Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 141: Chương 141: Tin tốt thực sự!




Mặc dù có thể nói là nhà họ Tiết ở Du Thành đưa sính lễ đến nhà họ Bạch ở Tân Thành rất nhanh, nhưng hành động này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của người đứng đầu Tân Thành - Thẩm Vinh Hoa.

Từ lúc mấy người này xuất hiện trên đường cao tốc vào Tân Thành đã có người thông báo cho Thẩm Vinh Hoa biết.

Thẩm Vinh Hoa ngồi trong căn biệt thự sang trọng hạng nhất của Kim Vực Hương Giang, chậm rãi đặt điếu xì gà trong tay xuống.

“Ông Thẩm, chúng ta đã nghe ngóng rõ ràng rồi, đoàn xe sang trọng từ Du Thành đến đây vào chiều hôm qua đúng là người của nhà họ Tiết ở Du Thành. Hơn nữa, sau khi đoàn xe đó vào Tân Thành thì chạy thẳng tới nhà họ Bạch. Có điều, bọn họ ở lại không lâu, đưa quà xong là đi ngay”.

“Tặng quà cho nhà họ Bạch?”

Nghe đến đây, Thẩm Vinh Hoa bắt đầu có chút tò mò.

“Lẽ nào hôn ước giữa nhà họ Bạch ở Tân Thành và nhà họ Tiết ở Du Thành mà cậu Trần nói lúc trước là thật?”

Ninh Phương gật đầu.

Trước đây, quả thực bọn họ từng điều tra nhưng rất nhiều người trong nhà họ Bạch không biết tới chuyện này. Dù sao bọn họ cũng không hỏi thẳng Vương Tú Vân hoặc Tiết Bổn Liệt, vậy nên cũng chẳng có ai điều tra ra chuyện này.

“He he, vậy thì lại thú vị rồi!”

“Ông Thẩm, tối qua, chúng ta còn có nhận được tin là người bên công ty bất động sản của nhà họ Tiết sẽ tới Tân Thành vào tháng tới. Trước khi thông báo cho chúng ta biết, bọn họ đã để cho ông chủ đàm phán với công ty bất động sản bên Dung Thành rồi, quan trọng hơn là bên phía chủ tịch Triệu đã đồng ý để người bên công ty bất động sản nhà họ Tiết tham gia vào thương hội Tân Thành”.

“Sao tôi lại không biết chuyện này? Với lại, bên phía chủ tịch Triệu cũng không thông báo cho tôi? Theo lý mà nói thì đáng lẽ không nên xuất hiện tình huống này. Liệu tin này có đáng tin không?”

Ninh Phương gật đầu

Thẩm Vinh Hoa vội vã xua tay, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Triệu Đông Thăng của Dung Thành.

Bởi vì suốt mấy tháng nay, Thẩm Vinh Hoa và Triệu Đông Thăng của Dung Thành hợp tác với nhau trong mấy dự án lớn, ngay cả khu vực khai phá mới ở Tân Thành cũng phải quy hoạch lại vì có thêm sự gia nhập của Triệu Đông Thăng và mấy ông chủ công ty bất động sản lớn ở Dung Thành. Nếu như chuyện này để nhà họ Tiết ở Du Thành tham gia, họ không thể nào không bàn bạc trước với Thẩm Vinh Hoa được.

Vừa kết nối điện thoại, Thẩm Vinh Hoa bèn hỏi thăm sức khỏe.

“Ha ha, chủ tịch Thẩm, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho ông đây! Chuyện này đột ngột xảy ra nên tôi và mấy người bạn ở bên này đã tạm thời quyết định rồi. Chuyện là công ty bất động sản nhà họ Tiết ở Du Thành muốn gia nhập dự án bên Tân Thành, bên này chúng tôi đồng ý rồi, có điều, đến khi đó bên nhà họ Tiết cũng có những điều kiện tương đương. Chúng tôi cũng mới quyết định chuyện này vào chiều hôm qua thôi, bởi vì tình hình gấp rút, mọi người phải chuẩn bị rất nhiều thứ nên chúng tôi tạm thời chưa thông báo với ông. Ông đừng tức giận... ha ha ha...”

Sao trong lòng Thẩm Vinh Hoa không tức cho được.

Nhưng ông ta biết, so với đám người Triệu Đông Thăng, cái danh đứng đầu Tân Thành của ông ta không có gì đáng để khoe khoang cả.

“Đâu có! Nhưng chuyện này... lúc trước tôi có nói chuyện với cậu Trần, cậu Trần cũng nói...,”

“Chậc, ông Thẩm, chuyện này là do cậu Trần sắp xếp đó. Hơn nữa, chuyện lần này ông phải dốc sức hợp tác với mọi người, lần này là cơ hội của ông, nếu như ông biểu hiện tốt, Dung Thành sẽ mở một khu kinh tế phát triển du lịch ở núi Thanh Thành. Đến khi đó sẽ cho ông một chân...”

Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Thẩm Vinh Hoa trở nên vui vẻ hơn hẳn.

So với miếng thịt mỡ to là khu vực mới của Tân Thành thì hạng mục khu kinh tế phát triển du lịch núi Thanh Thành là cả một cái đầu lợn.

“Nếu đã là sự sắp xếp của cậu Trần thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì rồi. He he, vậy chủ tịch Triệu, bao giờ ông tới Tân Thành để chủ trì cuộc họp này vậy, đến lúc ấy tôi sẽ đón tiếp ông trước”.

“Ha ha ha, chuyện này à, đợi một tháng nữa đi! Khi đó, lúc người nhà họ Tiết tới, cuộc họp này để cậu Trần chủ trì, dù sao cậu ấy cũng mới là cổ đông lớn nhất”.

Thẩm Vinh Hoa vội vã gật đầu.

“Đúng, đúng....”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vinh Hoa lại chậm rãi cầm điếu xì gà lên hút, sau đó cười nói: “Đúng rồi, A Phương, hôm qua cô nói là cậu Trần bảo cô bảo lãnh cho công ty Rượu Thanh Tuyền vay một tỷ à?”

Qua một cuộc điện thoại, Thẩm Vinh Hoa không nhắc đến chữ nào về chuyện nhà họ Tiết ở Du Thành tham gia vào dự án khai phá khu vực mới Tân Thành lúc trước nữa.

Đương nhiên, trong cuộc điện thoại trước đó, mặc dù Ninh Phương hoàn toàn không nghe thấy gì nhưng cô ta cũng biết được đại khái sự việc.

Trong lòng càng cảm thấy tò mò về người tên Trần Minh Triết, rốt cuộc người này đa mưu túc trí cỡ nào

Rất rõ ràng, khi cô ta biết người nhà họ Tiết vào Tân Thành, Trần Minh Triết đã biết tất cả mọi chuyện từ sớm rồi, hơn nữa anh còn sắp xếp ổn thỏa tất cả, e là ngay cả chuyện nhà họ Tiết đem lễ vật tới cho nhà họ Bạch cũng nằm trong quyết định nào đó của Trần Minh Triết.

“Đúng vậy, tôi đã đến tìm giám đốc ngân hàng Nhân dân Tân Thành - Đới Khánh Sinh”.

Thẩm Vinh Hoa gật đầu.

“Có điều, cậu Trần đã nói rất rõ ràng, cậu ấy sẽ không lộ mặt, tất cả đều để cô Bạch Diệp Chi điều hành”.

Thẩm Vinh Hoa đột nhiên bật cười.

“Aizz, nếu như tôi có một cô con gái thì tốt rồi, tên Bạch Dũng Quang này đúng là may mắn. Có lẽ cậu Trần cố ý che giấu thân phận của mình, tạo bất ngờ dần dần cho tất cả mọi người trong nhà họ Bạch chăng!”

“Đúng rồi, A Phương, cô đi dặn dò Đới Khánh Sinh cư xử tử tế một chút... Thôi, để tôi đích thân gọi điện cho ông ta đi!”

Lúc nói chuyện, Thẩm Vinh Hoa cũng cầm điện thoại lên để chuẩn bị gọi điện cho Đới Khánh Sinh.

Ngay khi Ninh Phương định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại của cô ta đổ chuông.

“Là cô Bạch...”

Thẩm Vinh Hoa lập tức vẩy tay, nói: “Mau đi nghe đi...”

..........

Lúc này, Bạch Diệp Chi vẫn có chút căng thẳng.

“Minh Triết, em thấy hơi căng thẳng!”

“Căng thẳng cái gì, không phải chị Ninh nói chúng ta đợi chị ấy ở đây sao?”

“Không phải...”

“Về chuyện vay vốn, em cứ yên tâm là được rồi, chị Ninh nói là có thể thì chắc chắn là có thể”.

Bạch Diệp Chi nắm chặt tay Trần Minh Triết, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Hai người ngồi đợi ở phía dưới Tập đoàn Thẩm Thị chưa đến mười phút, một chiếc xe Porsche 911 dừng ngay trước mặt hai người.

“Minh Triết, Diệp Chi...”

“Chị Ninh, chị tới rồi...”

Trần Minh Triết lập tức dựng chân chống xe điện lên, sau đó đi về phía chiếc Porsch 911 ở trước mặt rồi cười nói.

“Diệp Chi, mau lên xe, tôi đã gọi điện cho giám đốc Đới bên ngân hàng rồi, đi thôi...”

Bạch Diệp Chi vội vã gật đầu, sau đó đi đến chỗ cửa xe mà Trần Minh Triết đã mở ra giúp cô từ trước.

“Minh Triết, anh...”

“Anh đi xem nhà xem sao. Khoảng thời gian này mẹ mua không ít đồ, anh qua bên đó khuân vác giúp...”

Anh vừa nói, vừa đóng cửa xe.

“Xong việc thì gọi điện cho anh!”

Bạch Diệp Chi gật đầu.

Khi chiếc Porsche 911 khuất khỏi tầm mắt, Trần Minh Triết mới đi đến bên cạnh chiếc xe điện cũ của mình rồi lên xe.

“Minh Triết, đi luôn hả? Hay là đợi đến trưa cùng đi ăn cơm với mấy anh?”

Mấy người bảo vệ của Tập đoàn Thẩm Thị đi ra ngoài.

Không phải ai khác, đó là mấy người bảo vệ từng làm việc cùng với Trần Minh Triết, Tôn Đại Dũng trong số đó cũng vui vẻ đưa thuốc cho Trần Minh Triết.

“Minh Triết, thì ra cậu quen biết giám đốc Ninh à, đỉnh đấy!”

“Chỉ biết sơ sơ thôi!”

Trần Minh Triết vội cười, chỗ này đã cách cổng chính của Tập đoàn Thẩm Thị cả con phố rồi vậy mà vẫn bị mấy người này nhìn thấy.

Thì ra sau khi công ty Rượu Thanh Tuyền xảy ra chuyện, mấy người bảo vệ này cũng bị cho thôi việc. Có điều, Trần Minh Triết đã nói với Ninh Phương nên bọn họ đều được đưa thẳng tới Tập đoàn Thẩm Thị để làm bảo vệ, công việc cũng nhàn nhã hơn, mà đãi ngộ cũng tốt hơn trước nhiều. Cuối cùng còn khiến cho cả Tôn Đại Dũng cũng phải gọi điện thoại đến nói là không muốn làm việc trong trường học nữa, nói mình nhớ anh em rồi. Trần Minh Triết suy nghĩ một hồi thì cũng để hắn tới đây, dù sao Tập đoàn Thẩm Thị cũng chả có gì ngoài tiền, nuôi thêm mấy ông bảo vệ cũng chả đáng gì.

“Vậy mà còn bình thường. Minh Triết, trước đây đúng là không nhìn ra nha, cậu có biết khi tập đoàn Thẩm Thị gọi điện bảo tôi tới làm việc, tôi cứ nghĩ nó là điện thoại lừa đảo. Không được, nhất định trưa nay cả đám phải ăn cùng nhau một bữa, anh Dũng nói rồi, anh ấy mời!”

Người bảo vệ gầy gò cười lớn.

Tôn Đại Dũng cười vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, tôi mời nhưng đừng có đến nơi đắt quá là được”.

Sau khi người cậu chủ nhiệm đại học của hắn ở trường đại học nghe được chuyện về Trần Minh Triết thì vội bảo Tôn Đại Dũng nhanh chóng ôm lấy chân Trần Minh Triết vậy nên mới có mấy lần Tôn Đại Dũng mặt dày gọi điện nhờ vả.

Trần Minh Triết vốn định đi tới xem dinh thự ra sao nhưng thấy đám bạn bè cùng nhau làm bảo vệ trước đây thì cũng không nói gì nhiều, gật đầu một cái rồi nói: “Vậy tôi cất xe điện đã rồi đi!”

Tôn Đại Dũng nhanh chóng tiến tới.

“Minh Triết, tôi giúp cậu gửi xe...”

Nhìn thấy mấy người bạn bảo vệ chất phác, Trần Minh Triết cảm thấy rất nhẹ nhõm, bây giờ anh nhìn Tôn Đại Dũng cũng thuận mắt hơn rồi nên cũng chẳng khách sáo nhiều, anh nhảy xuống xe, bắt đầu cùng mấy người anh em hàn huyên tâm sự.

“Tôi nói cậu nghe, Minh Triết, lần trước anh Dũng đưa chúng tôi đến một nơi rất vui, khi nào tôi mời, mời cậu tới đó chơi... tôi nói cho cậu biết, bên trong đó....”

.............

Sau khi làm xong hợp đồng, thủ tục rồi, đến lúc Bạch Diệp Chi ngồi trong xe mà vẫn chưa thể bình tĩnh được.

“Diệp Chi, cô sao thế?”

Ninh Phương vừa khởi động xe vừa nhìn cô gái ngốc đang ngồi cạnh mình.

Mỗi lần nhìn thấy Bạch Diệp Chi, trong lòng Ninh Phương luôn cảm thấy ngưỡng mộ đồng thời cô ta cũng cảm thấy thích Diệp Chi. Dường như cô gái ngốc nghếch đầy may mắn này sinh ra là để người khác nhìn cái là muốn bảo vệ vậy...

“Không phải, chị Ninh, chị nhéo mặt tôi đi...”

Ninh Phương cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Diệp Chi một cái.

“Là thật sao, chị Ninh! Chỉ đơn giản như vậy thôi là giám đốc Đới đã cho công ty Rượu Thanh Tuyền của chúng tôi vay một tỷ rồi à!”

Vừa nói chuyện, Bạch Diệp Chi vừa cầm điện thoại lên, mặt đầy hạnh phúc nói: “Tôi phải báo trước với Minh Triết một tiếng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.