Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 47: Chương 47: Phối hợp với anh thế nào?




“Hừ, Bạch Diệp Chi, nếu lần này không ký được hợp đồng hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên, chị sẽ không xong với tôi đâu!”

Bạch Kim Liên là người không nhịn được đầu tiên, mặc dù cô ta không biết anh Trần mà lúc nãy Lục Tiểu Ba nói là ai, nhưng cô ta thấy, chính vì sự xuất hiện đột ngột của Bạch Diệp Chi, đã làm bọn họ không đàm phán thành công chuyện hợp đồng.

“Đúng đó, cháu gái Diệp Chi à, tự nhiên cháu đột ngột nhảy ra làm gì, chẳng lẽ cháu không biết tình huống hiện tại của công ty Rượu Thanh Tuyền à? Không dễ gì chúng ta mới mời được người phụ trách bên công ty Rượu Thục Xuyên tới đây, để cứu vãn Rượu Thanh Tuyền, giờ cháu lại làm thế này...”

Bạch Dũng Thắng nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng đó với vẻ mặt hơi tức giận.

Lúc nãy ông ta cũng có nghe thấy, hình như người phụ trách bên công ty Rượu Thanh Tuyền tới đây là vì một nhân vật lớn nào đó tên là anh Trần.

Lúc nãy ông ta cũng đã dò hỏi con gái mình rồi, nhưng Bạch Kim Liên lại nói, cô ta không biết anh Trần là ai, nhưng chỉ cần Lục Tiểu Ba tới công ty bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để anh ta hợp tác với bọn họ.

Bạch Dũng Thắng cũng tán thành, mặc dù ông ta không nắm chắc 100%, nhưng cược thêm hạnh phúc nửa đời sau của con gái mình, thì ông ta cảm thấy chắc hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa lúc trước ông ta cũng đã tìm hiểu kỹ càng về thân phận Lục Tiểu Ba rồi, chắc chắn là hậu sinh khả úy, tiền đồ vô lượng.

Cho nên bây giờ trong lòng Bạch Dũng Thắng không những muốn đàm phán chuyện hợp tác, để xoay chuyển cục diện trước mắt, mà còn muốn con gái mình bám lấy vị phó tổng giám đốc trẻ tuổi này, như vậy ông ta sẽ vừa có danh vừa có lợi, được cả người lẫn của.

“Chú hai, sao chú có thể trách cháu chứ? Rõ ràng là chú lừa phó tổng giám đốc Lục tới đây mà, thế mà chú lại...”

Bạch Diệp Chi cũng không ngốc, lúc nãy cô đã biết mọi chuyện rồi, chỉ sợ chuyện này là do Bạch Kim Liên âm thầm động tay động chân, nên cô lập tức phản bác lại ông ta.

“Lừa gì chứ? Bạch Diệp Chi, chị nên nói chuyện cẩn thận một chút, phó tổng giám đốc là nhân vật thế nào, chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy câu nói của bọn tôi là có thể lừa anh ấy đến công ty chúng ta à? Thật nực cười, tôi nói thật cho chị biết, phó tổng giám đốc Lục là do bọn tôi tốn nhiều công sức mời từ Dung Thành tới đây. Hơn nữa chuyện hợp tác làm ăn của chúng ta đã được thiết lập rồi, nhưng bây giờ chỉ vì sự xuất hiện của chị, tôi nói cho chị biết, nếu lần này hợp tác không thành công, chắc chắn tôi sẽ nói với bà nội, đến lúc đó bà nội sẽ tự khắc trừng trị chị thôi!”

Bạch Liên Sơn tỏ vẻ hơi bực bội, đồng thời lúc nhìn Bạch Diệp Chi, ánh mắt còn hiện lên vẻ xấu xa không đứng đắn.

“Ha ha, thật nực cười, phó tổng giám đốc Lục đã nói rõ rồi, anh ấy tới đây là vì anh Trần, mấy người có quen anh Trần à? Nếu đã không quen thì đúng là lừa người ta tới đây rồi còn gì? Hơn nữa với thái độ hợp tác này của mấy người, tôi tin rằng phó tổng đốc Lục sẽ không bao giờ hợp tác với mấy người đâu. Thảo nào mấy công ty khác của Tập đoàn Thiên Bách đều lần lượt mắc nợ, phá sản dưới sự quản lý của mấy người”.

“Bây giờ mấy người lại muốn tới đây phá hoại công ty Rượu Thanh Tuyền của nhà tôi, sớm muộn gì mấy người cũng gặp báo ứng thôi”.

Khoảng thời gian này, Bạch Diệp Chi đã vô cùng đau khổ, cô đã kiềm nén rất lâu rồi, cô cảm thấy nếu mình không bùng nổ thì cô sẽ phát điên mất.

“Bạch Diệp Chi, cháu đang nói gì thế?”

Bạch Dũng Thắng nghe Bạch Diệp Chi nói thế thì sắc mặt lập tức thâm trầm đến đáng sợ.

Cho đến bây giờ, e là chỉ có mấy người cấp trên mới biết được tình hình thật sự trong nội bộ Tập đoàn Thiên Bách, nhưng mặc kệ Tập đoàn Thiên Bách có như thế nào thì đó cũng là sản nghiệp của cả nhà họ Bạch, là chỗ dựa để cả nhà họ Bạch sống thanh thản không lo nghĩ trong Tân Thành này.

Nhưng Bạch Dũng Thắng vẫn không cam lòng, ông ta muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, làm gì có ai chê mình nhiều tiền chứ?

Mặc dù nhìn bề ngoài, công ty Rượu Thanh Tuyền khá hỗn loạn, nhưng đối với Bạch Dũng Thắng thì đây là một nơi có thể bòn rút giá trị thặng dư.

Nếu bây giờ có thể hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên thành công, vậy thì nó càng là một cây ATM vĩnh viễn. Hiện nay công ty rượu Thục Xuyên đang là công ty lớn, mà mấy Tập đoàn Thiên Bách cũng đuổi không kịp, một khi đã thành công hợp tác, đương nhiên có thể tưởng tượng ra được những béo bở nằm trong đó.

“Chẳng lẽ cháu nói...”

“Im miệng!”

“Bạch Diệp Chi, bây giờ cháu đi ra ngoài ngay, cháu phải hiểu rõ, nơi này đã là công ty của Bạch Dũng Thắng chú rồi, giờ chú mới là chủ tịch, còn cháu thì không là gì cả... Cháu ra ngoài ngay đi, chú không muốn nhìn thấy cháu nữa!”

Bạch Dũng Thắng cực kỳ tức giận, phải biết rằng trước giờ con cháu nhà họ Bạch chưa ai dám nói chuyện với ông ta thế này, huống hồ ông ta còn luôn xem thường cả nhà anh cả của mình.

“Hừ!”

Bạch Diệp Chi nghe ông ta nói thế thì mắt ngấn nước, hơn nữa bây giờ Bạch Diệp Chi cảm thấy rất uất ức, nhưng cô lại không tìm được một người để giãi bày tâm sự.

Bạch Diệp Chi lập tức xoay người, đi thẳng ra ngoài phòng hội nghị.

Lúc cô đi tới cửa thì vừa khéo chạm mặt với Lục Tiểu Ba đã cúp máy đang định đi vào trong.

“Cô Bạch, cô...”

Bạch Diệp Chi vội vàng lau nước mắt, sau đó xấu hổ nói: “Phó tổng giám đốc Lục, bây giờ tôi có chút chuyện nên đi trước, hy vọng anh có thể cân nhắc lại chuyện hợp tác với công ty Rượu Thanh Tuyền”.

Nói xong, Bạch Diệp Chi chạy thẳng ra ngoài.

Trương Mai đứng cách đó không xa, thấy Bạch Diệp Chi chạy ra ngoài thì đau lòng như dao cắt, cực kỳ tức giận.

“Bố, sao bố có thể để cho chị ta rời đi như thế chứ...”

“Đi rồi cũng tốt, đỡ phá hỏng chuyện lớn của chúng ta”.

Bạch Liên Sơn đứng bên cạnh với ánh mắt đầy nụ cười lạnh.

Đúng lúc này, Lục Tiểu Ba đang sải bước đi vào.

Bọn họ vừa thấy Lục Tiểu Ba đi vào thì nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt hiền hòa.

“Nếu đã tới đây rồi, vậy thì tôi sẽ xem xét bản Ý định hợp tác của các ông trước”.

Sau đó Lục Tiểu Ba không nói gì thêm, mà lập tức lật tập tài liệu đó ra bắt đầu xem xét.

Đúng lúc này, Bạch Dũng Thắng vội vàng nháy mắt ra hiệu với Bạch Kim Liên.

Bạch Kim Liên hiểu ý bố mình, nên lập tức lắc eo uốn éo như con rắn nước đi tới bên Lục Tiểu Ba, sau đó bắt đầu giải thích những điểm mấu chốt.

Thỉnh thoảng cô ta còn đẩy bộ ngực phì nhiêu của mình tới trước mặt Lục Tiểu Ba.

Dù gì Lục Tiểu Ba cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa cũng thường xuyên nhìn thấy những người như thế này, trong lúc ký kết hợp đồng ở giới kinh doanh.

Ban đầu Lục Tiểu Ba rất chán ghét mấy hạng người này, nhưng nhớ tới mấy lời Trần Minh Triết đã nói với mình, anh ta đành phải phối hợp diễn theo.

“Tôi đã xem xong bản Ý định hợp tác này rồi, tôi cảm thấy cần phải chỉnh sửa lại mấy điều khoản trong này”.

“Nhất định phải sửa rồi, chỉ cần có thể hợp tác với phó tổng giám đốc Lục, thì điều kiện gì chúng tôi cũng có thể sửa”.

Vừa xem qua đã có hiệu quả như vậy, tất nhiên nụ cười trên mặt Bạch Dũng Thắng đã tươi như hoa rồi.

“Đầu tiên, theo tôi được biết thì công ty Rượu Thanh Tuyền luôn do anh cả nhà họ Bạch, cũng chính là ông Bạch Dũng Quang từng bước gây dựng lớn mạnh, cho dù công ty có đổi người phụ trách thì cũng phải do cô Bạch Diệp Chi đảm nhiệm”.

“Thứ hai, nếu công ty Rượu Thanh Tuyền muốn hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên, để nhận được tiền đầu tư từ Rượu Thục Xuyên thì nhất định phải đưa ra một phương án có tính khả thi trong tương lai, hơn nữa các chi tiết cụ thể trong hợp đồng phải do người có năng lực nghiệp vụ nhất trong nhà họ Bạch đến đàm phán với tôi”.

“Thứ ba, với tình hình trước mắt của công ty Rượu Thanh Tuyền, công ty Rượu Thục Xuyên của tôi chỉ đồng ý chi ra 5 triệu để thu mua lại toàn quyền công ty Rượu Thanh Tuyền, những người không có năng lực nghiệp vụ trong nội bộ công ty sẽ lần lượt bị sa thải”.

“Còn những điều khoản khác trong bản Ý định hợp tác mà các ông đưa ra cũng chưa hẳn là không được, nhưng những thứ này sẽ được đàm phán lại sau khi chúng ta bước vào quá trình hợp tác”.

Trong lúc Lục Tiểu Ba nói, sắc mặt ba người kia đều không ngừng u ám.

Nhất là Bạch Dũng Thắng, nếu thật sự làm theo mấy điều khoản hợp tác này, vậy thì ông ta đâu còn quan hệ nào với công ty Rượu Thanh Tuyền, hơn nữa cho dù thành công hợp tác cũng chỉ có 5 triệu, mà 5 triệu này hoàn toàn không nằm trong tay ông ta!

“Không biết các ông cảm thấy thế nào? Nếu các ông cảm thấy được thì chúng ta sẽ tiếp tục đàm phán, còn nếu không được, vậy thì tôi chỉ có thể đi tìm công ty Rượu Bá Vương thôi”.

Lục Tiểu Ba vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay vừa nói.

“Ồ, đã tới giờ trưa rồi, các ông cứ suy nghĩ đi, tôi đi ăn cơm trước đây…”

“Phó tổng giám đốc Lục nói đùa rồi, đi thôi phó tổng giám đốc Lục, công ty chúng tôi đã sớm thu xếp ổn thỏa rồi, dù gì cũng là hợp tác làm ăn, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc đi…”

Lục Tiểu Ba gật đầu, cũng không từ chối.

Nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.

Quả nhiên anh Trần nói rất đúng, mấy người này chính là những kẻ bất tài.

Ăn một bữa cơm trưa mà đến 3, 4 giờ chiều mới kết thúc.

Xem như Lục Tiểu Ba đã nhận biết được 3 người nhà này. Nhưng anh ta không nói thẳng ra, chỉ giả vờ say rồi cố tình nói hớ là ban đầu anh ta định đàm phán hợp tác với công ty Rượu Bá Vương, nhưng anh Trần nói với anh ta rằng, Bạch Diệp Chi bên công ty Rượu Thanh Tuyền rất có năng lực nghiệp vụ, cho nên anh ta mới tới đây xem thử.

Còn nói rõ rằng ngày mai tốt nhất nên bảo Bạch Diệp Chi tới đàm phán với anh ta, bằng không anh ta sẽ không còn nhiều hứng thú nữa.

Ba người Bạch Dũng Thắng nghe vậy thì trong lòng phiền muộn.

Bọn họ quyết định nhất định phải điều tra xem, rốt cuộc anh Trần này là thần thánh phương nào?

Trong lòng Bạch Kim Liên càng oán hận Bạch Diệp Chi hơn.

Buổi chiều, sau khi tiễn Lục Tiểu Ba về, ba người Bạch Dũng Thắng không hề tới công ty, mà đi thẳng về nhà. Chuyện này cực kỳ quan trọng, nên nhất định phải báo cáo với gia chủ nhà họ Bạch ngay lập tức.

“Bố, chẳng lẽ chúng ta thật sự để Bạch Diệp Chi chiếm được lợi ích từ chuyện này sao?”

“Đúng đó bố, bố thật sự để chị ta đại diện cho công ty đi đàm phán à?”

Nhưng trên mặt Bạch Dũng Thắng lại mang ý cười.

“Thật ra chuyện này cũng không phải chuyện xấu gì với chúng ta, mà nó thật sự rất đơn giản. Chúng ta làm lại một bản Ý định hợp tác mới, rồi chỉnh sửa lại điều khoản trong đó, dù gì bây giờ quyền sở hữu công ty Rượu Thanh Tuyền cũng nằm trong tay gia tộc, chỉ cần ký được hợp đồng, chúng ta lại tiếp nhận chuyện này là được”.

“Hai đứa cảm thấy đến lúc đó, bà nội của các con sẽ để Bạch Diệp Chi làm mất mặt nhà họ Bạch nữa à?”

“Vẫn là bố nhìn xa trông rộng, vậy chúng ta về nhà nói lại chuyện này cho bà nội nghe đi, đến lúc đó đề xuất bà nội cử thẳng Bạch Diệp Chi đi đàm phán, con không tin chị ta dám làm trái ý bà nội!”

Bạch Liên Sơn vừa lái xe vừa cười nói: “Chị Diệp Chi sẽ không bỏ mặc công ty Rượu Thanh Tuyền đâu, dù gì đây cũng là vốn liếng của nhà bọn họ mà, đến lúc đó không cần chúng ta nói, chị ta cũng sẽ tranh thủ cơ hội này thôi”.

“Đến lúc đó, nếu hợp tác thuận lợi, chúng ta có thể chiếm được không ít lợi ích từ trong đó. Còn lỡ thất bại thì một mình chị ta sẽ gánh vác mọi lỗi lầm”.

Trong lúc ba người vừa suy nghĩ cho tương lai, vừa đi về phía biệt thự nhà họ Bạch, thì Lục Tiểu Ba đã tìm được một khách sạn để tạm thời nghỉ ngơi, rồi lập tức gọi một cuộc điện thoại.

“Anh Trần, mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.