Lúc trở về trời đã khuya.
Trần Minh Triết cẩn thận mở cửa, sau đó như mọi khi thu dọn sạch sẽ phòng ốc, xong đâu đấy mới mở cửa vào phòng.
Ba năm qua, Trần Minh Triết đã quen ngủ trên giường đơn kiểu quân đội, giờ đột ngột bảo ra khách sạn ngủ anh thấy không quen.
Lúc mở cửa ra, Trần Minh Triết thấy vợ mặc váy ngủ trắng, ngồi chỗ bàn trang điểm đọc tài liệu.
Hơn nữa dường như đang cau mày, vẻ mặt mệt mỏi.
“Diệp Chi, anh về rồi...”
Bạch Diệp Chi quay đầu nhìn Trần Minh Triết, chậm rãi gật đầu.
Sau đó, cô tiếp tục say sưa xem tài liệu.
“Cơm tối em để dành cho anh trên bàn, anh lại ăn đi“.
Vốn Trần Minh Triết định nói là mình ăn rồi, nhưng thấy trên bàn là cà men cơm màu đỏ mà Bạch Diệp Chi hay dùng mang cơm trưa đi làm.
Lòng Trần Minh Triết đột nhiên ấm áp, bèn nuốt những lời định nói vào lòng, cầm lấy cà mèn cơm ăn lấy ăn để.
Bạch Diệp Chi ngừng xem tài liệu, ngoái đầu lặng im nhìn Trần Minh Triết ăn như hổ đói, khẽ thở dài.
Cô không biết chàng trai đang ngấu nghiến thức ăn nhìn chằm chằm vào tấm lưng mềm mại của cô dưới ánh đèn, ánh mắt đầy đau khổ.
“Anh ăn xong rồi ngủ trước đi“.
Trần Minh Triết ừ một tiếng, đối với chuyện công việc của cô, anh chưa từng hỏi, Bạch Diệp Chi cũng chưa từng kể.
Kết hôn ba năm, Trần Minh Triết chưa hề vượt quá ranh giới.
Sau khi Bạch Diệp Chi đọc xong tập tài liệu của nhà máy rượu, cô mới quay đầu nhìn người đàn ông ngủ trên chiếc giường quân đội ngăn nắp.
Bây giờ, Rượu Thanh Tuyền đang bị mất uy tín sau sự cố “rượu độc” không ngừng leo thang, thậm chí gần đây vài khách hàng lớn đã trả hàng. Thêm nữa, đối thủ cạnh tranh - công ty Rượu Bá Vương đã cho ra mắt sản phẩm mới. Tất cả khiến Rượu Thanh Tuyền có nguy cơ phá sản.
Nhưng đến bây giờ bố cô cũng không nhắc tới, chỉ một mình gánh vác.
Chẳng trách tối qua ông ấy uống say khướt.
Đột nhiên, Bạch Diệp Chi cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ bố đang nằm viện, cô đồng ý thay ông ấy tiếp nhận xử lý những việc liên quan đến công ty Rượu Thanh Tuyền.
Đột ngột như vậy nên Bạch Diệp Chi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thêm nữa, hiện giờ cô còn không biết phải tâm sự với ai.
Cô đi đến trước mặt Trần Minh Triết.
Trông Trần Minh Triết trong bộ đồ ngủ thật bình yên.
Bạch Diệp Chi ngồi trước mặt Trần Minh Triết.
Dưới ánh trăng, Bạch Diệp Chi thấy khuôn mặt kia không phải rất đẹp trai nhưng lại cực kì thu hút.
Người đàn ông này đã từng liều mạng cứu cô khi cô bị đám lưu manh say rượu giở trò, sau đó đưa cô về nhà.
Cho đến bây giờ, dường như cô cũng chưa từng cảm ơn anh.
Lúc trước cô cho rằng người đàn ông này đã đủ đem đến cho cô cảm giác an toàn, nhưng bây giờ cô lại thấy anh quá bình thường.
“Minh Triết, nếu anh có thể giỏi giang hơn một chút thì tốt biết mấy!”
“Anh biết không? Thời khắc anh cứu em, em đã xác định sẽ là người của anh, em không mưu cầu vật chất, nhưng em cũng hi vọng anh có thể tiến bộ hơn, như vậy cuộc sống của chúng ta mới càng ngày càng tốt đẹp lên. Mà hiện tại, công ty của bố rơi vào khủng hoảng, tiếp tục như vậy không bao lâu sẽ phá sản, đó là tâm huyết cả đời của bố mẹ... Em phải làm sao đây?”
“Mẹ bắt em và anh li hôn, em có thể làm gì đây?”
“Minh Triết...”
“Nếu thật sự em và anh phải li hôn, anh cũng đừng oán trách em. Lòng em không muốn, nhưng em là con gái lớn của nhà họ Bạch, em phải gánh vác cùng bố mẹ“.
...
Lan man mãi, Bạch Diệp Chi không biết mình đã nói bao lâu, đã nói những gì.
Cuối cùng, hai mắt cô bỏng rát đến không chịu nỗi.
Cô cũng không biết làm sao mà mình nằm được lên giường.
Nhưng cô không biết Trần Minh Triết không hề ngủ.
Anh nằm đó im lặng lắng nghe, Bạch Diệp Chi lần đầu tiên sau ba năm trút hết tâm tư với mình.
Bạch Diệp Chi trước giờ đều là cô gái cao cao tại thượng, lạnh lùng quý phái, nhưng Bạch Diệp Chi lúc nãy mới yếu ớt, bất lực làm sao.
Nhìn Bạch Diệp Chi nằm cuộn tròn trên giường như con mèo nhỏ bị thương.
Trần Minh Triết đứng dậy, tới bên cạnh giường sửa chăn cho cô, thấy gương mặt tinh xảo của cô lúc ngủ cũng chau mày.
Bạch Diệp Chi là tiểu thư cành vàng lá ngọc, đáng lẽ ra không cần phải vì những chuyện này lo lắng ưu tư.
Nhưng tất cả bị đảo lộn bởi sự xuất hiện của mình.
Nhìn gương mặt xinh đẹp ủ dột kia, Trần Minh Triết nói chỉ đủ để một mình mình nghe thấy: “Diệp Chi, em yên tâm, cho dù em có làm gì, anh cũng không trách em. Về sau, chuyện em muốn làm đều sẽ thành công“.
Sau đó, Trần Minh Triết đi lại chỗ bàn trang điểm, nhìn đống tài liệu hỗn độn trên bàn.
Hóa ra “rượu độc” không phải là tin đồn không có căn cứ. Dù Rượu Thanh Tuyền đang làm tốt công tác quan hệ công chúng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị phanh phui, Trần Minh Triết biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Một khi có kẻ muốn lợi dụng, nói không chừng sẽ dùng chuyện này đẩy Rượu Thanh Tuyền đến phá sản.
Hít một hơi sâu, anh nhìn bóng đêm mù mịt bên ngoài cửa sổ.
“Có lẽ, lời Bảy nói cũng không phải không có lý“.
“Thế giới này vẫn luôn như vậy, tiền tài luôn là thước đo của sự thành công“.
Trần Minh Triết nhẹ nhàng đi tới nhà vệ sinh, móc điện thoại ra từ tốn bấm số.
...
Những ngày tiếp theo, ngoài lúc trực ở phòng bảo vệ, Trần Minh Triết chỉ ghé qua nhà ăn bữa cơm rồi đi đến khuya mới về.
Bạch Diệp Chi bắt đầu tiếp quản công việc ở Rượu Thanh Tuyền, nhưng bị vài nhân vật cao cấp ở đó bài xích, nên mấy ngày qua cô tăng ca thâu đêm đến phờ phạc uể oải. Thấy vậy, Trần Minh Triết vô cùng đau lòng.
Nhưng Trần Minh Triết cắn răng không nói gì, vì anh đã biết mình cần phải làm gì.
Ngày hôm đó tan ca sớm, Trần Minh Triết muốn đi đến Rượu Thanh Tuyền xem thử. Ở nhà họ Bạch ba năm nhưng anh chưa từng đến công ty.
Trước đây anh không để ý, hơn nữa mẹ vợ cũng ra lệnh cho anh không được bén mảng đến nhà máy rượu, chỉ cần ở nhà lo việc trong nhà là được.
Nhưng Trần Minh Triết biết gần đây Rượu Thanh Tuyền rơi vào khủng hoảng.
Dù đã kịp thời thu hồi lô “rượu độc” nhưng sức ảnh hưởng vẫn ngày càng lan ra, rõ ràng là có ai đó đứng sau giật dây, muốn triệt để đạp đổ Rượu Thanh Tuyền.
Lo lắng có người làm loạn nhà máy, sau giờ tan ca, Trần Minh Triết muốn ghé qua nhà máy xem thử.
Ba năm này, tỷ trọng kinh doanh trong ngành rượu của Rượu Thanh Tuyền không lớn, cho nên trong nhà có một chiếc xe tay ga là để bố vợ đi, Bạch Diệp Chi thì đi làm bằng xe cơ quan. Lúc trước Ninh Phương có tặng Trần Minh Triết một chiếc xe nhưng anh không nhận. Suy nghĩ đến an toàn của vợ, hơn nữa ngày mai chính là kỉ niệm ba năm ngày cưới của hai người.
“Coi như quà kỉ niệm ba năm ngày cưới tặng cho cô ấy“.
Nghĩ vậy, Trần Minh Triết mỉm cười, thầm tưởng tượng Bạch Diệp Chi nhất định sẽ rất vui mừng.
Lúc này, anh gọi cho Ninh Phương.
“Này, chị Ninh xinh đẹp, chị lái chiếc xe lần trước đến đây đi“.
Cúp máy rồi, anh cưỡi chiếc xe điện đến Rượu Thanh Tuyền.
Lúc này, bên ngoài công ty Rượu Thanh Tuyền vô cùng náo nhiệt, trong ngoài đầy những người là người.
Một chiếc BMW xa hoa với nhưng bông hoa hồng xếp thành hình trái tim trên mui xe.
Bên cạnh chiếc BMW là một anh chàng ăn mặc bảnh bao, áo vest hàng hiệu. Anh ta không phải ai khác mà chính là Phương Thế Hoa.
Sau sự việc lần trước, Phương Thế Hoa cho rằng mình đã hoàn toàn chiếm được ưu thế, Bạch Diệp Chi đã nằm trong lòng bàn tay anh ta. Anh ta biết Bạch Diệp Chi đã bắt đầu tiếp quản toàn bộ công ty Rượu Thanh Tuyền còn Bạch Dũng Quang mấy ngày này chạy vạy khắp nơi. Lúc này chính là lúc Bạch Diệp Chi yếu đuối và cần được quan tâm nhất.
Mà ở Tân Thành này chỉ mình anh ta có thể đem đến cho cô sự ấm áp.
Nắm chắc phần thắng trong tay, Phương Thế Hoa đã chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng. Nhìn thấy người người nháo nhác đến xem, Phương Thế Hoa vô cùng thỏa mãn.
Còn Bạch Diệp Chi thì không hay biết gì về tất cả những chuyện này, cô đang ôm túi xách và cúi đầu bước ra khỏi công ty. Cô không còn thời gian để ý đến ánh mắt của những người xung quanh nữa. Bây giờ công ty đang vô cùng hỗn độn, mấy ngày này, lúc nào cô cũng cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô liền sửng sốt.
“Diệp Chi, anh yêu em, gả cho anh nhé, anh sẽ đối tốt với em cả đời!”
Phương Thế Hoa chặn trước mặt Bạch Diệp Chi, khiến cô giật mình.
Tuy rằng cách cầu hôn này cũ rích, nhưng cũng thu hút nhiều người vây xem.
“Anh...”
Bạch Diệp Chi theo bản năng lùi về sau mấy bước. Vì trước đây đã từng nhiều lần bị gây sự chặn đường nên sinh ra ám ảnh tâm lý. Một hồi sau Bạch Diệp Chi mới định hình chuyện gì đang xảy ra.
“Phương Thế Hoa, trước đây tôi đã nói rõ ràng với anh, tôi kết hôn rồi“.
Thấy người qua đường móc điện thoại chụp ảnh quay phim loạn xạ, Bạch Diệp Chi sợ đến tái mặt, cô muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phi này.
Nhưng lúc này làm sao Phương Thế Hoa có thể buông tha cô được, anh ta muốn ép cô phải đồng ý. Hơn nữa anh ta cảm thấy anh ta đợi đủ lâu rồi, chưa có cô gái nào khiến anh ta hao tâm tổn sức đến vậy.
“Diệp Chi, anh là thật lòng. Vừa gặp em anh đã đem lòng yêu em. Anh biết em đã kết hôn, nhưng anh không để bụng. Anh biết người chồng vô dụng của em, không được tích sự gì, em còn phải nuôi anh ta, người đàn ông như vậy có cũng như không. Không phải em đồng ý với mẹ là sẽ li hôn sao? Chỉ cần em chịu gả cho anh, anh sẽ nói bố anh giúp phát triển Rượu Thanh Tuyền lớn mạnh nhất Tân Thành. Đến lúc đó chúng ta cũng nhau phát triển nhà máy, vươn ra Thục Xuyên...”
Nói xong anh ta nghiêng người, để lộ chiếc BMW mới cóng.