Tân Thành, nhà họ Bạch.
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Thiên Bách.
Quy mô của tòa nhà này ở Tân Thành cũng được xếp vào hạng lớn, dẫu sao nhà họ Bạch năm xưa cũng là một doanh nghiệp hàng đầu ở Tân Thành.
Vì lĩnh vực kinh doanh chính mà gia chủ nhà họ Bạch theo đuổi là sản xuất dược phẩm, nên nhà họ Bạch từng dựa vào ngành dược phẩm để phất lên tại Tân Thành, trải qua mấy đời không ngừng nỗ lực mới gây dựng được một tập đoàn lớn mạnh như tập đoàn Thiên Bách.
Nhưng hai mươi năm trước, những doanh nghiệp trong ngành đều đồng lòng muốn lật đổ cơ ngơi dược phẩm của nhà họ Bạch, vì muốn giành giật thị trường mà nhà họ Bạch đã nôn nóng đẩy mạnh kinh doanh dẫn đến lỗ vốn nặng nề, hơn nữa danh tiếng sản phẩm cũng bị ảnh hưởng, từ đó rất nhiều gia tộc ở Tân Thành đã vượt mặt nhà họ Bạch.
Thẩm Vinh Hoa cũng đã nhờ vào ngành bất động sản mà chiếm lấy ngôi vị bá chủ Tân Thành trong giai đoạn mười năm về trước.
Sau khi người đứng đầu nhà họ Bạch lâm bệnh qua đời, mọi quyền lực trong nhà họ Bạch đều rơi vào tay người phụ nữ có thân phận cao nhất trong gia tộc.
Đó cũng chính là mẹ của Bạch Dũng Thắng, Vương Tú Vân.
Vương Tú Vân năm nay đã hơn sáu mươi tuổi nhưng lại nắm giữ mọi quyền quyết định tối cao trong nhà họ Bạch.
Nhưng nhà họ Bạch ngày nay đã sa sút hơn trước kia, đế chế dược phẩm một thời từng là trụ cột kinh doanh của nhà họ Bạch giờ đã tàn lụi, sản nghiệp chính của tập đoàn Thiên Bách trong hiện tại là bất động sản, ngoài ra còn có vài khách sạn lớn và dự án đầu tư vào một số doanh nghiệp nhỏ. Nhưng những thứ này cũng chỉ có thể duy trì nhà họ Bạch không sụp đổ mà thôi, vì dù sao tập đoàn cũng toàn do người nhà họ Bạch quản lí, nên không thể vận hành theo cách thức giống như những tập đoàn lớn chuyên nghiệp được.
Lần này, vì chuyện của công ty rượu Thanh Tuyền mà tập đoàn đã triệu tập được đầy đủ những vị cổ đông mà ngày thường chẳng thấy ló mặt tới bao giờ.
Những người này bình thường không mặn mà gì với công việc, nhưng hễ có chuyện liên quan đến phân chia lợi ích là sẽ chạy đến nhanh hơn bất kỳ ai.
“Thưa mẹ, hôm qua con đã cử người đem mọi tài liệu và hợp đồng liên quan đến công ty rượu Thanh Tuyền cho cháu Diệp Chi rồi ạ“.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn mập mạp lễ phép nói với một bà lão tóc hoa râm đang ngồi trên ghế chủ tọa.
Bà lão đó chính là Vương Tú Vân, người nắm quyền lực tối cao của tập đoàn Thiên Bách.
“Tốt lắm, Dũng Thắng, vậy con đã bảo Diệp Chi đến công ty họp vào tám giờ sáng nay chưa?”
Vương Tú Vân là một người rất coi trọng thời gian, lúc này đã gần tám rưỡi rồi mà Bạch Diệp Chi vẫn chưa có mặt trong phòng họp, điều này khiến bà ta hơi phật ý.
“Con nói rồi ạ, mẹ, chuyện này sao có thể không thông báo cho cháu Diệp Chi được chứ, nhưng gần đây cháu Diệp Chi thường xuyên mệt mỏi, không phải gia đình anh trai mới xảy ra chút chuyện sao ạ? Việc cháu tới trễ một chút cũng có thể thông cảm!”
Vừa nói, Bạch Dũng Thắng vừa nhìn về phía mấy người trẻ tuổi trong nhà mình đang ngồi cách đó không xa.
“Có thể thông cảm? Bà nội, Bạch Diệp Chi thật sự không coi bà ra gì, bà nghĩ xem, bây giờ cả tập đoàn cùng họp mặt giải quyết vấn đề của công ty rượu Thanh Tuyền cho chị ta, vậy mà chị ta lại để chúng ta, nhất là để cho bà phải đợi lâu như vậy. Hừ, hơn nữa cháu còn nghe nói...”
“Kim Liên...”
Bạch Dũng Thắng khẽ cau mày, giả bộ ngăn lại lời nói của con gái.
Bạch Kim Liên, con gái Bạch Dũng Thắng, mặc dù vẫn còn trẻ, năm nay chưa đến hai mươi mốt tuổi nhưng vì không thích học hành nên đã tới công ty của gia tộc làm việc từ rất sớm, hơn nữa còn leo lên cấp lãnh đạo rất nhanh.
Đây chính là đặc quyền, không còn cách nào khác.
“Kim Liên, nói tiếp đi... Bà phải nghe xem đứa cháu gái bất hiếu này ở bên ngoài lại làm ra chuyện không biết xấu hổ gì nữa?”
Năm xưa, vì công ty rượu Thanh Tuyền tách ra khỏi tập đoàn của gia tộc nên Vương Tú Vân cũng có chút không hài lòng đối với gia đình Bạch Dũng Quang.
Mà ba năm đầu vốn là cơ hội tốt nhất để tiến vào thị trường Dung Thành, nhưng Bạch Diệp Chi lại từ chối, hơn nữa còn tùy tiện kéo một chàng trai nghèo nàn trên đường về nhà kết hôn, do đó đám cưới của họ trở thành một trò cười lớn nhất Tân Thành.
Vì thế toàn bộ những người nhà họ Bạch này đều không tham dự.
Đám cưới của Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết cũng chỉ gói gọn trong một bữa cơm tại nhà là xong.
Từ đó về sau, tập đoàn của gia tộc đã cắt đứt liên lạc với gia đình Bạch Dũng Quang.
“Bà nội, chắc bà không biết, trước kia cháu từng nhìn thấy Bạch Diệp Chi ở Kim Sắc Dương Quang, hơn nữa còn thấy chị ta uống rượu với một đám côn đồ đầu đường xó chợ. Bình thường thì giả bộ như một đóa hoa kiêu ngạo thuần khiết, nhưng sau lưng chúng ta thì không biết...”
“Đúng đó ạ, bà nội, cháu cũng nhìn thấy có người xếp hoa hồng cầu hôn chị ta ở bên ngoài công ty rượu Thanh Tuyền, dựng lên một màn rất náo nhiệt”.
“Bà nội, Bạch Diệp Chi đã không còn là người mà chúng ta từng biết trước đây đâu ạ, mấy năm nay không biết chị ta đã biến thành hạng người gì rồi, trước kia Bạch Diệp Chi từng làm việc ở Thịnh Thế Mỹ Nhan, vô số người nói chị ta dan díu với sếp, thậm chí buổi tối còn chui vào xe BMW của sếp nhà người ta nữa!”
“Đừng nói nữa!”
Bạch Dũng Thắng nhìn thấy sắc mặt của Vương Tú Vân trên ghế chủ tọa ngày càng khó coi, ông ta liền mở miệng.
Đúng lúc Bạch Dũng Thắng định gọi Bạch Kim Liên, cửa phòng họp chợt bật mở.
Người đẹp thành thị giỏi giang Bạch Diệp Chi toàn thân mặc một màu đen cầm tài liệu bước vào.
Vừa bước vào, Bạch Diệp Chi nhanh chóng tiến tới một góc bàn mà người ta đã chuẩn bị cho cô, hơn hết, điều khiến những người ở đây kinh ngạc hơn là còn có một người đàn ông ăn mặc rất giản dị đi bên cạnh cô.
“Bà nội...”
“Bà...”
“Hừ, Diệp Chi, chẳng lẽ cháu không biết hôm nay có cuộc họp sao? Hơn nữa đã hẹn trước thời gian bắt đầu họp là tám giờ sáng, cháu nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn mang theo một người ngoài tới... Không lẽ không biết đây là phòng họp của tập đoàn gia tộc hay sao?”
“Kim Liên, không lẽ em đã quên rồi sao, đây chính là chồng yêu của chị Diệp Chi đó, chúng ta phải gọi anh ta một tiếng anh rể... đúng không nhỉ, anh rể ăn hại...”
“À, anh không nói thì em cũng quên mất là chị Diệp Chi đã kết hôn rồi, dù sao thường ngày thấy chị Diệp Chi nay uống rượu mừng với anh này, mai lại hẹn hò trong xe của anh khác, nên em cứ tưởng chị vẫn còn là quý tộc độc thân chứ. Đúng rồi, anh rể, giờ anh không làm bảo vệ nữa mà làm trợ lý cho chị Diệp Chi sao?”
Mọi người trong phòng đều nghe rất rõ những lời châm chọc này.
Sắc mặt Bạch Diệp Chi rất khó coi, dù cô đã biết trước hôm nay mình sẽ phải chịu sự giễu cợt mỉa mai, thậm chí sẽ bị bà nội thẳng tay ép phải giao công ty rượu Thanh Tuyền cho bà, nhưng Bạch Diệp Chi không ngờ là những người trong gia tộc sẽ đối xử với cô và Trần Minh Triết như vậy.
Đúng lúc cô định mở miệng đáp lời thì bị một giọng nói già chặn lại.
“Không cần nói nữa, bắt đầu họp đi”.
Vương Tú Vân chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Diệp Chi, còn chẳng thèm liếc Trần Minh Triết đang đứng bên cạnh lấy một cái.
Trần Minh Triết không đáng để lọt vào mắt của Vương Tú Vân.
“Dạ, bà nội”.
Người có quyền lực tối cao trong gia tộc, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Vương Tú Vân đã lên tiếng, tất cả người khác dĩ nhiên sẽ không nói thêm câu nào.
Trần Minh Triết ngồi trên một cái ghế bên cạnh Bạch Diệp Chi, nhưng chỗ ngồi của Bạch Diệp Chi vốn đã ở trong góc, chỗ ngồi của Trần Minh Triết lại càng ở nơi xó xỉnh khuất tầm mắt, nếu như không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Nhưng đây chính là điều Trần Minh Triết mong muốn, lần này anh tới đây là để xem xem tập đoàn Thiên Bách nhà họ Bạch này muốn nuốt trọn công ty rượu Thanh Tuyền như thế nào.
Dù sao công ty rượu Thanh Tuyền cũng là tâm huyết cả đời của bố vợ mình, hiện nay lại còn do vợ mình quản lý, nói cách khác, công ty rượu Thanh Tuyền chính là của vợ mình.
Anh muốn xem thử những người này định cướp đoạt đồ của vợ anh như thế nào.
“Mẹ, chắc là con cũng không cần giải thích về tình hình trước mắt của công ty rượu Thanh Tuyền nữa, ban đầu vì chuyện “rượu độc” mà công ty rượu Thanh Tuyền đứng trước một nguy cơ truyền thông rất lớn, về sau do giải quyết không ổn thỏa khiến nó diễn biến nghiêm trọng hơn, trở thành vấn đề phá hoại ác ý, khiến anh trai cũng phải tới Cục Công an, lại thêm vô số đơn đặt hàng bị hủy, mặc dù số đơn đặt hàng còn lại vẫn có giá trị khoảng hơn ba triệu, nhưng với tình hình này, công ty rượu Bá Vương gần như đã đục khoét toàn bộ công ty rượu Thanh Tuyền, nên công ty không những không thể hoàn thành những đơn hàng này, mà còn có khả năng phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng gấp mười lần!”
Cái gì?
“Nghiêm trọng tới vậy sao? Không phải công ty rượu Thanh Tuyền bây giờ vẫn đang phát triển tốt sao?”
“Không ngờ lại là một công ty đang trên bờ vực phá sản!”
“Đúng vậy, sớm biết thế tôi đã không thèm tới tham dự cuộc họp cổ đông này... Thật là, không lẽ muốn tập đoàn gia tộc tiếp quản vấn đề rắc rối này của công ty rượu Thanh Tuyền hay sao?”
“Không, tôi chắc chắn không đồng ý!”
…