Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 81: Chương 81: Người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân




Sáng sớm ngày hôm sau Bạch Diệp Chi đến tham gia hội nghị của Tập đoàn Thiên Bách.

Bởi vì lần này Bạch Diệp Chi đàm phán hợp tác thành công, hơn nữa cùng tham gia hội nghị với Bạch Diệp Chi còn có người phụ trách Rượu Thục Xuyên là Lục Tiểu Ba, cho nên ở hội nghị không hề có bất kỳ âm thanh nào. Hội nghị lần này hoàn toàn lấy hợp tác giữa Rượu Thanh Tuyền và Rượu Thục Xuyên làm cơ sở, cùng với công tác triển khai mở rộng quan hệ xã hội của Rượu Thanh Tuyền sau này. Đồng thời, trong hội nghị này Lục Tiểu Ba đề xuất trong vòng một tháng tới Rượu Thục Xuyên sẽ giúp đỡ Rượu Thanh Tuyền cho ra sản phẩm mới “Thanh Tuyền Mỹ Tửu”, tương lai còn có thể ra mắt sản phẩm mới nhất của Rượu Thục Xuyên.

Điều này đã khiến Vương Tú Vân và đám cổ đông Tập đoàn Thiên Bách ai nấy đều kích động và hưng phấn, bọn họ hiểu rõ việc này thực sự mang lại lợi nhuận.

Vốn mấy năm nay Rượu Thanh Tuyền tuy không có lợi nhuận quá cao nhưng vẫn giúp toàn bộ công ty vận hành ổn định, không hề nợ ngân hàng. Không giống các công ty khác bề ngoài hào nhoáng nhưng liên tục lỗ vốn, khác hẳn với Rượu Thanh Tuyền phát triển vững vàng. Hiện nay Rượu Thanh Tuyền được Rượu Thục Xuyên rót vốn đầu tư hợp tác, đó chính là tích lũy nhiều, từ từ phát triển.

Buổi trưa, sau khi kết thúc hội nghị, tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm. Buổi chiều Bạch Diệp Chi bắt đầu hoàn hành tất cả công việc và thủ tục của Rượu Thanh Tuyền. Ngày hội nghị thứ hai đã có hàng chục triệu tiền đầu tư được chuyển vào tài khoản Rượu Thanh Tuyền, có thể nói là làm dịu đi tình cảnh nguy hiểm của Tập đoàn Thiên Bách trong nháy mắt, đồng thời bên phía ngân hàng cũng bắt đầu lùi thời gian giục nợ.

Đội ngũ chuyên nghiệp do Lục Tiểu Ba điều từ Rượu Thục Xuyên tới Rượu Thanh Tuyền được Bạch Diệp Chi quản lý. Đồng thời bắt đầu mở ra một thời kì hoàn toàn mới của Rượu Thanh Tuyền.

Trong khoảng thời gian này, sức khỏe của Bạch Dũng Quang cũng có chuyển biến tốt, bắt đầu tới Rượu Thanh Tuyền giúp đỡ Bạch Diệp Chi hàng loạt chuyện lớn, dù sao Bạch Dũng Quang cũng là người am hiểu Rượu Thanh Tuyền nhất. Có điều, song song với đó thì cũng có rất nhiều người ở Tập đoàn Thiên Bách tới đây làm việc, Bạch Diệp Chi cũng không còn cách nào khác với chuyện này.

Song điều làm Bạch Diệp Chi vui mừng nhất là sau khi việc hợp tác ở công ty hoàn toàn ổn định cô đề nghị Trần Minh Triết làm trợ lý trực tiếp bên cạnh mình và nhận được rất nhiều tán thành từ bộ phận quản lý trong Rượu Thanh Tuyền.

“Minh Triết, đi thôi, cùng em đi dạo phố!”

Trần Minh Triết đang nghe điện thoại thì nghe thấy âm thanh mở cửa, tiếp theo là tiếng của Bạch Diệp Chi.

“Bây giờ tôi bận rồi. Chờ bên cô xử lý xong thì gọi điện lại cho tôi nhé“.

Nói xong Trần Minh Triết tắt điện thoại.

Mấy ngày nay Trần Minh Triết đều bận rộn chuyện mua căn biệt thự nổi bậc nhất ở Kim Vực Hương Giang. Chuyện này đương nhiên phải tìm Thẩm Vinh Hoa. Dù sao thì Kim Vực Hương Giang cũng là khu biệt thự do Thẩm Vinh Hoa khai phá. Ban đầu căn biệt thự nổi bật nhất này giữ lại cho Đoàn Phi, nhưng Đoàn Phi vừa nghe Trần Minh Triết cần thì lập tức nhường lại ngay.

Vừa rồi, đúng lúc Ninh Phương bàn giao một số thủ tục giấy tờ, cần điền mấy câu hỏi thông tin.

“Diệp Chi, em đang đi làm mà? Sao lại về rồi...”

Bạch Diệp Chi nhẹ nhàng cười nói: “Buổi chiều cũng không có việc gì. Đi thôi, cùng em đi dạo phố“.

Thời gian gần đây, hiếm khi Bạch Diệp Chi vui vẻ thế này, đương nhiên Trần Minh Triết cũng vô cùng vui vẻ đi cùng.

Trong lúc ra ngoài chờ xe, Trần Minh Triết thầm nghĩ xem ra vài ngày nữa phải mua xe thôi. Nếu không Bạch Diệp Chi và bố mỗi ngày đi làm đều phải gọi xe thật sự hơi bất tiện. Hơn nữa hiện tại Bạch Diệp Chi là tổng phụ trách Rượu Thanh Tuyền rồi, cũng cần chọn xe cho phù hợp.

Thầm nghĩ như vậy, Trần Minh Triết nhớ tới chiếc xe Porsche phiên bản mới mà lúc trước Bạch Diệp Chi đã nói rất thích, trong đầu lập tức có ý tưởng.

Ba mươi phút sau, hai người đi tới trung tâm thương mại lớn nhất Tân Thành, quảng trường Đồ Đằng.

Đi vào hàng hóa rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có cả.

Bạch Diệp Chi lập tức kéo Trần Minh Triết tới khu vực bán quần áo cho nam giới.

Bởi vì mỗi khi ra ngoài Trần Minh Triết đều không sửa soạn gì cho nên thoạt nhìn thấy vô cùng giản dị. So sánh với Bạch Diệp chi toàn thân ăn mặc quần áo chuyên nghiệp hơn nữa còn phối hợp cùng đôi giày cao gót pha lê, vừa nhìn là khiến người ta thấy khí chất sang trọng mê người.

Thêm nữa trên người Bạch Diệp Chi vốn tự tản ra một loại khí chất cao quý, lại khiến sự tương phản giữa Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết càng thêm rõ ràng.

Từ lúc họ vừa bước vào đã khiến cho mấy nhân viên bán hàng nhìn thấy họ chỉ trỏ sau lưng, không cần nhìn cũng biết bọn họ đang nói gì.

“Có khi là một tên trai bao...”

“Phải đó. Thật không biết cô gái giàu có xinh đẹp như vậy sao lại nghĩ không thông thế chứ!”

“Hầy. Tôi đẹp trai thế này mà tại sao lại không được em gái giàu có xinh đẹp nào để ý chứ!”

“Anh á... tỉnh lại đi!”

Lúc này đám nhân viên bán hàng cả nam lẫn nữ túm năm tụm ba cùng nhau bàn tán.

Dù sao bên trong cửa hàng lớn như này quần áo đều là hàng cực phẩm, giá cả hết sức đắt đỏ, bình thường rất ít khách, đặc biệt là khoảng thời gian này.

Lúc này đương nhiên là người nào người nấy đều nhàn rỗi.

Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết dừng ở một cửa hàng bán quần áo cao cấp mang hơi hướng trưởng thành thuần thục.

Lúc này, có một chị nhân viên bán hàng hơi đứng tuổi vội vã đi tới, khuôn mặt tươi cười nói: “Người đẹp, đưa bạn trai tới mua quần áo đi“.

Bạch Diệp Chi gật gật đầu, sau đó không chút câu nệ nói: “Đây là chồng tôi. Chọn đồ phù hợp cho anh ấy đi!”

Vừa nói Bạch Diệp Chi vừa chỉ vào một bộ quần áo ở giữa nói: “Hay là bộ này đi. Tôi nghĩ chồng tôi mặc sẽ rất đẹp“.

Nhân viên bán hàng hơi lớn tuổi vội vã gật đầu.

“Đây là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, cũng là sản phẩm mới nhất, chẳng qua hơi đắt một chút“.

“Cứ thử trước đã...”

Tuy Bạch Diệp Chi không biết giá bao nhiêu tiền, cô cảm thấy có lẽ không rẻ. Nhưng Trần Minh Triết sắp làm trợ lý của cô rồi, còn phải đến công ty làm việc, cũng không thể ăn mặc giản dị như ở nhà được.

Trần Minh Triết lắc lắc đầu nói: “Diệp Chi, thôi mà!”

“Sao lại thôi được. Hôm nay em muốn mua quần áo cho anh mà“.

Lúc này, Trần Minh Triết cũng không từ chối nữa, nghĩ thầm lát nữa mình tự trả tiền là được.

Dù sao tấm thẻ lúc trước Bảy đưa cho anh, anh cũng chưa từng dùng tới.

Nói xong, anh liền chuẩn bị gỡ bộ quần áo kia xuống.

Đúng lúc này một đôi tình nhân từ cửa đi vào, người phụ nữ trên người mặc toàn hàng hiệu, người đàn ông cũng mặc toàn đồ xa xỉ.

Ngay khi bước vào người phụ nữ đã nhìn thấy bộ quần áo phong cách ở giữa, nói: “Bảo Quân à, em nói chính là bộ này. Anh mặc nhất định sẽ rất đẹp“.

Người đàn ông liếc nhìn bộ đồ mà người mẫu nam đang mặc cũng gật đầu.

Lúc này, nhân viên bán hàng trẻ tuổi bên cạnh bước lên, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nói: “Chào anh, bạn gái anh thật tinh mắt, bộ quần áo này có một không hai. Bởi vì đây là sản phẩm mới ra cho nên chỉ có duy nhất một bộ người mẫu nam đang mặc thôi ạ“.

Vừa nói cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi vừa bước tới gỡ bộ quần áo trên người mẫu nam xuống.

“Cô làm gì vậy, bộ quần áo này là chúng tôi thấy trước mà“.

Khi thấy cô bán hàng trẻ tuổi đẩy Trần Minh Triết sang bên cạnh bắt đầu gỡ bộ quần áo xuống, Bạch Diệp Chi có chút tức giận.

“Làm sao? Cô gái này, cô nhìn thấy trước thì là của cô sao? Cô đã nói là muốn mua bộ quần áo này chưa?”

Nữ nhân viên bán hàng kia lập tức mở miệng nói.

Hơn nữa trong lúc nói những lời này còn lạnh lùng liếc nhìn Trần Minh Triết sau đó lại nói: “Lại nói, anh đây mặc bộ quần áo này mới là phù hợp nhất. Cô gái này, cô nói xem?”

Người phụ nữ mặc toàn hàng hiệu cầm túi xách LV lúc này nở nụ cười, còn đang định mở miệng thì cô ta đột ngột im bặt, bởi vì thình lình trong đôi mắt cô ta có chút kinh ngạc.

“Cô là Diệp Chi, Bạch Diệp Chi?”

Người phụ nữ xinh đẹp bước lên mấy bước, sau đó trên mặt lập tức lộ ra một tia khinh thường.

“Cô là...Trương Thiến Thiến“.

Bạch Diệp Chi cũng lập tức nhận ra.

“Ha ha, bạn học cũ. Bọn mình cũng bảy tám năm không gặp rồi nhỉ. Thế nào, nghe nói cô kết hôn rồi, thật không?”

Lúc này Trần Minh Triết đi đến bên cạnh Bạch Diệp Chi. Bạch Diệp Chi vội nói: “Đây là chồng tôi“.

Nói xong Bạch Diệp Chi cúi đầu, khuôn mặt dần đỏ.

Trần Minh Triết đương nhiên biết lý do.

“Hả? Diệp Chi, đây là chồng cô à? Cô không đùa chứ? Khi xưa cô là hoa khôi của khóa chúng ta, mấy anh chàng đẹp trai nhà giàu theo đuổi cô xếp hàng đến tận bờ sông Hương ấy. Sao lại...”

Ý tứ không cần nói cũng biết.

Lúc này người đàn ông ăn mặc xa hoa bước lên mấy bước hỏi: “Thiến Thiến, người đẹp này là ai vậy?”

“Ha ha. Bảo Quân à, nào, em giới thiệu với anh. Đây chính là hoa khôi giảng đường khiến bao người ghen tỵ hồi trung học mà em nói với anh, Bạch Diệp Chi đó. Hồi ấy, ngày ngày có không biết bao nhiêu cậu ấm nhà giàu đi xe sang gọi tên cô ấy khiến em ngưỡng mộ chết mất“.

“Diệp Chi, đây là bạn trai tôi, Vương Bảo Quân. Hiện giờ đang làm ở Tập đoàn Thẩm Thị, chỉ là một quản lý cấp trung thôi“.

Tập đoàn Thẩm Thị.

Ở Tân Thành làm gì có ai không biết, nhất thời mấy nhân viên bán hàng thầm khinh thường hai người Trần Minh Triết một phen.

“Ờ!”

Bạch Diệp Chi ờ một tiếng, định kéo tay Trần Minh Triết rời khỏi đây. Dù sao Trương Thiến Thiến mà cô biết cũng không phải loại người dễ đối phó. Lúc học trung học cũng không phải người tốt, Bạch Diệp Chi căn bản cũng không muốn nói chuyện cùng cô ta.

“Không biết bạn trai cô làm nghề gì? Có điều nhìn cách ăn mặc này... đi buôn đồng nát à?”

Lời này vừa nói ra, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi lúc trước lập tức cười phì một tiếng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.