuyệt đối không được có chuyện gì đó!
Nhìn màn đêm đô thị bên ngoài lướt qua ô kính xe, Trần Minh Triết cũng không còn tâm trạng thưởng thức.
“Anh Trần, xảy ra chuyện gì sao?”
Cậu lái xe trẻ tuổi lúc này mới dám mở miệng hỏi.
Tuy rằng năm nay mới hai mươi tuổi, nhưng Trịnh Mãnh đã lăn lộn ở Tân Thành mười năm rồi, bây giờ đang đi theo ông trùm thế giới ngầm ở Tân Thành - Đoàn Phi.
Người họ Trần ngồi ở phía sau tuy ăn mặc giản dị, nhưng anh luôn được Đoàn Phi tháp tùng, lúc ăn cơm cũng ngồi ở vị trí chủ nhân, thậm chí người giàu nhất Tân Thành là Thẩm Vinh Hoa cũng đi theo anh, đủ chứng tỏ anh không phải nhân vật tầm thường.
Mà cậu ta lại nhận lệnh đưa anh Trần về nhà, mấy ngày nay cũng nhận nhiệm vụ bảo vệ anh, hơn nữa, không phải là kiểu đi theo cho có.
Trịnh Mãnh, xuất thân giang hồ, lăn lộn suốt mười năm, người giống như tên.
“Vợ tôi gặp chuyện ở Kim Sắc Dương Quang!”
Câu nói này khiến Trịnh Mãnh run lên, đạp mạnh chân ga.
“Anh Trần, là ai dám đắc tội với chị dâu, có cần em thông báo với anh Phi không? Anh Phi cũng có cổ phần ở Kim Sắc Dương Quang, chỉ cần nói một câu cũng khiến hộp đêm này đóng cửa!”
“Tạm thời vẫn chưa biết là ai, nhưng chuyện này tự tôi có thể giải quyết được, cậu đi với tôi là được, không cần thông báo với A Phi“.
Vừa nói Trần Minh Triết vừa rút di động ra gọi, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.
Lúc này, Trần Minh Triết đã cảm thấy sốt ruột.
Trịnh Mãnh tăng tốc, không hỏi gì thêm. Từ nhỏ cậu ta lớn lên ở đây, hiểu rõ cái gì gọi là gặp chuyện không hay ở hộp đêm. Nói thế nào thì Kim Sắc Dương Quang cũng có cổ phần của anh Phi, nếu người phụ nữ của anh Trần gặp chuyện gì ở đó, e rằng anh Phi không kham nổi trách nhiệm.
Có thể không giỏi những cái khác, nhưng Trịnh Mãnh rất giỏi đoán tình hình.
Trước cổng Kim Sắc Dương Quang.
Trần Minh Triết vừa xuống xe đã lao vào bên trong.
“Anh, anh muốn làm gì, không được vào trong!”
Trần Minh Triết vừa mới đến sảnh đã bị hai nhân viên an ninh chặn lại.
Nhiệm vụ của bọn họ là chặn những gã có khả năng gây sự ở bên ngoài, dĩ nhiên là họ sẽ không để một người ăn mặc bình thường, mặt mũi hung hãn lọt vào.
“Mẹ nói, các người mù hết rồi sao, dám ngăn cản anh Trần, cút hết sang một bên đi!”
Trịnh Mãnh xuống xe chạy vội đến, chỉ thẳng mặt nhân viên an ninh đang ngăn cản Trần Minh Triết quát lên.
“Mẹ nó, mấy chuyện này sao ngày nào cũng có, hôm nay lại còn gặp hoài vậy. Còn mày là ai nữa?”
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt gã nhân viên an ninh.
Ngẩng đầu, một phụ nữ trung niên tươi cười nhìn Trịnh Mãnh.
“Thì ra là anh Mãnh, hôm nay sao lại có thời gian...”
“Bạch Diệp Chi ở phòng nào?”
Trần Minh Triết nhìn ánh đèn nhấp nháy cũng với kiểu bài trí xa hoa bên trong, lạnh lùng hỏi người phụ nữ trung niên mới xuất hiện.
“Ôi dào, anh Mãnh, đệ của anh dẫn đến hôm nay trông có vẻ mắt mờ đấy nhé...”
“Con mẹ nó, Lưu Oánh, cho bà một phút, mau chạy đi làm theo lệnh anh Trần!”
Lúc này, Trịnh Mãnh nhìn Trần Minh Triết vẻ mặt ngập tràn lo lắng, không nghĩ ngợi gì nhiều, quát lớn với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ trung niên này tên Lưu Oánh, cũng là cổ đông của Kim Sắc Dương Quang, trong nhà cũng không có gì ngoài tiền.
“Tôi nói này anh Mãnh, có phải có hiểu lầm gì không? Ở đây nhiều người vui chơi như vậy, tôi đi đâu mà tìm Bạch Diệp Chi gì đó, hay là sắp xếp cho anh ấy một cái phòng VIP trước đã...”
Trần Minh Triết lúc này làm gì còn tâm trạng nghe Lưu Oánh dài dòng, anh bước nhanh ra ngoài, gấp rút gọi điện thoại vừa bực tức đá văng một cái ghế.
A!
Một tiếng hét thất thanh, tiếp đến là tiếng chửi đổng.
Nhưng Trần Minh Triết không thèm đếm xỉa, tiếp tục đạp văng cánh cửa...
“Này người anh em, cậu làm vậy là không được đâu!”
Đây rõ ràng là đến phá hoại mà.
Lưu Oánh nhìn Trịnh Mãnh đứng đằng kia, Trịnh Mãnh lạnh lùng nhìn Lưu Oánh: “Mẹ nó, bà muốn chết cũng đừng kéo tôi theo. Anh Trần là khách quý của anh Phi, bà suy nghĩ cho cẩn thận giùm cái đi, kẻ phá hoại nào lại như vậy chứ! Bà nhanh đi sắp xếp người tìm cho ra cô Bạch Diệp Chi đó, cô ấy là người phụ nữ của anh Trần!”
“Mẹ nó tôi nói bà nghe rõ không?”
Nói xong gấp gáp đuổi theo Trần Minh Triết.
Đạp hết cửa phòng này đến phòng khác.
Diệp Chi, em ở đâu?
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đó!
Càng đạp càng nôn nóng, sốt ruột...
Lưu Oánh nghe đến tên anh Phi thì sợ run, cũng vội vã tăng tốc đuổi theo, hỏi mấy người quản lý: “Đêm nay ai dẫn tới một người tên Bạch Diệp Chi? Mà sao cái tên Bạch Diệp Chi này nghe quen thế không biết?”
“Nguy rồi, tầng hai, phòng VIP Kim Cương!”
Lúc này, dường như Lưu Oánh đã phát hiện ra gì rồi, nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Trần Minh Triết cũng đã đến tầng hai, khi anh giơ chân chuẩn bị đạp cửa thì nghe thấy tiếng van xin nức nở.
“Anh không được, không được... Cứu mạng.... Phương Thế Hoa, đồ khốn nạn, tôi chết thành ma cũng không tha cho anh!”
Cái gì?
Trần Minh Triết không nghĩ ngợi, dùng sức đá văng cánh cửa, lao vào bên trong.
Trịnh Mãnh đi theo phía sau thấy cảnh tượng như vậy thì sững sờ.
Anh Trần cũng không phải dạng vừa nha!
“Dừng tay!”
Vừa vào, Trần Minh Triết đã thấy Bạch Diệp Chi bị Phương Thế Hoa đè trên bàn rượu lớn, quần áo trên người bị lôi kéo đến xộc xệch, lộ cả áo lót ren bên trong.
“Mẹ nó, ai vậy...”
“Mẹ nhà mày!”
Không nói nhiều, Trịnh Mãnh ra tay còn nhanh hơn cả Trần Minh Triết, là đàn em, Trịnh Mãnh tự nhiên biết khi nào cần làm gì.
A!
Phương Thế Hoa đang sướng, thậm chí sắp cưỡng đoạt được rồi.
Nhìn Bạch Diệp Chi nằm dưới thân mình không ngừng giãy giụa, không ngừng mắng chửi, cầu xin, anh ta càng cảm thấy cực kì hưng phấn.
Lúc này, thú tính đã xâm chiếm đầu óc anh ta, sao anh ta ngờ được lại có người tới phá đám.
Trịnh Mãnh tung cước đá bay Phương Thế Hoa đang đè lên người Bạch Diệp Chi sang một bên.
Lúc này, Trần Minh Triết mới bước nhanh đến ôm Bạch Diệp Chi toàn thân ướt đẫm vào lòng.
Phía sau, Lưu Oánh dẫn một đám người đi vào trong.
Phương Thế Hoa bị một cước đau, tỉnh táo lại.
Thấy Trần Minh Triết xuất hiện, Phương Thế Hoa khinh thường nhìn anh ôm Bạch Diệp Chi, cợt nhả: “Trần Minh Triết, ha ha, mày đến đúng lúc lắm, hôm nay tao không thèm diễn nữa, tao muốn cưỡi con vợ mày trước mặt mày, ha ha ha ha...”
“Mẹ nó! Tao giết mày!”
Trịnh Mãnh nổi điên, tát bốp một cái lên khuôn mặt ngả ngớn của Phương Thế Hoa.
“Anh Mãnh, có hiểu lầm gì không, chuyện này nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm nha!”
Lưu Oánh bước tới chắn ở giữa hai người.
Phương Thế Hoa ăn một bạt tai nữa thì tỉnh hẳn, lúc này, anh ta tức tối nhìn Trịnh Mãnh: “Mày là đứa nào, mẹ nó, biết tao là ai không, tin tao giết mày trong một giây không?”
“Cậu Phương, cậu Phương...”
“Đừng có ở đây giải hòa gì hết, mẹ nó, chuyện tốt của ông đây đêm nay bị hai tên ngốc này phá đám“.
Nói xong, Phương Thế Hoa đẩy Lưu Oánh ra, lạnh lùng nhìn Trịnh Mãnh rồi dời mắt sang Trần Minh Triết đang cau chặt mày: “Mẹ nó, Trần Minh Triết, cho mày một cơ hội, bò qua đây liếm ngón chân tao, ha ha ha, hôm nay tao nhất định ăn con vợ mày, mày làm gì được tao hả? Mày chỉ là tên hèn!”
Trần Minh Triết không đếm xỉa đến Phương Thế Hoa đang phát điên, chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Bạch Diệp Chi, vô cùng thương xót.
“Minh Triết...”
Bạch Diệp Chi hơi động đậy cơ thể không có chút sức lực, nhìn người đàn ông đang ôm mình, lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô thật sự hết sức lực, mắt mờ đi, cô không biết đây có phải là sự thật không.
Có lẽ hết hôm nay cô cũng không còn mặt mũi sống trên đời.
Bạch Diệp Chi cứ thế ngất đi, cô đã mệt mỏi đến cùng cực rồi.
“Xin lỗi Diệp Chi, anh đến muộn rồi!”