“Diệp Chi, sao thế? Vừa về nhà mà đã nhốt mình trong phòng rồi!”
Ánh nắng buổi trưa rất đẹp, Trần Minh Triết dọn dẹp nhà cửa xong thì đi vào phòng.
Bạch Diệp Chi đang nằm trên giường, nghiêng người quay lưng lại với Trần Minh Triết, không nói một lời.
“Diệp Chi, em không khỏe à…”
Trần Minh Triết vừa nói vừa bước tới trước mặt Bạch Diệp Chi, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Diệp Chi, sao em lại khóc…”
Anh cứ tưởng cô mệt mỏi, nào ngờ Bạch Diệp Chi đang ngủ trưa mà nước mắt giàn giụa, vô cùng ấm ức.
Bạch Diệp Chi lập tức ngồi dậy, sau đó ôm chặt lấy Trần Minh Triết, nước mắt càng được dịp rơi xuống.
Dường như cô muốn trút hết sự khó chịu trong lòng ra ngoài.
“Diệp Chi, đừng khóc, đừng khóc nữa em… Sao thế, có phải ai bắt nạt em không?”
Trần Minh Triết nhẹ nhàng vỗ về an ủi Bạch Diệp Chi đang run lên khe khẽ vì khóc, trong lòng vô cùng xót xa.
“Minh Triết, anh nói xem, có phải Tập đoàn Thiên Bách phá sản thì công ty Rượu Thanh Tuyền của nhà ta cũng biến mất theo không?”
Bạch Diệp Chi nghẹn ngào hỏi.
“Sẽ không đâu…”
“Anh lại lừa em, làm sao mà không chứ! Trên đường về, bố đã gọi điện cho em rồi, bố tới ngân hàng, người ta từ chối không gặp ông ấy. Vả lại bên ngân hàng cũng sắp làm theo trình tự pháp luật rồi. Họ sẽ đánh giá giá trị của Tập đoàn Thiên Bách, sau đó tiến hành đấu giá công khai để trừ nợ. Bố nói chỉ cần bị định giá thì công ty Rượu Thanh Tuyền không thể buôn bán được nữa, sẽ bị đấu giá công khai cùng tập đoàn luôn”.
Trần Minh Triết nhìn Bạch Diệp Chi đang khóc như mưa mà thấy đau lòng.
“Tập đoàn Thiên Bách phá sản thì phá sản thôi, tóm lại em đã bị công ty khai trừ rồi mà. Em nghĩ xem, năm xưa bà nội từng đối xử với em như thế nào, em...”
“Minh Triết... Bây giờ là lúc nào rồi mà mình còn quan tâm mấy chuyện đó. Dù sao đi nữa thì Tập đoàn Thiên Bách cũng do ông nội để lại. Tuy em không có ấn tượng gì về ông nội nhưng em biết năm đó, ông nội là một người rất giỏi, một mình ông dẫn dắt cả nhà cùng ăn nên làm ra. Nhà họ Bạch lẫn rất nhiều thân thích của nhà họ Bạch đều dựa vào Tập đoàn Thiên Bách để phát tài phát lộc. Nếu bây giờ Tập đoàn Thiên Bách không còn nữa, nhà họ Bạch cũng tan tác luôn... Vả lại, cho dù không nghĩ cho Tập đoàn Thiên Bách, cũng phải nghĩ cho công ty Rượu Thanh Tuyền chứ, đó là tâm huyết của bố em mà”.
“Chỉ tiếc... Tất cả mọi thứ sắp mất hết rồi...”
Trần Minh Triết nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Bạch Diệp Chi.
Sau đó anh mỉm cười: “Chỉ cần Diệp Chi nhà chúng ta không muốn chuyện gì xảy ra thì anh sẽ chiều ý em”.
“Anh... lại nói như thế rồi, Minh Triết, em chỉ cảm thấy bất kể là ông nội hay bố thì họ đều không dễ dàng gì! Bà nội em cũng rất thảm. Bố nói ông cảm thấy rất có lỗi với ông bà nội, tuy rằng em không biết trong chuyện này đã phát sinh những gì, nhưng em nghĩ chắc bố sẽ không mong nhìn thấy tất cả chuyện này xảy ra”.
“Nhưng mà... Bây giờ gần như không còn hi vọng nào nữa rồi. Bố đã ở ngân hàng gần cả ngày hôm nay, chạy vạy khắp các ngân hàng lớn ở Tân Thành, nhưng không ai muốn gặp ông ấy”.
Trần Minh Triết nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bạch Diệp Chi.
“Diệp Chi, nếu anh nói là anh đã giúp em liên lạc được với chị Ninh, cũng tới đàm phán cùng ngân hàng rồi, em có tin không?”
Bạch Diệp Chi ngẩng phắt lên, đôi mắt to nhìn thẳng vào Trần Minh Triết và hỏi: “Từ bao giờ thế?”
“Từ sáng nay, anh đi tìm chị Ninh để nói chuyện này, sau đó chị ấy dẫn anh tới ngân hàng để thương lượng. Chỉ là em cũng biết đấy, anh không hiểu nhiều về mấy thứ này, cho nên... Nhưng anh có tấm danh thiếp này, em cứ đi tìm người này là được. Lúc sáng chị Ninh đã đàm phán ổn thỏa cả rồi”.
Trong lúc nói chuyện, Trần Minh Triết móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi nhận lấy tấm danh thiếp mà chấn động.
“Giám đốc ngân hàng Nhân dân Tân Thành - Đới Khánh Sinh!”
“Minh Triết, những gì anh nói đều là thật chứ?”
Khi nhìn thấy tấm danh thiếp, Bạch Diệp Chi bỗng chốc kinh ngạc, không thể nào tin nổi.
“Đương nhiên là thật rồi! Anh thấy trên danh thiếp có in một số điện thoại, đến lúc đó em cứ gọi vào số điện thoại này, là số điện thoại cá nhân của giám đốc Đới. Lúc sáng ông ấy nói rồi, có Tập đoàn Thẩm Thị đảm bảo, chỉ cần khoản vay không vượt quá năm trăm triệu tệ thì không thành vấn đề, nhưng điều kiện cần giới thiệu một ai đó tới đàm phán, anh với chị Ninh thống nhất đề cử em rồi”.
Hả?
“Minh Triết, em... em không biết mình có làm được không!”
Lúc này Bạch Diệp Chi đã hoàn toàn tin tưởng lời Trần Minh Triết.
Thế nhưng trong lòng cô thấy cảm động nhiều hơn, cô không ngờ Trần Minh Triết lại lặng lẽ làm được chuyện mà nhiều người không dám tin.
“Làm sao mà không được? Do cơ thể không khỏe, hay là...”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Trần Minh Triết bắt đầu không yên.
“A a... Minh Triết, anh lại hư rồi...”
Dường như vì chuyện này có cơ hội xoay chuyển nên tâm trạng của Bạch Diệp Chi đột nhiên khá hơn rất nhiều. Cô ôm lấy Trần Minh Triết, sau đó hôn lên môi anh...
Nhịp tim của hai người dồn dập.
Dường như vì bây giờ là ban ngày nên ai cũng đỏ mặt.
“Minh Triết, cảm ơn anh!”
“Em là vợ anh, anh nói rồi, chỉ cần là chuyện em không muốn thấy, anh tuyệt đối không để nó xảy ra!”
Bạch Diệp Chi nghe thấy Trần Minh Triết nói vậy, trong lòng ngọt ngào như ăn kẹo đường.
“Để thưởng cho anh, em quyết định dùng thân mình báo đáp...”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Diệp Chi đã cả gan đẩy Trần Minh Triết ngã xuống giường...
...
Mà trong biệt thự của nhà họ Bạch.
Vương Tú Vân ngồi trên sofa, mấy nguyên lão cấp cao của vài công ty đứng bên cạnh bà ta.
Vì Quách Thái Phượng biết chuyện Bạch Dũng Thắng bị bắt cóc nên mấy quản lý cấp cao cũng biết rồi. May mà Vương Tú Vân khống chế kịp thời, nếu không tuyệt đối sẽ khiến tập đoàn vốn đã rơi khủng hoảng sẽ sụp đổ hoàn toàn. Tới lúc đó, chỉ e là Tập đoàn Thiên Bách không cần đợi tới lúc nhận được giấy gọi của tòa án, họ đã tuyên bố phá sản ập tới đã phá sản trước rồi.
“Chủ tịch, bây giờ phải làm thế nào đây?”
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Không được báo cảnh sát! Những người này đã dám bắt cóc Dũng Thắng vào lúc này thì cho thấy chúng không hề sợ bị báo cảnh sát. Tôi chỉ đang nghĩ đến việc chúng nói Dũng Thắng nợ năm mươi triệu tệ chưa trả, rốt cuộc là vụ làm ăn nào đã để lọt lỗ hổng lớn đến vậy!”
“Đúng thế, mấy hôm nay chúng tôi đã xem hết sổ sách trong công ty từng nét từng chữ một, căn bản không có khoản nào năm mươi triệu tệ...”
Nghe thấy câu này, Quách Thái Phượng lập tức vừa lau nước mắt vừa nói: “Mấy kẻ đó giậu đổ bìm leo, làm gì có chuyện Dũng Thắng nhà chúng ta nợ tiền của chúng, rõ ràng bắt cóc tống tiền mà”.
Mấy người kia nghe xong lập tức gật đầu.
“Mẹ, chuyện này con đã đi nghe ngóng rồi, người trong giang hồ nói trước kia, quả thực Dũng Thắng từng tìm mấy người này để thuê người ta làm việc, mà sự việc kết thúc rồi lại không trả tiền cho họ, thế nên mới có cục diện ngày hôm nay”.
“Gì chứ... có cả chuyện như thế sao?”
Mấy nguyên lão kinh ngạc nhìn về phía Bạch Dũng Quang.
“Anh cả, anh điều tra cái kiểu gì? Anh không được nói năng linh tinh đâu nhé! Dũng Thắng nhà chúng tôi làm sao dính líu tới giang hồ được, lại còn năm mươi triệu tệ, mối làm ăn gì được chứ, căn bản không thể nào! Anh đừng châm ngòi ly gián ngay khi Dũng Thắng còn chưa rõ sống chết như thế nào... Anh có ý đồ gì vậy hả!”
“Tôi...”
“Người ta làm anh trai, thấy em trai gặp chuyện đã chạy đôn chạy đáo nghĩ cách gom tiền rồi. Anh thì sao? Đến lúc này mà anh còn nghi ngờ Dũng Thắng nhà chúng tôi liên đới với người trong giang hồ, tôi thấy anh đang muốn báo thù... báo thù Dũng Thắng nhà chúng tôi trước kia chiếm mất công ty của anh...”
“Đủ rồi! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn quấy rối thế hả!”
Vương Tú Vân lạnh lùng liếc nhìn hai người kia, lúc này lại nhìn về phía Bạch Dũng Quang.
“Dũng Quang, hôm nay con chạy tới các ngân hàng cả ngày, rốt cuộc tình hình thế nào rồi? Có chuyển biến gì không?”
Hiển nhiên, khi hỏi được câu như thế này, Vương Tú Văn cũng không còn quá tự tin...
Bạch Dũng Quang lắc đầu.
“Bà nội, theo ý cháu, bây giờ vẫn phải dựa vào em gái cháu thôi. Lúc này, chúng ta thực sự rất cần tiền! Bà nội, bà mau gọi điện cho nhà họ Tiết bên Du Thành, bây giờ chỉ có họ mới giúp được nhà họ Bạch thôi”.
“Đúng đó! Mẹ à, bây giờ phải nhanh chóng để Kim Liên và Long Đào thực hiện hôn ước mới có thể nhờ vào mối quan hệ này để cứu vớt nhà họ Bạch. Nếu không nhà họ Bạch thực sự sắp phá sản rồi! Đến lúc đó mẹ bảo chúng con phải sống thế nào... Vả lại bây giờ chúng ta không có tiền, Dũng Thắng phải làm sao đây, Dũng Thắng vẫn còn trong tay đám vô lại kia... Lỡ như... A... Hu hu hu... Nhà chúng con chỉ còn cách chết quách cho rồi!”
Lúc này Quách Thái Phượng vừa nói vừa bật khóc.
Còn mấy quản lý cấp cao của Tập đoàn Thiên Bách và Bạch Dũng Quang đều thấy mờ mịt. Tuy họ từng nghe nói đến nhà họ Tiết ở Du Thành, nhưng chưa từng biết nhà họ Bạch có quan hệ gì với gia tộc lớn như thế này?
“Mẹ, chuyện này...”
Mấy quản lý cấp cao của Tập đoàn Thiên Bách đều nhìn về phía Bạch Dũng Quang, tất nhiên Bạch Dũng Quang phải cất tiếng hỏi.
“Các ông không biết phải không, cậu chủ lớn của nhà họ Tiết ở Du Thành - Tiết Long Đào và em gái Kim Liên của tôi có hôn ước. Mới đây, vừa lúc cậu chủ lớn nhà họ Tiết quay về. Chỉ cần nhà họ Tiết có thể giúp đỡ, nhà họ Bạch sẽ qua được cơn nguy nan này ngay”.
Bạch Liên Sơn lập tức đáp lời.
Bấy giờ Bạch Dũng Quang khẽ nhíu mày, ông ấy chưa từng từng nghe nói về chuyện này.
“Mẹ, thật sự có chuyện này à?”
Vương Tú Vân chỉ biết gật gật đầu, sau đó bất lực nói: “Nhưng trước đó mẹ đã gọi điện thoại cho nhà họ Tiết rồi, chỉ là bên đó không có ai nhấc máy, hiển nhiên họ đang cố ý né tránh chúng ta”.
Hả?
Nghe đến đây Quách Thái Phương và Bạch Liên Sơn đều giật mình hô lên.
“Bà nội, không thể nào... Bà vừa nói gì thế... Tuyệt đối không thể nào, bà gọi thêm cuộc nữa, gọi thêm...”
Nghe thấy câu này, Bạch Kim Liên đang tập Yoga trong phòng bỗng thấy như sét đánh ngang tai, lập tức vội vàng chạy ra, suýt nữa thì rơi lệ.
Đây là tất cả hi vọng của cô ta, tất cả hi vọng trở mình của cô ta đấy!
Gương mặt Vương Tú Vân hiện rõ vẻ bất đắc dĩ... Bà ta suy nghĩ, thôi thì gọi thêm một cuộc vậy.
Nhưng ngay khi Vương Tú Vân vừa mới lôi điện thoại ra thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một hồi còi xe.
Ông quản gia đứng trước cổng mở cửa ra, đám đông có mặt ở đó hoàn toàn sững sờ, toàn là siêu xe.
Sau đó, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.
“Quản gia nhà họ Tiết tại Du Thành xin tới thăm hỏi lão phu nhân nhà họ Bạch!”
Nhà họ Tiết, Du Thành?
Mấy người ở đó đều bị chấn động mạnh.
“Vì có việc đột xuất nên cậu chủ quyết định sẽ tới Tân Thành vào tháng sau, chúng tôi đã chuẩn bị một ít lễ mọn, mong bà chủ nhà họ Bạch vui vẻ đón nhận!”
Trong lúc nói chuyện, cửa xe ở phía sau đã mở ra, bỗng chốc có người lấy từng hộp quà tinh tế ra khỏi cốp sau, sau đó bày từng hộp trong sân của căn biệt thự.
Ngay khi đám đông đang trợn mắt há miệng thì từng hộp quà đã được bày biện chỉnh tề chật kín cả sân nhà.
“Mở ra!”
Sau cùng mười mấy người đồng loạt xách va li da màu đen.
Sau hiệu lệnh của người đàn ông trung niên, từng chiếc va li được mở ra.
Toàn bộ là tiền mặt đỏ phơi phới.
“Ba mươi triệu tiền mặt!”
Đám đông sững sờ.
Đây đâu phải chút quà mọn, rõ ràng là sính lễ của nhà họ Tiết ở Du Thành.
Vả lại còn là sính lễ giá trên trời!
Thấy từng hộp quà tinh tế chất đầy sân, thêm cả mấy va li tiền mặt nữa, đủ ba mươi triệu tệ!
Gương mặt Bạch Kim Liên đã giàn giụa nước mắt từ bao giờ.
Cuối cùng Bạch Kim Liên này đã đợi được ngày hôm nay!