Trái ngược với Chu Minh Phượng đang có tâm trạng vui vẻ, Bạch Diệp Chi vừa rời khỏi căn dinh thự của Kim Vực Hương Giang đã thấy buồn bực.
Cô rút ngay điện thoại ra để gọi cho em gái mình là Bạch Tuyết. Càng nghĩ, Bạch Diệp Chi càng thấy chuyện này có liên quan mật thiết đến cô em gái của mình. Nếu không có Bạch Tuyết đứng bày mưu tính kế cho mẹ cô ở phía sau thì đã không xảy ra sự việc này.
Cô có thể bỏ qua cho cái tình tùy hứng của em gái mình, nhưng ngày nào Bạch Tuyết cũng gây sự với Trần Minh Triết, người làm chị như cô thật sự muốn nói rõ ràng chuyện này với cô em gái ấy rồi.
“Chị ạ…”
“Bạch Tuyết, có phải chuyện mẹ đến ngân hàng kiểm tra lịch sử giao dịch là chủ ý của em không? Em có biết mình làm như vậy là hơi quá không…”
Vì vừa nghĩ đến các hành vi của mẹ và em gái mình, Bạch Diệp Chi càng cảm thấy oan ức thay cho Trần Minh Triết.
Thế nên khi nói chuyện với Bạch Tuyết, cô không hề khách sáo chút nào.
Bây giờ, Bạch Tuyết đang vui vẻ ngồi uống nước ngọt ở chỗ sửa xe. Vừa nghe chị gái mình nói vậy, trong lòng cô ta khó tránh khỏi thấy khó chịu. Đương nhiên cô ta biết rõ nguyên nhân mà chị gái gọi cuộc điện thoại này cho mình.
“Chị, em làm gì mà chị bảo là quá? Dù em bảo mẹ đi tra lịch sử giao dịch trong thẻ thì đã làm sao? Chị, chị chưa bao giờ nổi nóng với em, mà dạo này chị sao thế? Đều vì cái tên Trần Minh Triết đó… Chị…”
“Minh Triết là chồng của chị. Em nhớ lại đi, lúc em say bí tỉ ở ngoài, là ai đã đưa em về nhà. Lúc em bị người ta bắt nạt, ai đã ra mặt trút giận cho em. Bạch Tuyết, nếu chị đã chấp nhận Trần Minh Triết thì anh ấy chính là chồng của chị. Đã ba năm rồi, lẽ nào em vẫn tưởng chị sẽ ly hôn với anh ấy sao? Haizz, chị nói chứ, em có rảnh quá thì cũng đừng hùa với mẹ làm mấy trò linh tinh nữa. Lần trước, chị thấy cậu bạn đi cùng em rất được đấy, em cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc tìm hiểu đối tượng đi thôi”.
Nói xong, cơn giận trong lòng Bạch Diệp Chi đã vơi đi khá nhiều.
Dẫu sao Bạch Tuyết cũng là em gái của cô, nên cô thật sự không thể nổi nóng với nó được.
“Chị… Em bảo chị này, Trần Minh Triết đó thật sự…”
“Bạch Tuyết… Em, chị không biết phải nói em thế nào nữa, em cứ tự lo cho mình đi đã!”
Dứt lời, Bạch Diệp Chi ngắt máy, cô không muốn nói chuyện với cô em gái có dây thần kinh thô này nữa.
Cô nghĩ mình nên đi tìm giám đốc Đới, giám đốc ngân hàng Nhân Dân Tân Thành còn hơn. Dù trước đó, chị Ninh đã có lời với bên đó rồi, nhưng Bạch Diệp Chi thấy mình vẫn phải bàn bạc rõ ràng các quy định vay vốn với giám đốc Đới, vì dẫu sao một tỷ cũng không phải con số nhỏ. Vả lại, nếu khoản vay này thật sự về tay, Bạch Diệp Chi còn có ý định của riêng mình. Lần này, cô tuyệt đối không thể giống như lần hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên được. Lần này, nếu có được một tỷ, cô nhất định phải nắm chặt quyền chủ động.
Bạch Tuyết ở đầu dây bên kia vừa định lên tiếng, nhưng đã nghe thấy tiếng tút tút vọng ra từ trong điện thoại.
Rõ ràng là Bạch Diệp Chi đã ngắt máy.
“Hừ! Trần Minh Triết, tất cả đều tại anh! Nếu không có anh, chị tôi sẽ không nói chuyện với tôi như vậy. Mẹ nói không sai, anh đúng là yêu tinh hại người. Nhưng anh đừng mơ được Bạch Tuyết tôi đây công nhân là anh rể. Hừ! Anh cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội xử lý anh!”
Trong suy nghĩ của Bạch Tuyết, dù Trần Minh Triết biết đánh đấm, nhưng anh cũng chỉ là thành phần vũ phu mà thôi, còn là một tên vũ phu hèn nhát, vô dụng, không có khí phách. Xã hội bây giờ đâu còn chuyện ai đánh đấm giỏi thì người đó là đại ca nữa. Bạch Tuyết đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lý Thiên Hào trong dinh thự hôm đó, cũng chính ánh mắt này khiến cô ta biết chắc chắn Lý Thiên Hào sẽ trả thù Trần Minh Triết. Đến lúc ấy, kiểu gì cả nhà cô ta cũng bị liên lụy.
“Trần Minh Triết, anh cứ chờ đấy… Tôi còn ở đây thì nhất định sẽ không để anh lừa chị tôi đâu!”
Lúc này, Trần Minh Triết hoàn toàn không biết gì đang ngồi uống trà với Thẩm Vinh Hoa.
“Cậu Trần, một tháng nữa là diễn ra hội nghị phát triển khu vực mới của Tân Thành, cậu nhất định phải tham gia đấy nhé. Đến lúc ấy, ông Triệu ở Dung Thành cũng sẽ tới”.
Đương nhiên những hội nghị này sẽ do phía Thẩm Vinh Hoa tổ chức, hơn nữa với ông ta mà nói thì đây là một chuyện không thể đơn giản hơn.
“Tôi không tham gia các hội nghị như thế này đâu. Đến lúc ấy, bảo Triệu Đông Thăng đến chủ trì là được”.
Nghe thấy vậy, Thẩm Vinh Hoa mừng rỡ. Phải biết là nếu Triệu Đông Thăng đến Tân Thành chủ trì cho hội nghị phát triển khu vực mới ở đây, ông ta sẽ tăng thêm các mối quan hệ với những người thuộc tầng lớp cao ở khắp nơi của tỉnh Thục Xuyên. Đến lúc ấy, ông ta không chỉ kiếm được tiền, mà còn tăng thêm thể diện nữa.
Nhưng nếu Trần Minh Triết, lão đại đang ẩn thân ở Tân Thành này có thể xuất đầu lộ diện, đích thân chủ trì đại cục thì ông ta sẽ càng có lợi hơn. Có lẽ ở Tân Thành, hay thậm chí là cả Thục Xuyên đều chưa có mấy ai biết đến Trần Minh Triết. Nhưng phía sau Trần Minh Triết có nhà họ Trần thần bí ở Yên Kinh, đó là còn chưa tính đến cậu Vương vừa từ nước ngoài trở về. Chỉ một câu nói của cậu ta, Thẩm Vinh Hoa đã được tham gia và có ngay một chân trong một dự án phát triển rất quyền thế trong giới nhà đất ở Yên Kinh, hơn nữa lợi nhuận mấy tỷ đã khiến ông ta vui như tết.
Vì thế, ông ta mới muốn tranh thủ một chút.
“Nhưng… Cậu Trần…”
“Tình hình phía nhà họ Tiết sao rồi? Ông đã nghe ngóng rõ ràng chuyện này cho tôi chưa?”
Thẩm Vinh Hoa lập tức gật đầu, biết Trần Minh Triết muốn chuyển chủ đề, đương nhiên ông ta cũng phải thuận theo anh. Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Người nắm quyền ở nhà họ Tiết của Du Thành bây giờ là Tiết Bổn Liệt, người này cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp. Lúc ông ấy lao đao nhất, chính ông nội Bạch đã đưa tay ra giúp, để ông ấy bắt đầu lại. Hôn sự của hai nhà cũng được định từ đó, nhưng có một sự hiểu lầm lớn ở bên trong. Tôi nói ra, cậu Trần đừng nổi nóng nhé!”
“Tôi nổi nóng?”
Nghe thấy Thẩm Vinh Hoa nói vậy, Trần Minh Triết cảm thấy hơi khó hiểu tại sao ông ta lại nói thế.
“Đúng, vì hình như chuyện này có liên quan đến cô Diệp Chi. Dù tôi cũng chỉ nghe nói thôi, nhưng tin từ nhiều phía đã xác nhận suy đoán này của tôi”.
“Chậc, có liên quan đến Diệp Chi à! Ông nói tôi nghe…”
Thẩm Vinh Hoa gật đầu.
“Năm đó, hôn ước mà Tiết Bổn Liệt và ông nội Bạch hứa hẹn với nhau chắc là giữa cậu chủ lớn Tiết Long Đào của nhà họ Tiết bây giờ với cô chủ của nhà họ Bạch, cũng chính là cô Bạch Diệp Chi. Điều này có nghĩa là hôn ước định đoạt năm xưa là giữa Tiết Long Đào của nhà họ Tiết với cô Bạch Diệp Chi của nhà họ Bạch”.
“Cái gì?”
Quả nhiên sau khi nghe xong, sắc mặt của Trần Minh Triết đã lạnh băng.
“Nhưng cách đây không lâu, Tiết Long Đào đó mới vừa từ nước ngoài về”.
Trần Minh Triết không quan tâm đến những điều này, mà chỉ hỏi: “Có nghĩa là nếu Tập đoàn Thiên Bách phá sản, nhà họ Tiết nhất định sẽ ra tay?”
“Có khả năng này. Nhưng chỉ có thể được thiết lập sau khi hôn ước của hai nhà thành công, tuy nhiên từ tình hình trước mắt có thể thấy chuyện này chắc là không thể rồi”.
Trần Minh Triết gật đầu.
Lúc trước, Triệu Đông Thăng đã phản ánh tình trạng này với Trần Minh Triết, anh cũng đã đồng ý, vì muốn xem nhà họ Tiết này định làm gì. Dù lúc đó, Trần Minh Triết biết Bạch Kim Liên có hôn ước với Tiết Long Đào của nhà họ Tiết, nhưng anh cũng biết người nhà họ Tiết không phải kẻ ngốc. Lúc này, nếu họ đứng ra xoay chuyển tình thế cho nhà họ Bạch thì đúng là một hành động ngu ngốc.
Nhưng anh không ngờ đối tượng trong hôn ước mà Vương Tú Văn che giấu bấy lâu nay lại là Diệp Chi.
Xem ra có rất ít người trong nhà họ Bạch không biết chuyện này.
Nhưng khi nghĩ lại, Trần Minh Triết lại thấy chuyện này trở nên khá thú vị.
Anh rất muốn xem dáng vẻ lúc đó của Bạch Kim Liên, một tháng nữa, khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, cô ta sẽ như thế nào!
“Hơn nữa, Tiết Bổn Liệt cũng không phải kẻ ngốc. Trước đó, lễ vật mà nhà họ tặng cho nhà họ Bạch cũng chỉ là tỏ thái độ ban đầu. Vả lại, nhờ cậu đồng ý trước thì người nhà họ mới đến Tân Thành. Tôi còn nghe người nhà họ Tiết nói, nếu nhà họ Bạch không cầm cự nổi một tháng thì không có tư cách trở thành đối tượng hợp tác của nhà họ Tiết bọn họ. Dẫu sao nếu nhà họ Bạch thật sự lâm vào bước đường cùng, khả năng cao là sẽ đóng gói cả Tập đoàn Thiên Bách rồi bán cho nhà họ Tiết, mà chuyện như này thì nhà họ Bạch làm được thật đấy…”
“Với lại lần này vốn là bài kiểm tra mà Tiết Bổn Liệt dành cho con trai mình. Trong mấy người con cả trai lẫn gái của ông ấy, chỉ có cậu con trai cả Tiết Long Đào là ưu tú nhất, cậu ta còn đi du học về nữa. Tôi nghĩ Tiết Bổn Liệt cũng định mượn chuyện khu vực mới của Tân Thành lần này để xem cậu con trai này của mình có tư cách để tiếp quản sản nghiệp của gia đình không”.
Thẩm Vinh Hoa vừa phân tích, vừa rót trà cho Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết cười hờ hững nói: “Ha ha, chuyện này thú vị hơn rồi đấy”.
Thẩm Vinh Hoa chỉ cười khan.
Thú vị ư?
Thẩm Vinh Hoa thật sự không hiểu trong đầu Trần Minh Triết đang nghĩ gì. Anh ở nhà họ Bạch ba năm, nhưng bên ngoài đều tưởng là Bạch Diệp Chi chưa kết hôn. Điều này có nghĩa là cảm giác tồn tại của anh khi ở rể nhà họ Bạch quá kém, đến nỗi nhà họ Tiết ở Du Thành không hề biết đến.
Nhưng theo Trần Minh Triết nói, chuyện này đã trở nên rất thú vị. Thẩm Vinh Hoa cũng muốn chờ tới tháng sau, khi cậu chủ lớn đó của nhà họ Tiết đến đây và biết chuyện hôn ước trước kia của hai nhà, nhưng nhà họ Bạch đã bội ước trước, Bạch Diệp Chi đã là vợ người ta từ ba năm trước rồi thì cậu ta sẽ có tâm trạng như thế nào…