Hử?
Ngay khi cửa phòng họp bị đẩy ra, vài người có mặt tại đây nhìn về phía cửa phòng thì thấy Trần Minh Triết mặc trên người bộ quần áo giản dị đang bước vào.
“Cậu là ai? Ở đây đang họp, mau cút ngay đi!”
Lúc này, hai gã họ hàng nhà họ Bạch vừa chạy vào báo cáo tình hình kia lập tức chỉ tay về phía Trần Minh Triết hét lớn, rất rõ ràng, bọn họ không phải là không biết Trần Minh Triết, mà là đang cố ý nói thế.
Đúng vậy, là họ hàng nhà họ Bạch, lại là người ngày ngày ở bên cạnh hai bố con Bạch Dũng Thắng và Bạch Liên Sơn, sao có thể không biết Trần Minh Triết chứ, nhưng bọn họ đang giả vờ như không quen biết.
Trần Minh Triết vừa bước vào đã cảm được bầu không khí không nơi này ổn, nhất là khi nhìn thấy Bạch Diệp Chi đứng ở đó với vẻ mặt ấm ức, anh biết ngay mấy người này đã bắt nạt vợ mình.
Lúc này, anh mặc kệ lời quát tháo của hai gã kia, lập tức đi về phía Diệp Chi.
“Cậu, cậu... này này, cậu có nghe thấy gì không...”
Một người trong số đó tiến lên, muốn ngăn cản Trần Minh Triết, nhưng lại bị anh xua tay đẩy ra.
Sau đó, Trần Minh Triết đi tới trước mặt Bạch Diệp Chi.
“Sao thế em?”
Trần Minh Triết chẳng thèm để tâm đến cảm nhận của những người ở đây, ngoại trừ Bạch Diệp Chi.
Nếu như muốn, anh có thể lập tức khiến cả nhà họ Bạch biến mất khỏi Tân Thành.
“Minh Triết, anh đến rồi... Bọn họ...”
Khi vừa nhìn thấy Trần Minh Triết đi vào, trong lòng Bạch Diệp Chi cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, lúc này anh đang ở trước mặt cô, hỏi han quan tâm cô. Đột nhiên, Bạch Diệp Chi lại cảm thấy sống mũi cay cay, bản thân vốn đang gồng mình gắng gượng cũng đột nhiên thả lỏng ra, nước mắt trào ra.
Bấy giờ, Trần Minh Triết cũng nhìn thấy bản hợp đồng trên mặt bàn, anh cầm lên rồi thuận tay lật xem từng trang.
Sau đó môi nở nụ cười khinh thường.
“Tôi nói này Trần Minh Triết, thằng rác rưởi anh đến đây làm cái gì, lẽ nào không biết bây giờ chúng tôi đang mở cuộc họp sớm sao?”
Bạch Liên Sơn nhìn dáng vẻ xông xộc và chẳng hề kiêng dè gì của Trần Minh Triết, lửa giận lập tức bốc lên trong lòng.
“Ha ha, với tư cách là trợ lý của Diệp Chi, đương nhiên tôi phải đến giúp đỡ cô ấy giải quyết các công việc rồi, mà sao cậu xuất viện nhanh vậy?”
Chỉ với một câu nói này lập tức khiến cho lửa giận của Bạch Liên Sơn lại bùng lên.
Phải biết rằng, ngay buổi sáng ngày hôm qua, thằng vô dụng Trần Minh Triết này đã ra tay đánh anh ta, quá đáng hơn nữa khi đó đã là lần thứ hai rồi.
Lúc này Bạch Liên Sơn còn chưa mở miệng, Bạch Dũng Thắng đã cất tiếng trước rồi.
“Trần Minh Triết, bây giờ tôi chính thức sa thải cậu! Cậu đã không còn là trợ lý của Diệp Chi nữa rồi, đương nhiên, nếu như Diệp Chi không thể đàm phán kí kết được bản hợp đồng này trong một ngày, con bé này cũng sẽ phải cuốn gói rời khỏi Rượu Thanh Tuyền“.
Bạch Dũng Thắng nhìn Trần Minh Triết ở trước mặt, trong cặp mắt đó chứa đầy sát khí mãnh liệt.
Thằng vô dụng này đánh con gái ông ta bị thương, nhưng ông ta đã tốn một số tiền lớn để mời anh Bân từ Miên Thành tới xử lý nó rồi. Theo như ông ta thấy, hôm nay anh Bân chắc chắn sẽ ra tay, nếu như hôm nay Bạch Diệp Chi kia có thể đàm phán được bản hợp đồng này thì bọn họ có thể kiếm được một số tiền lớn, nếu như không ký kết được cũng không sao, dù sao bây giờ khoản rót vốn đầu tư đầu tiên cũng đang lần lượt được chuyển đến tài khoản của công ty.
Vả lại, bây giờ mẹ của ông ta cũng đã nói chuyện với nhà họ Tiết ở Du Thành rồi, chỉ đợi một thời gian nữa, cậu chủ nhà họ Tiết - Tiết Long Đào đến Tân Thành thì họ có thể bắt đầu sự hợp tác thân thiết giữa hai nhà.
Đến khi đó, gia đình anh cả cũng không còn ở đây nữa, nhà họ Bạch chỉ còn lại mình Bạch Dũng Thắng này, thế nên tất cả sản nghiệp nhà họ Bạch đều thuộc về ông ta.
Vậy nên, với thằng nhãi nhép như Trần Minh Triết ở trước mặt, ông ta thật sự chẳng thèm để mắt tới.
“Chú.... bà nội, cháu rời khỏi công ty cũng được, nhưng cháu nói cho bà biết một điều là nếu như bà lấy khoản đầu tư đợt một của Rượu Thục Xuyên để lấp lỗ hổng tài chính của tập đoàn, cháu nhất định sẽ khiến bà phải hối hận đấy!”
Bạch Diệp Chi biết bây giờ mình đã công khai đối đầu với nhà chú hai, hơn nữa bà nội vẫn luôn đứng về phía chú hai trước giờ rồi. Không biết có phải do Trần Minh Triết đang đứng bên cạnh cô hay không, mà giờ đây Bạch Diệp Chi như được tiếp thêm dũng khí, nói thẳng với Vương Tú Vân.
“Hỗn xược! Bạch Diệp Chi, đây là thái độ nói chuyện của chị đối với bà đây hả? Tốt nhất chị nên hiểu rõ là bây giờ, chị đã không còn nằm trong ban lãnh đạo của công ty nữa rồi, nhiều lắm cũng chỉ là một nhân viên quèn, nếu như không thể thỏa thuận ký kết được bản hợp đồng này trong ngày hôm nay, thì chị nên vĩnh biệt công ty này mãi mãi đi. Giờ chị lại dám ở đây uy hiếp bà nội sao?”
Bạch Liên Sơn giận dữ nói với Bạch Diệp Chi.
Lúc này tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi đang đứng ở đó, giống như đang xem kịch hay vậy.
Có điều bọn họ đang thì thầm bàn tán, trong lúc xì xào thì luôn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Bạch Diệp Chi, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết. Mặt Bạch Diệp Chi đỏ bừng bừng, sau đó nhìn về phía Vương Tú Vân mặt đầy vẻ u ám đang ngồi ở đó, cô nói: “Bà nội, hy vọng bà suy nghĩ thật kỹ cho tương lai của tập đoàn, nếu như bà vẫn khăng khăng tự làm theo ý mình, không sớm thì muộn, tập đoàn cũng sẽ bị hủy hoại trong tay bà thôi!”
“Hỗn láo!”
Bây giờ, Vương Tú Vân mới nhìn Bạch Diệp Chi đầy lạnh lùng sau đó nói: “Diệp Chi, vốn dĩ bà vẫn luôn coi trọng cháu, hợp đồng của Rượu Thanh Tuyền lần này mà cháu có thể đàm phán tiếp, bà cảm thấy năng lực của cháu rất tốt, nhưng cháu lại không biết cách cư xử như thế nào...”
“Ha ha, Diệp Chi có biết cư xử hay không thì chẳng cần bà dạy, hơn nữa nếu bà không làm theo những lời Diệp Chi nói, tôi tin chắc bà sẽ hối hận thôi!”
Vương Tú Vân đang nói lại bị Trần Minh Triết ngắt lời.
Lúc Trần Minh Triết nói, anh nhìn Vương Tú Vân, anh thật sự không thể nghĩ ra, người phụ nữ lớn tuổi có thể ngồi lên vị trí chủ tịch của Tập đoàn Thiên Bách này có phải là hồ đồ rồi không.
“Anh là cái thá gì chứ, ở đây đến lượt anh lên tiếng à?”
Lúc này Bạch Liên Sơn nhìn Trần Minh Triết với vẻ vô cùng tức giận.
Anh ta ngồi ngay bên cạnh Trần Minh Triết, thế nên lúc này Bạch Liên Sơn suýt chút nữa vỗ bàn đứng dậy.
Bởi vì Trần Minh Triết cứ nói chuyện với anh ta với thái độ vênh váo, coi thường như vậy khiến anh ta chẳng dễ chịu chút nào.
Bịch!
Nhưng Bạch Liên Sơn còn chưa đứng dậy, Trần Minh Triết đã đạp một cái vào bụng anh ta.
A!
Một tiếng kêu la thê thảm, ngay lập tức Bạch Liên Sơn lại bị Trần Minh Triết đá bay ra, đập mạnh vào tường, sau đó ngã xuống đất co rúm lại đau đớn.
“Ồn ào!”
Hai chữ này lập tức khiến người của nhà họ Bạch đều nổi cơn thịnh nộ.
Bạch Diệp Chi nhìn thấy người đàn ông ngày thường tao nhã lịch thiệp, chẳng bao giờ cáu giận, giờ đây lại hành động mạnh mẽ như vậy, thật khiến cô mê mệt.
“Mẹ kiếp, con mẹ mày, Trần Minh Triết... bố mày phải giết chết mày...”
Trần Minh Triết chỉ khẽ cười, sau đó tiến lên một bước.
Chỉ một bước thôi mà đã khiến Bạch Liên Sơn bỗng ngậm miệng, hôm qua anh ta đã được thấy được Trần Minh Triết này là một kẻ ưa thích bạo lực, ngay đến cả em gái anh ta cũng bị đánh đến mặt mũi sưng húp, một kẻ điên cuồng, đến đàn bà con gái cũng ra tay đánh như vậy, trong lòng anh ta vô cùng sợ.
Hơn nữa, dường như sức mạnh của cú đá này phải mất một lúc mới phát huy tác, anh ta đau đến nỗi không thể thở nổi, cả người toát hết mồ hôi lạnh...
“Đủ rồi đấy!”
Lúc này, Vương Tú Vân quát lên một tiếng, sau đó đi vài bước đến chắn trước người Bạch Liên Sơn, lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết.
“Trần Minh Triết, tôi thừa nhận trước đây tôi đã xem thường cậu, nhưng cậu đừng nghĩ cậu đánh nhau giỏi là có thể ngông cuồng, ngang ngược trước mặt bà già này. Cậu có tin tôi lập tức gọi cảnh sát đến bắt cậu lại, nhốt trong tù mấy năm không?”
Bạch Diệp Chi mới vội vàng chạy đến nắm chặt lấy cánh tay Trần Minh Triết, dường như cô đang sợ, lỡ Trần Minh Triết giận lên đánh cả bà nội, đến lúc đó thật sự khó mà thu xếp được hậu quả.
Hơn nữa cô cũng rất sợ bà nội sẽ gọi cảnh sát.
“Vương Tú Vân, tôi cũng không thể không thừa nhận trước đây tôi đã quá đề cao bà! Nếu như không phải vì bà là bà nội của Diệp Chi, bà nghĩ mình có thể đứng ở đây để nói chuyện với tôi sao? Vốn đầu tư của Rượu Thanh Tuyền là do Diệp Chi đàm phán mới có được, mấy người các người lại ngồi không hưởng lợi, người nào người đấy lại còn cho rằng bản thân mình có thừa năng lực, không phải là Trần Minh Triết tôi xem thường các người, mấy người ngồi ở đây đều là rác rưởi! Bao gồm cả bà!”
Trần Minh Triết chỉ thẳng vào Vương Tú Vân, hôm nay anh quả thật đã nổi giận rồi!
Đám người nhà họ Bạch này, từng người một ức hiếp Diệp Chi và bố vợ hết lần này đến lần khác, hơn nữa tay Bạch Dũng Thắng kia lại còn dùng thủ đoạn ác độc. Có thể nói, hôm nay vốn dĩ Trần Minh Triết muốn dùng thủ đoạn để hủy hoại nhà họ Bạch, khiến Tập đoàn Thiên Bách lập tức biến mất. Nhưng ngày mai là sinh nhật Diệp Chi, Trần Minh Triết lại không muốn để lại bất kỳ ám ảnh tâm lý nào cho cô.
Suy cho cùng, dù nói thế nào, những người trước mặt cũng là người nhà họ Bạch, cũng có quan hệ máu mủ với cô.
“Cậu.. cậu... được, được lắm... Bạch Diệp Chi, đây là người đàn ông mà cô dạy dỗ đấy sao, hay lắm... cô mau cút đi cho tôi, cút khỏi Rượu Thanh Tuyền, cút khỏi nhà họ Bạch... sau này tôi không muốn nhìn thấy cả nhà cô nữa!”
Vương Tú Vân bị Trần Minh Triết chọc giận đến mức đứng không vững nữa rồi, bà ta sống nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có người nào dám chỉ thẳng mặt, mắng bà ta là rác rưởi, chứ đừng nói là một thằng cháu rể tầm thường, bị một thằng vô dụng, bám váy vợ mắng là rác rưởi, vậy há chẳng phải bà ta không bằng cả thứ bỏ đi sao!
Trần Minh Triết cười khẩy một tiếng, sau đó kéo tay Bạch Diệp Chi vẫn đang còn khiếp sợ rời khỏi phòng họp...
“Mẹ, sao có thể thả thằng đó đi như vậy chứ? Chúng ta báo cảnh sát, bắt thằng khốn đó vào đồn cảnh sát, giam lại vài năm....”
“Đúng đấy… Thật quá ngông cuồng rồi!”
“Lẽ nào đây là cô con gái mà Bạch Dũng Quang dạy dỗ ra sao?”
“Mẹ kiếp, con mẹ nó, bực bội quá, thế mà lại bị một thằng bất tài chửi mắng! Không được, cục tức này ông đây phải đòi lại cho bằng được!”
“Đúng đó, chủ tịch, mau báo cảnh sát đi!”
“Báo cảnh sát, bắt cái thằng côn đồ làm càn đánh người này lại!”
“Bà nội... Cháu...”
Khụ khụ...
Bạch Liên Sơn đau tới mức chết đi sống lại, lúc này cũng cố nén một hơi nhưng còn chưa kịp nói ra lời đã lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
A!
“Liên Sơn, Liên Sơn, cháu làm sao thế này?”
vVương Tú Vân nhìn thấy cảnh này thì nét mặt biến sắc, vội vàng ngồi xổm xuống sốt ruột hỏi.
“Liên Sơn, con đừng dọa bố...”
Lúc này cả người Bạch Liên Sơn toát hết cả mồ hôi, dáng vẻ đau đớn khiến cho người khác cũng cảm thấy ghê sợ hãi hùng.
Bạch Dũng Thắng cũng chẳng kịp hỏi han gì thêm nữa, ông ta vội vàng đỡ con trai mình lên trên lưng, vừa bấm gọi 115, vừa lao ra khỏi phòng họp dưới sự giúp đỡ của mọi người.
“Trần Minh Triết, tốt nhất mày nên cầu nguyện cho Liên Sơn bình an vô sự, nếu không tao nhất định sẽ nghiền nát mày thành tro bụi!”
Bạch Dũng Thắng cõng Bạch Liên Sơn trên lưng đi xuống lầu, trong lòng tràn đầy sát khí lạnh lẽo...