Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 90: Chương 90: Tôi muốn nó phải chết!




Nghe thấy vậy.

Tất cả mọi người có mặt đều bị đứng hình. Một tên vô dụng chỉ được cái mã ngoài, thường ngày chỉ biết ăn bám mà hôm nay lại mạnh mẽ tới vậy ư, lẽ nào anh ta cắn thuốc?

Đây là ý nghĩ trong lòng của những người vây xem.

Giờ phút này, Bạch Diệp Chi đã túm chặt lấy áo Trần Minh Triết. Trước nay, cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, huống chi Bạch Liên Sơn và Bạch Kim Liên kia còn là những kẻ kiêu căng quá đáng, ở trong gia tộc cũng là hạng người không bao giờ chịu nhượng bộ, ngang ngược và càn quấy.

Hôm nay, đến cả người mà ngày thường vẫn luôn lịch sự, giữ lễ, không giận không uy như Trần Minh Triết mà còn phải xông lên thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với đám người tệ hại này.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người!

“Trần Minh Triết…”

“Bạch Diệp Chi, đây chính là người mà cô xếp vào công ty đấy à? Nó chính là một thằng cuồng bạo lực!”

Giờ phút này, Bạch Diệp Chi không còn lời gì để nói, mặt cô đỏ gay, tay túm chặt lấy áo của Trần Minh Triết.

Bạch Dũng Thắng tức tới mức phổi như sắp nổ tung, ông nhìn về phía Trần Minh Triết, thấy anh giữ nguyên vẻ mặt không để tâm đang đứng một bên, quát: “Trần Minh Triết, cậu có biết cậu đã phạm phải tội cố ý đánh người, có tin tôi sẽ nhốt cậu vào tù không, cậu…”

Trong lúc Bạch Dũng Thắng đang nói, cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn dẫn theo bốn, năm nhân viên mặc đồng phục bảo vệ, cầm gậy cao su xông thẳng vào.

“Ai, ai gây sự ở chỗ này?”

“Cậu ta…”

Đáng tiếc, đúng lúc Bạch Dũng Thắng định nói chuyện thì Trần Minh Triết đã lên tiếng trước.

“Anh Lý, chính là hai người kia, bọn họ muốn gây bất lợi cho tổng giám đốc, tôi đã xử lý rồi!”

Lúc này, người bảo vệ vóc dáng cao lớn đi đầu liền nhìn về phía Bạch Liên Sơn nằm dưới đất và Bạch Kim Liên đang ôm mặt, bày ra vẻ mặt giải quyết việc chung cực kỳ nghiêm túc, nói: “Dám gây chuyện ở Rượu Thanh Tuyền, đúng là không muốn sống nữa!”

Vừa nói bảo vệ vừa đi thẳng tới chỗ Bạch Liên Sơn.

“Láo xược!”

“Tất cả cút hết ra ngoài, bảo vệ mà cũng chẳng làm tròn chức trách, mau đến phòng kế toán lấy lương rồi cút xéo!”

Bạch Dũng Thắng bỗng nhiên đứng dậy, gào lên với mấy bảo vệ kia.

“Ông là ai, gào thét cái gì?”

Người bảo vệ cao lớn nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Dũng Thắng rồi hỏi.

“Mẹ nó, còn dám hỏi ông đây là ai nữa! Ông đây là phó tổng giám đốc công ty Rượu Thanh Tuyền, thế mà mày còn dám hỏi ông là ai, cút, cút hết cho ông! Một đám chỉ biết ăn không ngồi rồi, mẹ nó chứ, khác đếch gì cái thằng vô dụng kia đâu!”

Bạch Dũng Thắng thật sự nổi giận rồi, thậm chí còn không có chỗ nào để phát tiết.

“Phó tổng giám đốc, ồ, vậy cô ta thì sao?”

“Con bé là con gái ông đây!”

“Còn cậu ta?”

“Nó là con trai ông đây!”

“Mẹ nó chứ, đúng là khó giao lưu, tôi đang hỏi chức vụ trong công ty của bọn họ?”

Lúc này, Trần Minh Triết mới bật cười, sau đó nói: “Anh Lý, người phụ nữ này chỉ đến để gây chuyện thôi, trong buổi họp sáng nay, cô ta là người không phận sự mà đến đây để gây chuyện. Anh cũng biết mà, có vài kẻ luôn thích nói bậy, hết cách nên tôi chỉ có thể ra tay thôi”.

“Ồ, đã hiểu!”

“Mấy cậu, kéo hai đứa này ra ngoài! Không phải người trong công ty mà còn đòi trà trộn vào à!”

Dứt lời liền quay lại nói với tất cả mọi người: “Không sao nữa rồi, đã quấy rầy mọi người, mời các sếp tiếp tục họp đi!”

Sau đó, hai bảo vệ đã kéo Bạch Kim Liên vẫn còn đang ngơ ngác ra ngoài.

“Á…”

“Bố, bố ơi… Bọn họ, bọn họ… Thả tôi ra!”

Giờ phút này Bạch Dũng Thắng cũng tức giận không thôi, chỉ thẳng vào Trần Minh Triết mà quát: “Cậu, mẹ nó chứ! Cậu cứ chờ đó cho tôi, chắc chắn tôi sẽ giết chết cậu!”

Nói rồi, ông ta đỡ Bạch Liên Sơn đã bị đánh đến mức đứng cũng không vững lên, nhanh chóng đuổi theo đám bảo vệ.

Trần Minh Triết nhìn mấy người họ rời khỏi rồi thì mới thở phào một hơi.

Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng đều trợn tròn mắt.

Thế này là tình huống gì vậy trời!

“Đi, vào phòng làm việc với em!”

Bạch Diệp Chi thật sự không chịu nổi khi nhìn ánh mắt khác thường của những người khác, liền kéo Trần Minh Triết đi về phía phòng làm việc.

Đến khi vào trong phòng, Bạch Diệp Chi vội vàng đóng cửa lại.

“Minh Triết, anh, sao anh lại có thể đánh bọn họ cơ chứ, lần này rắc rối to rồi…”

Tuy Bạch Diệp Chi cảm thấy rất hả giận, nhưng cô biết chắc chắn chuyện này sẽ khó thu xếp được.

“Là anh có lỗi, bọn họ nói em như vậy, nói xấu em, anh không nhịn được, nên mới…”

Lúc này, Bạch Diệp Chi ngồi nghỉ trên sofa, nhíu chặt mày nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp.

“Diệp Chi, em đang trách anh sao?”

“Là anh không tốt, anh không nên manh động như vậy…”

“Hay anh lập tức đến đó rồi xin lỗi nhé, sau đó để cho họ tát lại anh mấy cái, đạp anh mấy cú cho hả giận luôn”.

Bạch Diệp Chi bỗng lắc đầu, nhìn Trần Minh Triết rồi nói: “Không phải, Minh Triết à, chẳng qua trước giờ người nhà chú hai vẫn luôn ngang ngược, càn rỡ trong công ty như vậy. Có đôi lúc, bà nội còn dung túng cho bọn họ, hôm nay họ phải chịu thiệt thòi lớn như thế, lại còn trước mặt biết bao nhiêu người như thế, em hiểu tính chú hai lắm, ông ta là một người nhỏ nhen. Lúc trước bố cũng không muốn lục đục hay so đo với ông ta nên mới muốn rời khỏi gia tộc”.

“Chắc chắn lần này ông ta sẽ không bỏ qua cho anh, chưa biết chừng sẽ còn trả thù cả nhà chúng ta”.

Lông mày Trần Minh Triết cũng khẽ nhíu lại, sau đó anh nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Bây giờ em sẽ đi tìm bố để nói rõ tình hình, anh đến bệnh viện xem thử thế nào đí!”

Trần Minh Triết gật đầu.

Nhìn Bạch Diệp Chi có vẻ gấp gáp sốt ruột, Trần Minh Triết cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng anh đã quyết tâm, nếu như Bạch Dũng Thắng dám trả thù họ thì đó cũng là ngày tận thế của cả gia đình ông ta.

Anh lập tức đi theo Bạch Diệp Chi ra khỏi phòng làm việc.

“Diệp Chi, cháu vội đi đâu vậy, vừa nãy cô mới nhìn thấy…”

Ở phía đối diện, Trương Mai đang đi tới, vội vàng kể lại cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy lúc đi lên lầu.

“Cô Mai, không còn thời gian nói nhiều nữa, là Minh Triết đánh đấy ạ. Trước tiên cô và Minh Triết hãy tới bệnh viện xem xem tình hình của gia đình chú hai thế nào, cháu sẽ đi tìm bố cháu để bàn bạc xem nên nói lại chuyện này với bà nội như thế nào”.

Trương Mai vội gật đầu.

Cho đến lúc Bạch Diệp Chi vội vã đi về phía khu vực chưng cất rượu, Trần Minh Triết mới chậm rãi đi tới trước mặt Trương Mai.

“Cô Mai, đi thôi… chúng ta tới bệnh viện xem thử…”

Trương Mai gật đầu, sau đó đi theo phía sau Trần Minh Triết.

Bà ấy biết Trần Minh Triết quen Mặt Sẹo, người như cậu thanh niên đúng là kiểu thâm tàng bất lộ, ngay cả tên đại ca xã hội đen từ Dung Thành tới cũng dám đánh, Bạch Dũng Thắng chẳng là gì cả.

“À, Minh Triết, nếu không cứ để cô đi là được, cháu vừa mới đánh bọn họ, qua đó cũng chưa chắc đã được gặp mặt đâu!”

Vừa xuống tầng một, Trương Mai liền nói.

Trần Minh Triết ngẫm nghĩ, cũng phải, nên liền gật đầu: “Vậy phải làm phiền cô rồi!”

Trương Mai lắc đầu, vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi công ty, bắt một chiếc taxi sau đó đi về phía bệnh viện Nhân Dân.

Lúc này, Trần Minh Triết đã đi tới chỗ cửa phòng bảo vệ, gõ vào cánh cửa kính.

“Minh Triết, cậu đỉnh thật đấy, tôi nghe nói đó chính là phó giám đốc, cậu vừa tới mà đã đánh con trai và con gái của người ta, đúng là đỉnh thật!”

Người bảo vệ vóc dáng cáo lớn vừa nãy cười ha hả, nói.

“Đâu có gì đâu, bọn họ mắng vợ tôi trước, tôi không đánh họ thì đánh ai…”

“Nhưng vừa nãy chúng ta làm vậy cũng quá không nể mặt phó tổng giám đốc gì kia như vậy, liệu có khi nào ông ta lại gây bất lợi cho chúng ta không!”

Trần Minh Triết lắc đầu, nói: “Không sao đâu, vợ tôi là tổng giám đốc, việc quái gì phải sợ bọn họ, còn dám làm thiêu thân đâm đầu vào lửa lần nữa thì tôi lại đánh tiếp”.

“Ha ha ha… Cậu cũng bạo thật!”

Người được gọi là anh Lý lập tức giơ ngón cái lên.

“Anh Lý, vậy anh cứ tiếp tục trông chừng nhé, tôi ra ngoài một chuyến”.

Trần Minh Triết vốn không hề để tâm chuyện mới xảy ra, dạo này anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Mấy người bảo vệ đều vui vẻ gật đầu.

Mấy người này đều mới tới đây làm kể từ khi Bạch Diệp Chi phụ trách, họ đều là mấy người cùng làm bảo vệ ở trường học với Trần Minh Triết ngày xưa, tình cảm giữa hai bên vô cùng tốt đẹp, Trần Minh Triết cũng giới thiệu cho Bạch Diệp Chi vì lý do này.

Làm bảo vệ ở công ty Rượu Thanh Tuyền, tiền lương vừa cao lại còn có thể diện.

Tất nhiên mấy người họ đều nhảy việc không hề do dự, mà trước đó đội trưởng đội bảo vệ Tôn Đại Dũng cũng muốn tới nhưng đáng tiếc Trần Minh Triết lại từ chối thẳng thừng, suýt nữa Tôn Đại Dũng đã khóc nấc lên lúc ngồi ăn cơm với nhóm bảo vệ.

Đối với những người bảo vệ như anh Lý này, Trần Minh Triết chính là một người vô cùng bản lĩnh, có một cô vợ giàu rất có yêu cậu ta, khiến họ vô cùng hâm mộ.

Thế nhưng Trần Minh Triết nở mày nở mặt rồi mà vẫn không quên bọn họ, tất nhiên họ cũng sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện mà Trần Minh Triết nói.

Trần Minh Triết vừa bước ra khỏi công ty đã lập tức gọi điện cho Ninh Phương, nói rằng có việc cần cô ta thu xếp.

Tất nhiên Ninh Phương sẽ gác hết tất cả mọi công việc đang làm lại, đặt chỗ rồi tới nơi hẹn..

Trải qua chuyện tối qua, Trần Minh Triết càng quyết tâm nhất định phải học tập bố vợ, không cần biết anh đã từng lợi hại cỡ nào, bây giờ anh nhất định phải cho người mình yêu một cuộc sống tốt nhất, anh phải cố hết sức mình để làm điều đó.

Tuy cuộc nói chuyện tối qua giữa Bạch Dũng Quang và anh cũng không vui vẻ gì cho cam, nhưng Trần Minh Triết có thể cảm nhận được sự kiên trì và tình nguyện bảo vệ cuộc sống bình thường của gia đình, tất cả là vì tình yêu của bố vợ mình.

Vốn dĩ anh muốn tặng vợ một chiếc xe Bently vào ngày kỷ niệm ba năm nhưng cô lại không tin, hơn nữa Trần Minh Triết cũng cảm thấy làm vậy quá mức xốc nổi. Nhưng đã ba năm rồi, Trần Minh Triết vẫn muốn cho Bạch Diệp Chi một hôn lễ, hôn lễ lúc trước của họ quá bình thường, Trần Minh Triết không muốn Bạch Diệp Chi cảm thấy tiếc nuối khi nhớ về quá khứ.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật của Diệp Chi, đến lúc đó mình sẽ tặng cô ấy một niềm vui bất ngờ”.



Ở một nơi khác, trong phòng bệnh tại bệnh viện.

Quách Thải Phượng nghe được tin chạy tới thấy con trai con gái mình đều phải nằm trên giường bệnh, thêm vào đó, khuôn mặt xinh đẹp vốn trắng nõn không tỳ vết của con gái bà ta lại sưng to, đỏ ửng, trên trán còn phải khâu hai mũi để giữ một miếng băng.

“Là ai, đứa nào lại to gan thế hả, dám đánh con gái mẹ…”

“Mẹ…”

Bạch Kim Liên thấy mẹ mình đã tới, lập tức bật khóc.

“Là đứa nào?”

“Là Bạch Diệp Chi, là thằng chồng vô dụng kia của Bạch Diệp Chi đánh con…”

“Mẹ, lỡ như mặt của con bị hủy rồi thì phải làm sao, con không sống nổi mất!”

Giờ phút này, Bạch Kim Liên vô cùng ấm ức, từ nhỏ tới lớn cô ta đã bao giờ bị người nào đánh đâu. Lúc này, cô ta khóc đến vô cùng thương tâm, chỉ hận không thể phát hết toàn bộ ấm ức mà mình phải chịu ra ngoài.

“Gì cơ?”

“Thằng bất tài kia đánh?”

Quách Thải Phượng lạnh lùng nhìn Bạch Dũng Thắng đứng một bên.

Bạch Dũng Thắng gật đầu, vẻ mặt âm trầm!

“Bạch Dũng Thắng, mẹ nó chứ, ông đúng là cái đồ vô dụng! Nhìn con trai, con gái của mình bị đánh như vậy mà ông không biết lao lên đánh chết cái thằng vô dụng kia hả?”

“Lúc đó…”

“Bà đây không muốn nghe giải thích gì hết, tôi chỉ hỏi ông, giờ tính làm thế nào?”

Quách Thải Phượng cũng rất tức tối.

Con gái bà ta bị đánh thành như vậy, còn con trai thì bị một kẻ đánh tới độ phải nhập viện lần hai.

Ngay cả bà ta cũng không nỡ đánh con gái mình, thế mà giờ con bé lại bị kẻ khác đánh đến mức mặt mày sưng đỏ thế kia, khiến bà ta còn đang muốn giết người luôn đây.

“Tôi sẽ gọi điện cho anh Bân! Lần này tôi chẳng những muốn giết chết thằng vô tích sự kia, mà còn muốn khiến con nhóc Bạch Diệp Chi mất sạch danh dự!”

Bạch Dũng Thắng cũng trở nên tàn độc, hơn nữa, lần này chắc chắn ông ta sẽ phải giết chết thằng bất tài Trần Minh Triết kia. Ông ta biết muốn giết chết một người phải trả một cái giá rất lớn, nhưng nhìn con gái yêu đang nằm trên giường và đứa con trai đang phải truyền dịch, ông ta đã không còn nghĩ nhiều tới vậy nữa.

Không phải chỉ cần nhiều tiền thôi sao?

Mấy năm nay ông ta cũng tích cóp được không ít, chỉ cần giết chết Trần Minh Triết, phá nát thanh danh của Bạch Diệp Chi thì dù tốn bao nhiêu tiền, ông ta đều cảm thấy đáng giá!

“Được, ông lập tức gọi điện đi, dám đánh con gái của Quách Thải Phượng, tôi muốn nó không sống nổi đến sáng mai!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.