Người của Tiết Bổn Liệt đứng ở của còn chưa kịp ra tay ngăn cản thì Trần Minh Triết đã đi vào phòng khách.
Mấy người mặc đồ đen đứng ở cửa phòng khách liền giơ tay chặn anh lại.
Minh Triết...
Vương Tú Vân thấy vậy thì tay hơi run lên, vội vàng đứng dậy, nói với giọng kinh ngạc.
Hiển nhiên, bà ta hơi ngạc nhiên với việc Trần Minh Triết đột nhiên đến đây.
Trước đó Vương Tú Vân cũng đang nghĩ gọi điện cho Trần Minh Triết, nhưng ngay sau đó Trần Minh Triết đã xuất hiện trước mặt bà ta.
Cậu chính là Trần Minh Triết hả?
Tiết Bổn Liệt ngồi trên ghế sô pha xa hoa bên cạnh với vẻ mặt lạnh lẽo nhìn người thanh niên trẻ tuổi đột ngột xuất hiện này, ông ta thực sự không nhìn thấy bất cứ điểm đặc biệt nào.
Nhưng khi Tiết Bổn Liệt đang định nói thì Đoàn Phi đã đưa theo mấy người Mặt Sẹo và Trịnh Mãnh đi thẳng vào, mấy người kia muốn chặn nhưng lại bị Mặt Sẹo gạt ra.
Đoàn Phi, không ngờ cậu cũng đến đấy!
Tiết Bổn Liệt không khỏi cười lạnh, nhưng ông ta chỉ nhìn Đoàn Phi vừa đi vào một chút rồi nhìn thẳng vào người thanh niên trẻ tuổi nhìn rất tầm thường đang đứng trước mặt ông ta.
Sao tôi có thể không tới được, tôi tới đây với anh Trần. Tiết Bổn Liệt, tuy ông là kẻ máu mặt ở Du Thành, nhưng tôi có trách nhiệm nói với ông rằng, anh Trần không phải là người mà ông có thể chọc vào được.
Vừa nói Đoàn Phi vừa đứng ra bên cạnh Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết chỉ cười nhạt, sau đó đi thẳng vào ngồi xuống ghế sô pha.
Bà, bà đi vào nghỉ ngơi đi, cháu sẽ giải quyết tốt chuyện này!
Vương Tú Vân còn định nói gì đó, nhưng bà thấy tình hình trước mắt như vậy đành gật đầu.
Bà cảm thấy càng ngày bà không hiểu được Trần Minh Triết.
Để cậu giải quyết?
Nghe vậy, Tiết Bổn Liệt máu nóng xộc thẳng lên đầu. Nghĩ đến con trai mình còn đang nằm trong phòng phẫu thuật của bệnh viện Nhân dân Tân Thành là ông ta lại tức điên lên.
Trần Minh Triết còn chả nhìn Tiết Bổn Liệt, anh chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó nhìn Đoàn Phi nói: A Phi, đừng kích động, tôi tin Tiết Bổn Liệt có thể mượn sức của Tiểu Long thì chắc chắn phải có chỗ nào khiến Tiểu Long coi trọng ông ta, anh cứ đứng ra một bên đi.
Nghe giọng điệu bất cần như chẳng hề để tâm, Đoàn Phi hơi không hiểu lắm. Dù sao thì đối với Tiểu Long mà Trần Minh Triết nói, đẳng cấp của hắn cách biệt quá xa, hoàn toàn không thể tiếp xúc được.
Nhưng Tiết Bổn Liệt đang ngồi đó với khuôn mặt tối sầm đột nhiên biến sắc.
Đầu ông ta chợt vang vọng cuộc điện thoại với anh Long.
Cậu, cậu biết anh Long?
Tiết Bổn Liệt vốn đang lửa giận ngập đầu, nghe vậy, tim ông ta run lên. Thanh niên trẻ tuổi với thân phận ở rể nhà họ Bạch trông vô cùng tầm thường này mà lại gọi anh Long là Tiểu Long?
Ông ta gần như không hề nghi ngờ, Tiểu Long mà Trần Minh Triết nói chính là anh Long.
Vì trước đó có sự xuất hiện của người phụ nữ bí ẩn, cuộc gọi của anh Long và giờ Đoàn Phi lại vô cùng cung kính với người thanh niên này nữa.
Trần Minh Triết ngẩng đầu nhìn Tiết Bổn Liệt, cười nhạt rồi nói: Từng gặp mấy lần, chắc cũng phải mấy năm rồi, không biết giờ Tiểu Long thế nào. Nếu ông là người mà Tiểu Long nâng đỡ thì chắc ông cũng biết cách liên lạc với Tiểu Long đúng không, gọi một cuộc đi, cứ nói là đang ở cùng chỗ với tôi, để nếu hắn ta rảnh thì từ Kim Lăng tới đây một chuyến. Cứ nói là tôi đang đợi hắn ta đến giải quyết chuyện này.
Lúc nói, giọng Trần Minh Triết rất bình thản, cứ như đang nói chuyện giữa với người bạn thân.
Nhưng người nói vô tình, người nghe lại run lẩy bẩy.
Tiết Bổn Liệt nào có ngu, ông ta có thể trở thành kẻ máu mặt hàng đầu ở Du Thành chỉ từ một đại ca xã hội đen nhỏ bé từng bước một bò lên, chuyện đó đâu phải ngẫu nhiên mà là có thiên thời địa lợi nhân hòa, có cả anh Long ở Kim Lăng sắp xếp và ủng hộ, nếu không ông ta sao có được sư huy hoàng như ngày hôm nay!
Cậu...
Tiết Bổn Liệt còn chưa kịp nói thì một chiếc xe Maserati hào nhoáng màu trắng đã dừng trước cổng, gần như vừa dừng xe lại thì một người đàn ông trung niên đầu trọc cơ thể vạm vỡ, trên đầu có hình xăm rồng đen đã bước ra nhanh chóng, sầm mặt bước vội vào.
Những vệ sĩ đi theo Tiết Bổn Liệt tới đây thấy người này xuất hiện thì ai nấy đều đứng thẳng tắp, nét mặt tràn đầy sự kính nể, bởi lẽ họ biết người đàn ông đầu trọc có hình xăm rồng này là chỗ dựa lớn nhất của ông chủ Tiết Bổn Liệt của họ.
Anh Long? Anh Long...anh...sao anh lại tới đây?
Tiết Bổn Liệt đang ngồi xuống suy nghĩ xem tại sao Trần Minh Triết lại quen biết anh Long thì thấy anh Long đầu trọc hùng hổ xông vào, ông ta vội đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc...
Bốp!
Anh Long đầu trọc đi vào thấy Tiết Bổn Liệt thì gần như không hề do dự mà tát bốp một cái vào mặt Tiết Bổn Liệt.
Anh Long...
Tiết Bổn Liệt đang định hỏi thì đã thấy anh Long đầu trọc đi đến trước mặt Trần Minh Triết, cung kính cúi người, sau đó cười tươi roi rói: Cậu chủ, Tiết Bổn Liệt không hiểu quy tắc, trở về rồi tôi sẽ xử lý ông ta cho tốt, cậu xem...
Nhưng Trần Minh Triết còn chưa nói gì thì đã có một giọng nói vang lên trong phòng khách.
Anh Long, anh làm vậy là không đúng rồi. Một thằng nhãi tép riu tầm thường mà thôi, là tôi thì tôi đã cho ngoẻo từ lâu rồi, để khỏi sau này hai lòng, gây bất lợi cho cậu Trần!
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ, người đen thui đi vào phòng khách, vừa nói trên tay đã xuất hiện một khẩu súng hệt như làm xiếc. Nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Tiết Bổn Liệt trước nay không sợ trời không sợ đất.
Thả ông chủ của chúng tôi ra!
Ngay lúc đó, mấy vệ sĩ gần như tiến lên theo bản năng, hình như còn định ra tay. Dù sao thì họ là những vệ sĩ đã đi theo Tiết Bổn Liệt suốt bao nhiêu năm nay, thấy cảnh này thì gần như hành động theo bản năng.
Không được nhúc nhích, động đậy một cái thôi là chết!
Mấy vệ sĩ vừa động đậy thì bị người đi theo người đàn ông trẻ tuổi cầm súng nhắm Tiết Bổn Liệt nhắm thẳng vào đầu, mấy vệ sĩ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mà sắc mặt Tiết Bổn Liệt thì đã thay đổi cái rụp, bởi ông ta biết người đang nhắm súng vào đầu mình.
Bùi Đông Lai, người xuất chúng bậc nhất ở thế giới ngầm của Dung Thành. Có thể nói chỉ trong một năm ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn thay đổi cả thế cục của thế giới ngầm ở Dung Thành.
Bùi lão đại, anh...sao anh lại đến đây?
Đoàn Phi vô cùng kinh ngạc, vội vàng bước lên trước.
Bùi Đông Lai chỉ cười khẩy, sau đó nhìn Trần Minh Triết nói: Cậu Trần, cậu nghĩ nên xử lý tên này thế nào, hay là tôi dùng ông ta để thử súng nhé?
Nghe vậy, Tiết Bổn Liệt không thốt nổi nên lời, vì ông ta không dám.
Giờ Bùi Đông Lai và anh Long đều ở đây, ông ta đột nhiên nhận ra người thanh niên tên Trần Minh Triết trước mặt ông ta này có thân phận không hề đơn giản.
Đông Lai, cậu đừng làm loạn, cậu chủ đã nói là để tôi xử lý, cậu muốn gây thêm rắc rối à?
Đây sao có thể là gây rắc rối chứ? Tôi vất vả đi từ Dung Thành đến tận đây, anh chỉ nói một câu đơn giản thế là đã muốn đuổi tôi đi rồi à?
Nghe vậy, Trần Minh Triết cười nhạt.
Được rồi, Tiểu Đông, đây là việc của Tiểu Long, cử để hắn ta xử lý đi.
Nói xong Trần Minh Triết từ từ đứng dậy đi đến trước mặt Tiết Bổn Liệt đang chảy mồ hôi đầy đầu, sau đó cười bảo: Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện của con trai ông. Ông về thì đưa anh ta ra nước ngoài đi, sau này tôi không muốn gặp lại anh ta ở cái đất nước này nữa. Và cả, nếu anh ta còn làm phiền Diệp Chi thì lần sau tôi sẽ đích thân xử lý.
Tiết Bổn Liệt thấy cái điệu nói nhẹ nhàng như không của Trần Minh Triết, tuy vẫn là dáng vẻ phổ thông tầm thường đó, nhưng câu nói ra lại khiến ông ta cảm nhận được áp lực đáng sợ như đang bị đè bởi ngọn Thái Sơn, khiến ông ta sợ hãi và khó thở.
Cậu chủ, cậu yên tâm, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, sau này nếu nhà họ Tiết có ai dám bất kính với cậu thì tôi sẽ đích thân ra tay chôn vùi người đó.
Anh Long đầu trọc vô cùng nghiêm túc, sau đó đi tới trước mặt Tiết Bổn Liệt, giơ tay giằng lấy súng trong tay Bùi Đông Lai rồi nhìn Tiết Bổn Liệt nói: Quỳ xuống!
Hả?
Tiết Bổn Liệt suýt nữa nghĩ mình nghe không rõ.
Nhưng ông ta chưa kịp nghĩ thêm thì đầu gối ông ta đã đau đớn, lập tức quỳ xuống.
Xin lỗi cậu Trần mau!
Anh Long đầu trọc đá một phát vào chân Tiết Bổn Liệt.
Anh Long, tôi...
Nhưng không để ông ta nói, ánh mắt lạnh lẽo của anh Long đã khiến ông ta hiểu rõ tình cảnh bây giờ của mình. Nhìn Bùi Đông Lai đang chậm rãi nghịch súng, Tiết Bổn Liệt lại nhìn Trần Minh Triết hoàn toàn chả để mình vào mắt, cuối cùng cũng cúi cái đầu cao quý của mình xuống.
Cậu Trần, tôi...xin lỗi...
Nhưng ông ta không phục.
Lần này ông ta quá mất mặt!
Trần Minh Triết chỉ cười nhạt, không nói gì. Anh quay người đi tới chỗ Vương Tú Vân đang vô cùng kinh ngạc.
Bà nội, ngại quá, tối muốn thế này mà còn tới làm phiền bà, cháu xin phép về ạ.
Vương Tú Vân nghe vậy thì sững sờ.
Quan trọng hơn là, Trần Minh Triết nói với Bùi Đông Lai và anh Long đầu trọc là mình phải về nhà ngủ, sau đó đi ra khỏi biệt thự như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh lái con xe đạp điện cũ rách của mình, chỉ nháy mắt đã biến mất trước cổng biệt thự.
Cậu Trần, tôi có chuyện muốn tìm cậu mà, cậu đợi tôi với...
Bùi Đông Lai chạy ra khỏi cửa không màng chút hình tượng nào, sau đó leo lên cái xe việt dã MPV đuổi theo hướng Trần Minh Triết biến mất...