Mười mấy phút sau, Ninh Phương cầm một hộp bằng da vào.
Mở ra thì thấy có một chai rượu màu xanh lam, trông vô cùng bình thường.
“Cậu Trần, đây là một chai rượu ngon cực phẩm được cất ở hầm, chúng tôi đã đổi vỏ chai rượu thông thường, cậu xem...”
Trần Minh Triết chỉ nhìn một lần rồi lấy chai rượu màu xanh lam kia ra luôn.
“Chiếc hộp này chói mắt quá, tôi lấy chai rượu này là được rồi“.
Vừa nói anh vừa kí tên lên hợp đồng kia, sau đó đứng dậy: “Cảm ơn nha người đẹp Ninh, tôi còn bận việc nên về trước đây, cảm ơn ông Thẩm giúp tôi“.
Anh nói xong cũng chẳng đợi Ninh Phương nói thêm gì đã ra khỏi phòng riêng, cưỡi con xe gắn máy của mình băng băng ra khỏi khuôn viên Sâm Lâm.
Anh bảo vệ đứng trước cổng nhìn bóng lưng khuất xa dần của Trần Minh Triết cũng là bảo vệ như mình thì nhất thời cười gượng.
Thật là không so sánh thì không tức chết mà!
...
Đời này, Bạch Dũng Quang mãn nguyện nhất là hai đứa con gái như hoa như ngọc của mình.
Hôm nay là sinh nhật của ông ấy nên ông ấy đã xử lý xong công việc của công ty để về nhà từ sớm.
Nhìn mấy mẹ con bận rộn trong bếp, ông ấy cảm thấy rất thỏa mãn.
Còn về việc trong nhà thiếu gì thì ông ấy không hề quan tâm.
Tuy đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạch nhưng trước mắt Bạch Dũng Quang vẫn còn điều hành chi nhánh công ty của nhà họ Bạch mà lúc trước ông ấy sáng lập - Rượu Thanh Tuyền, có nhãn hiệu rượu ngon Thanh Tuyền riêng của mình.
Tuy lúc đầu con gái lớn Bạch Diệp Chi không nghe lời gia tộc, không liên hôn với nhà họ Đường ở Thục Xuyên theo ý của gia tộc nhưng tận trong đáy lòng, Bạch Dũng Quang ủng hộ con gái mình. Vì lúc trước hôn nhân của ông ấy cũng như vậy, nên ông ấy không muốn con gái đi theo vết xe đổ của mình.
Chỉ là Bạch Dũng Quang không ngờ cậu con rể của mình lại bình thường đến vậy, thậm chí có thể nói là không hề có chí tiến thủ, không những không bảo vệ được Bạch Diệp Chi mà còn khiến cô phải gánh chịu nhiều hơn. Là một người đàng ông, Bạch Dũng Quang cũng cảm thấy xem thường chàng rể này rồi.
Nhưng ông ấy cũng không can thiệp quá nhiều vào những chuyện này. Bây giờ, ông ấy chỉ một lòng dốc sức cho Rượu Thanh Tuyền của mình thôi.
Tuy đứa con gái thứ Bạch Tuyết không hiểu chuyện bằng Bạch Diệp Chi nhưng cũng được xem như ưu tú hơn nữa lại xinh đẹp, sau này chắc sẽ gả được vào nhà tốt. Nhưng cuộc hôn nhân của Bạch Diệp Chi khiến cách nhìn của Bạch Dũng Quang khác đi đôi chút.
Trong khu căn hộ nhà họ Bạch, Bạch Tuyết vừa chơi game trên điện thoại vừa bước tới trước mặt Bạch Diệp Chi cười nói: “Chị có muốn biết khách mời thần bí tối nay là ai không?”
“Gì mà khách mời thần bí? Lẽ nào tối nay còn có người khác tới nữa à?”
Bạch Tuyết cười một cách tinh quái: “Thật ra em đã đoán được rồi. Quả nhiên mẹ đã mời cậu chủ lớn Phương Thế Hoa tới, vừa nãy em nghe mẹ gọi điện thoại ở phòng bếp ấy“.
“Gì cơ?”
Sắc mặt Bạch Diệp Chi ngay lập tức thay đổi.
“Sao mẹ có thể làm vậy chứ? Trước đó chị đã nói với mẹ rồi, đừng tùy tiện mời người khác về nhà. Như vậy thì Minh Triết biết phải thế nào?”
Vừa nói cô vừa đứng dậy định đi tới phòng bếp.
“Chị, chị sao thế? Không phải chị thật sự thích ông anh vô dụng đó chứ? Trần Minh Triết với cái chức bảo vệ quèn đó, ba năm nay ăn nhờ ở đậu nhà mình mà chị thích à? Em nói nhé, nếu mà là em thì em đã đá bay anh ta từ lâu rồi. Vừa nhìn đã biết là cái thứ rác rưởi ở hang cùng ngõ hẻm nào đó chạy tới thành phố rồi. Sao có thể sánh được với cậu chủ Phương Thế Hoa bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, gia cảnh lại hiển hách được chứ?
“Im lại!”
Nghe Bạch Tuyết nói Trần Minh Triết như vậy thì Bạch Diệp Chi lập tức quát lên: “Bạch Tuyết, dù sao Trần Minh Triết cũng là anh rể của em, sao em có thể...”
“Chị, hôm nay chị sao vậy?”
Bạch Tuyết cất điện thoại đi, cô ta hơi tức giận và khó hiểu nhìn Bạch Diệp Chi.
“Hầy...”
Nhìn cô em gái mình cưng chiều từ nhỏ thế này, Bạch Diệp Chi thật sự bó tay hết cách. Huống hồ gì Bạch Tuyết nói cũng có lí, chỉ trách Trần Minh Triết không chịu cố gắng, thua kém người ta.
Ngay lúc Bạch Diệp Chi vừa định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiến còi xe.
Bạch Tuyết vội nhìn qua cửa sổ rồi cười nói: “Chị, anh đẹp trai họ Phương tới rồi!”
Nhìn theo tay của Bạch Tuyết thì Bạch Diệp Chi thấy một chiếc BMW phiên bản mới nhất chậm rãi dừng ở khuôn viên dưới lầu. Sau đó một chàng trai mặc đồ vest giày da bước xuống, tay xách một chiếc hộp da.
Đó chính là Phương Thế Hoa tới để chúc thọ Bạch Dũng Quang.
Bạch Tuyết nhìn chị gái có vẻ hoang man thì cười nói: “Chị, trông chị căng thẳng chưa kìa. Em nghe mẹ nói rồi đấy nhé, cậu Phương người ta thích chị lắm lận. Đợi chút nữa anh rể về, em xem anh ta tự biết xấu hổ rồi ỉu xìu tìm cái lỗ chui xuống thế nào“.
Bây giờ, Bạch Diệp Chi đâu phải căng thẳng gì cho cam, cô không ngờ mẹ mình lại làm càn như thế. Vốn dĩ cô đã thấy mình rất có lỗi với Trần Minh Triết vì chuyện tối qua rồi, bây giờ khó khăn lắm bố mới về nhà một lần, cả nhà cùng ăn một bữa cơm ấm cúng.
Giờ thì hay rồi, thế này chẳng phải rõ rành rành là cả một nhà đều bài xích Trần Minh Triết sao?
“Sao mẹ có thể làm như thế được chứ!”
Bạch Diệp Chi giận đến giậm chân.
“Gì mà làm càn chứ chị. Người đẹp như chị nên ở bên trai đẹp như cậu Phương mới đúng, em ủng hộ bố mẹ!”
Lúc hai người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
Mẹ Bạch - Chu Minh Phượng mặt mày rạng rỡ, nói là chắc chắn Thế Hoa đến rồi, bước mấy bước tới mở cửa ra.
Lúc mở cửa ra thấy Phương Thế Hoa thì bà ta cười híp mắt.
“Thế Hoa đấy à! Nào, mau vào trong nhà ngồi đi cháu, hoan nghênh hoan nghênh... Ha ha, Diệp Chi ơi, mau ra tiếp khách con!”
Nói cũng khéo, Phương Thế Hoa còn chưa kịp đáp lời Chu Minh Phượng thì sau lưng anh ta đã vang lên tiếng bước chân rồi, Trần Minh Triết cầm theo bình rượu vỏ xanh cũng vừa hay bước tới cửa.
Nhìn thấy Phương Thế Hoa đứng ở cửa thì Trần Minh Triết lập tức nhíu mày. Lúc ở dưới lầu anh đã nhìn thấy chiếc BMW đáng ghét kia rồi, trong lòng ngờ ngợ, bây giờ thì rõ rồi.
Phương Thế Hoa thì cười lớn, chẳng thèm đếm xỉa tới Trần Minh Triết, dường như không nhìn thấy anh vậy. Anh ta cười với Chu Minh Phượng rồi nói: “Chào cô, cháu thật vinh hạnh vì được cô mời tới dự tiệc sinh nhật của chú. Đây là chút tấm lòng của cháu, mong cô nhận cho...”
Vừa nói, Phương Thế Hoa vừa đưa hộp rượu bọc da cho Chu Minh Phượng.
Trên vỏ da của hộp rượu đó có vẽ hình đầu của một người nước ngoài, bên dưới đều là tiếng anh thiếp vàng, trông có vẻ rất quý.
Chu Minh Phượng cũng là người từng trải sự đời. Nhà họ Bạch ở cái Tân Thành nhỏ nhoi này sao bì được với nhà họ Chu ở Thục Xuyên. Nhà họ Bạch không dám cắt đứt đường làm ăn của Bạch Dũng Quang chính là vì sợ bên nhà họ Chu có ý kiến, dù sao thì hai nhà còn có rất nhiều việc làm ăn liên quan đến nhau.
Thế nên, Chu Minh Phượng vừa nhận hộp rượu bọc da này thì liền biết đây là nhãn rượu vang nổi tiếng nước ngoài. Bây giờ, dường như rất hiếm thấy được nhãn hiệu rượu Pétrus này trên thị trường Hoa Hạ.
Bà ta thầm nghĩ Phương Thế Hoa không hổ danh là nhân tài tinh anh du học nước ngoài về, tặng quà gặp mặt cũng quý trọng đến thế này, trong lòng bà ta càng cảm thấy lần này mình lựa chọn đúng đắn. Hơn nữa tình hình của nhà họ nay cũng khá gay go, nếu được lên thuyền nhà họ Phương thì nói không chừng sẽ trở mình được trong tích tắc, nở mày nở mặt.
“Diệp Chi, ông nó à, mau ra xem Thế Hoa tặng quà gì cho chúng ta này?”
Rõ ràng là Chu Minh Phượng vô cùng vui vẻ hài lòng, đương nhiên là bà ta cũng lơ đẹp Trần Minh Triết đứng sau lưng Phương Thế Hoa rồi.
Bạch Dũng Quang đang bận rộn dọn đồ ăn ở trong bếp nghe vậy cũng bước ra phòng khách, hai chị em Bạch Diệp Chi cũng nhanh chóng đi tới.
Bấy giờ thì Bạch Tuyết là người tích cực vui vẻ nhất chạy tới trước mặt Chu Minh Phượng để nhận hộp rượu bọc da, sau đó nhìn mấy lần rồi lắc đầu.
“Bố, rượu gì thế ạ?”
Bạch Dũng Quang nhận chai rượu, chỉ nhìn lướt qua ông ấy đã kinh ngạc hỏi: “Là rượu vang đỏ của Vườn nho nhà Pétrus sao?”
“Chú tinh mắt thật, Pétrus 1991 đấy ạ. Cháu phải vất vả lắm mới nhờ bạn ở nước ngoài gửi về được một chai này thôi“.
“Đây chính là Pétrus quý hơn cả Lafite 1982 trong truyền thuyết nữa sao? Ông chủ Phương, anh thật hào phóng quá!”
Bạch Tuyết đứng bên cạnh hăm hở khen ngợi, đôi mắt to tròn long lanh. Thật sự cô ta chỉ thấy nhãn hiệu rượu này trên tạp chí mà thôi, đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy nó.
Mà lúc này Trần Minh Triết đứng ngay bên cạnh, nhưng những người này tự động lơ anh đi, xem anh như không khí.
Trần Minh Triết cũng không nói gì, nghiêng người đi vào phòng khách, sau đó đặt chai rượu vỏ xanh kia lên trên chiếc bàn bày đầy thức ăn.
Lúc đó, Bạch Diệp Chi bước ra nhìn thấy cảnh này cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh bàn ăn nhìn Trần Minh Triết một lần, rồi bắt đầu lặng lẽ dọn bát đũa...
Nhưng động tác này của Trần Minh Triết lọt vào mắt Chu Minh Phượng, bà ta thấy đây là hành động cực kì đớn hèn.
Bà ta cũng không nhịn nữa: “Không biết nhà chúng ta kiếp trước tạo ra nghiệp gì nữa, sao lại rước phải loại ở rể thế này chứ! Cũng là đàn ông, cậu xem Thế Hoa người ta đây này, tuổi trẻ ngời ngời mà đã hào phóng, lại còn là ông chủ của một công ty. Cách biệt sao mà lớn thế không biết nữa?”