Ở Yên Kinh, A Báo đang lái xe lên tới một ngôi biệt thự mang phong cách cổ kính ở trên đỉnh núi thì bỗng nhìn thấy có cuộc gọi tới, ông ấy vội vã nhấc máy.
“Cậu Trần...”
“A Báo, lập tức giúp tôi tìm hiểu xem người bác sĩ nổi tiếng ở Yên Kinh tới bệnh viện Nhân Dân Tân Thành là ai. Xem có thể nhanh chóng giúp tôi sắp xếp người này điều trị cho ông già vợ nhà tôi không!”
Nghe thấy vậy, A Báo đang ngồi trong xe nhanh chóng đáp: “Cậu Trần, chuyện này chắc không có vấn đề gì, cậu đợi tôi một lát”.
Trần Minh Triết cũng không nói gì nhiều, lập tức cúp máy.
Lúc này, Trần Minh Triết sải bước đến chỗ Bạch Diệp Chi đang ngồi trên ghế.
“Diệp Chi, bố của chúng ta nhất định không sao đâu!”
Bạch Diệp Chi gật đầu nhưng cô nhìn Trần Minh Triết đang khoác bộ đồ bảo vệ trên người cũng đủ biết hiện giờ Trần Minh Triết chẳng thể giúp được gì.
“Anh đi làm đi! Em ở đây là được rồi. Anh ở đây...”
Bạch Diệp Chi không nói phần sau nhưng lúc này, Trần Minh Triết đã hiểu rồi, anh chẳng nói lời nào, quay người bỏ đi, bởi vì lúc này, điện thoại của anh đang reo.
Thấy Trần Minh Triết bình thản rời đi, trong lòng Bạch Diệp Chi bỗng dấy lên sự thất vọng.
Mặc dù quả thật cô không muốn Trần Minh Triết ở lại đây, dù sao bây giờ, mẹ cô đã đổ hết mọi tội lỗi lên người Trần Minh Triết vì bố cô phát bệnh, hôn mê, hơn nữa, cho dù Trần Minh Triết có ở lại đây thì một người bảo vệ quèn như anh, chỗ ăn chỗ ở đều dựa vào nhà cô thì có được cách gì cơ chứ?
Lẽ nào, mình sai thật rồi sao?
Mà lúc này, phía bên kia hành lang.
“Cô, cô yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách. Con đi gọi điện thoại ngay đây”.
“Chị, Trần Minh Triết đi đâu rồi...”
Trông thấy Bạch Diệp Chi quay lại, Bạch Tuyết bước về phía trước, hỏi han. Bình thường cô ta không coi người anh rể bám váy vợ kia ra gì, đương nhiên Bạch Tuyết không dễ dàng tha cho Trần Minh Triết.
“Anh ấy, anh ấy đi rồi…”
“Đi rồi?”
Nghe thấy thế, Bạch Tuyết lập tức cười khinh bỉ.
“Chị, chị xem em đã nói gì, cái tên Trần Minh Triết này chính là đồ bỏ đi. Nếu không phải tối hôm qua, anh ta đem về một chai rượu trắng thì bố sẽ ra nông nỗi này sao? Em thấy còn chẳng bằng chai rượu vang tối qua của anh Phương nữa, ít nhất sẽ không làm bố phát bệnh. Bây giờ, bố của chúng ta còn chưa tỉnh lại, người gây ra họa như anh ta thì lại tốt, phủi mông bỏ chạy rồi?”
“Bạch Tuyết...”
“Hừ, thôi đừng nói gì nữa! Diệp Chi, mẹ phải nói trước mấy câu khó nghe, nếu như bố con mà có mệnh hệ gì, mẹ nhất định sẽ không tha cho thằng vô dụng đó. Nếu như lần này bố con không xảy ra chuyện, mẹ cũng muốn con nhanh chóng ly hôn với thằng vô tích sự ấy, lập tức ly hôn, sau đó kết hôn với Thế Hoa. Thằng vô dụng kia sao có thể so được với Thế Hoa”.
“Mẹ...”
Chu Minh Phượng xua tay.
“Không cần nói gì nữa. Mấy năm qua mẹ và bố con đã quá nuông chiều con rồi, nếu không bây giờ nhà ta sẽ chẳng ra nông nỗi này!”
Vừa đúng lúc, Phương Thế Hoa gọi điện xong và đi tới nghe được câu này, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng khuôn mặt của anh ta vẫn tràn đầy ân cần.
“Cô, Diệp Chi, mọi người đừng quá sốt ruột, con đã gọi điện cho bố rồi. Bố con nói rằng ông ấy sẽ xử lý nhanh chóng. Con tin chắc một lúc nữa vị bác sĩ nổi tiếng đến từ Yên Kinh kia sẽ tới chữa trị cho chú Bạch thôi”.
Mặc dù nói miệng thế nhưng Phương Thế Hoa chẳng có chút tin tưởng nào đối với chuyện này.
“Lần này thật sự không biết cảm ơn cháu như nào. Thế Hoa, cháu yên tâm, chỉ cần chú Bạch của cháu qua khỏi được, cô sẽ làm chủ, về nhà sẽ để cháu và Diệp Chi nhà cô ở bên nhau”.
Lúc nói chuyện, bà ta còn giơ tay ra nắm lấy tay của Bạch Diệp Chi đặt lên tay Phương Thế Hoa.
Bạch Diệp Chi muốn rụt tay lại nhưng bị bị mẹ mình nắm chặt lấy. Giây phút ấy, cả người Bạch Diệp Chi nóng ran, khuôn mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng Bạch Diệp Chi càng như vậy lại càng khiến Phương Thế Hoa hưng phấn tột độ.
Mặc dù Phương Thế Hoa đã chơi không biết bao nhiêu đứa con gái, thậm chí lúc du học ở nước ngoài, anh ta còn chơi cả gái nước ngoài nhưng quả thực Bạch Diệp Chi quá hoàn mỹ, thân hình, khuôn mặt nuột nà xinh đẹp vô cùng. Trên người cô còn có một loại hương thơm mê người, chính vì thế mà Phương Thế Hoa mới không tiếc mọi thứ để có được người con gái này.
Còn về Trần Minh Triết, kể từ khi Phương Thế Hoa biết được nội tình thì anh ta luôn coi Trần Minh Triết là không khí.
Anh ta biết thông tin từ miệng Bạch Tuyết là ba năm qua, mặc dù Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết ở cùng một phòng nhưng chia ra ngủ riêng, thậm chí Trần Minh Triết còn chẳng chạm được vào tay của Bạch Diệp Chi.
Lúc này, anh ta nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại thấu xương, đương nhiên cảm giác ấy chẳng thể diễn tả bằng lời.
“Trần Minh Triết, cái tên ngốc vô dụng nhà mày, bây giờ tao đang nắm lấy tay vợ mày, cũng nhanh thôi còn ngủ với vợ mày. Mày có thể làm gì được tao?”
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ và tức giận của Bạch Diệp Chi, Phương Thế Hoa cảm thấy khoảng cách của mình với mục tiêu lại gần thêm một bước rồi.
Còn lúc này, Trần Minh Triết đã rời khỏi bệnh viện đang nói chuyện điện thoại: “Được, vậy mấy người sắp xếp đi. Có điều... haizz, bỏ đi.”
Nói rồi, Trần Minh Triết cúp máy, quay đầu nhìn tòa nhà cấp cứu ở phía sau lưng, sau đó lắc đầu, đi ra ngoài cổng bệnh viện.
Có điều, thứ khiến Trần Minh Triết không thể ngờ tới là khi anh chuẩn bị chạy xe điện rời đi lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Quay đầu lại thì anh nhìn thấy Ninh Phương mặc một bộ váy công sở màu đen, khí chất cao quý đi về phía mình.
“Người đẹp họ Ninh, sao chị lại ở đây?”
“Ài… Chuyện này... Ông Thẩm nói với tôi rằng có một người bệnh rất quan trọng cần tôi tới sắp xếp một chút”.
“Ề, vậy chị bận đi, tôi đi trước đây!”
Ninh Phương cạn lời, trong lòng cô vẫn luôn không hiểu sao cái tên Trần Minh Triết này cứ giả bộ chi không biết. Rõ ràng giá trị con người của anh lên đến cả trăm triệu, thậm chí ông Thẩm còn vô cùng cung kính với anh, vậy mà người này lại cứ thích mặc bộ đồ bảo vệ cũ rích rồi chạy chiếc xe điện bị đụng hỏng cả đầu xe rồi, thế này có phải là quá khiêm tốn rồi không?
“À thì...”
Nhưng Trần Minh Triết không hề cho Ninh Phương cơ hội, hơn nữa, Trần Minh Triết cũng có phần tức giận vì bình rượu lần trước Ninh Phương tặng.
Vừa nãy, anh nghe mấy người bác sĩ nói, biết được trước đây Bạch Dũng Quang có tiền sử bệnh tim mạch. Hôm qua, ông ấy uống loại rượu trắng có độ nguyên chất cực cao. Hơn nữa, nhất thời bố vợ còn không làm kiềm được mà uống quá chén, vậy nên chuyện tốt lại thành chuyện xấu.
Nói thật, lòng anh cũng vô cùng bức bối.
“Cậu Trần đi à...”
Ngay lúc trong bụng Ninh Phương đang thầm thì rằng tôi còn chưa nói tôi đến bệnh viện để thăm khám cho bố vợ anh đó thì đằng sau lưng bỗng vang lên âm thanh vô cùng gấp gáp.
“Ông Thẩm, sao ông lại tới đây?”
“Chuyện này liên quan tới bố vợ của cậu Trần, tôi có thể không tới sao? Hơn nữa, cô có biết vì sao Bạch Dũng Quang phát bệnh không?”
Ninh Phương lắc đầu.
“Cô đấy, cô.… làm việc mà sao không điều tra cho tử tế. Hôm qua, do món quà mà cô chuẩn bị cho cậu Trần, chai rượu đó có nồng độ quá cao. Lúc trên đường tới đây, tôi đã gọi điện cho viện trưởng bệnh viện Nhân Dân rồi, viện trưởng đã kể tỉ mỉ tình huống hội chẩn cho tôi nghe. Mặc dù Bạch Dũng Quang không có vấn đề gì lớn nhưng nguyên nhân của chuyện này là do chai rượu đó đấy”.
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt Ninh Phương thay đổi hẳn.
“Á? Chẳng trách, vừa nãy Trần Minh Triết có vẻ không muốn tiếp chuyện tôi. Lẽ nào nổi giận rồi?”
“Cô đấy… Tốt nhất cô đừng làm cậu Trần ghi thù chúng ta. Tôi điều tra rồi, cái người tên Vương Dã đến đây mấy ngày trước nắm trong tay một công ty xuyên quốc gia rất lớn, hơn nữa, đó chỉ là kinh doanh bề nổi của cậu ấy mà thôi. Ai da… Sau này cô nhớ đền cho cậu Trần con xe, nhớ lấy, cái gì quý thì đền cái đó, đừng có tiết kiệm, biết chưa?”
“Biết rồi! Ông Thẩm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!”
Thẩm Vinh Hoa nhìn Trần Minh Triết đã biến mất khỏi tầm nhìn của mình, nhanh chóng quay người.
“Gọi điện thoại cho bác sĩ Đường ngay...”
...
Trên hành lang bệnh viện, lúc này, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân đích thân dẫn mấy người bác sĩ nổi tiếng có thâm niên trong nghề của bệnh viện tới kiểm tra cơ thể cho Bạch Dũng Quang, sau đó đi ra ngoài phòng bệnh.
“Viện trưởng Từ, chú Bạch....”
Từ Hằng Tùng ngẩng đầu nhìn Phương Thế Hoa, dường như chẳng thèm coi anh ta ra gì, sau đó nhìn sang Chu Minh Phượng đang nhìn mình với ánh mắt sốt ruột.
“Yên tâm đi, bệnh tình của ông Bạch rất ổn định, không có vấn đề gì lớn. Có điều vẫn cần điều trị đơn giản, còn về nguyên nhân dẫn tới hôn mê là do uống rượu trắng có nồng độ quá cao, tạo thành phản ứng thần kinh gián đoạn mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn...”
Nghe thấy lời của viện trưởng già ở trước mặt, lúc này, Chu Minh Phượng mới thở phào một hơi.
“Vậy ông nhà tôi mất bao lâu mới có thể tỉnh?”
Từ Hằng Tùng chậ, rãi mỉm cười: “Ông Bạch đang say rượu, hơn nữa uống quá nhiều, sợ là phải say mất mấy ngày, có điều, lát nữa bác sĩ Đường từ Yên Kinh tới sẽ đến tiêm cho ông Bạch mấy mũi, chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
“Được, được. Cảm ơn viện trưởng Từ, thật không biết cảm ơn ông như nào!”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ thời Đường vội vã đi tới.
“Ông Đường, ông tới rồi...”
Trông thấy Đường Phong mặc một bộ đồ thời Đường bước nhanh tới, Từ Hằng Tùng lập tức bước về phía trước đón tiếp.
Đám người Bạch Diệp Chi đầy kinh ngạc.
Đương nhiên, bọn họ đều nghĩ, tất cả những điều này đều là công của Phương Thế Hoa.
“À à, không có gì, đi xem thử sao!”
Vốn dĩ hôm nay, Đường Phong phải quay lại Yên Kinh nhưng ông ấy lại nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp. Cuộc điện thoại đầu là của Thẩm Vinh Hoa gọi tới, thật ra ông ấy có ấn tượng khá tốt với Thẩm Vinh Hoa, nhưng không phải vì Thẩm Vinh Hoa mà thay đổi hành trình của mình.
Vậy nhưng, khi ông ấy đang từ chối thì lại có một cuộc gọi khác gọi tới.
Điện thoại đến từ Yên Kinh, hơn nữa, lần này còn là do chủ tịch Hiệp hội Đông y Hoa Hạ gọi tới.
Có bác sĩ nổi tiếng ở Yên Kinh như Đường Phong giúp đỡ, chưa đến mười phút, Bạch Dũng Quang đã có thể mở hai mắt ra, mặc dù có chút mơ hồ nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Ông Bạch, ông Bạch...”
“Bố...”
“Chú Bạch...”
Lập tức, mọi người đều lên tiếng.
Bạch Dũng Quang gật đầu.
“Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn bác sĩ...”
Lúc này, nước mắt của Chu Minh Phượng sắp trào ra rồi.
Đường Phong bình thản lắc đầu: “Không có gì, được người khác nhờ vả, nếu đã tỉnh rồi, tôi đi trước đây, còn nữa, bệnh nhân có bệnh tim mạch nghiêm trọng, khuyến nghị nên để ông ấy ở lại bệnh viện của chúng tôi mấy ngày để quan sát là tốt nhất”.
“Được!”
Chu Minh Phượng nhanh chóng đồng ý.
Lúc này, Từ Hằng Tùng lập tức mỉm cười:
“Bên phía bệnh viện chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Mọi người cũng có thể ai về làm việc của người đấy được rồi, ở đây có hộ lý cao cấp chăm sóc ông Bạch, rất thuận tiện”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi đang định nói gì đó nhưng bị Đường Hằng Tùng ngắt lời: “Mọi chi phí đã có người trả giúp mọi người rồi!”
“Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi sẽ cho người tới chuyển mấy người tới phòng bệnh cao cấp”.
Dứt lời, viện trưởng Từ cùng những người khác rời khỏi phòng bệnh.
“Cảm ơn viện trưởng Từ!”
Phương Thế Hoa vội vã tiễn mấy người Từ Hằng Tùng ra khỏi phòng bệnh nhưng mấy người Từ Hằng Tùng chẳng thèm để ý đến anh ta.
Đến khi đi ra khỏi phòng bệnh, Từ Hằng Tùng hỏi người bác sĩ trẻ tuổi đứng cạnh mình: “Người trẻ tuổi ban nãy là ai vậy?”
Mấy người đều lắc đầu.
Rất rõ ràng, bọn họ chẳng ai biết...