Nó rảo bước đi trên đại sảnh căn biệt thự nhà nó, và đây cũng chỉ là căn biệt thự nhỏ nhất Lịch Gia. Bây giờ, phía trước đang mở party,nó ghét
tiệc tùng lắm nên chán nản bỏ đi. Nó ra hậu hoa viên , đến bên cạnh cái
hồ nước trong veo mà mẹ nó thích nhất.ánh trăng phản chiếu dọi vào mặt
hộ, hất lên mặt nó một thứ ánh sáng kì ảo. Nó ngước mắt nhìn lên trời,
nơi những ngôi sao sáng nhất đang lấp lánh. đôi măt vô hồn của nó trở
nên long lanh,bổng chốc cả cơ thể nó như phát sáng lộng lẫy dưới ánh
trăng khuya , làm cho trái tim hắn dao động.
Hắn đã đứng đó từ lúc
nào, có lẽ đến trước lúc nó tới. Hắn nhìn nó như chìm vào cơn mộng bỗng
giật mình tỉnh thức.Tiếng kêu của 1 đám tiểu thư nhà giàu được mời dự
tiệc hét lên:
- Anh Jen kìa!
Hắn vội vã trốn sang 1 cái cây khác gần hồ: " tụi quái vật này" hắn thầm thì.
Về phía nó, nó vô cùng tức giận vì bọn kia dám xông vào cấm địa. nó không lộ 1 chút cảm xúc, lạnh lùng quat:
-Biến đi!Lũ rác rưởi.
làm cả bọn nó sợ hãi bỏ chạy. bọn nó vút bóng, cô quay về phía cây hắn trốn, thét:
- Ra khỏi đó ngay! đồ chuột nhắt.
Hắn giật mình, bước ra, tiến về phía cô.
-Chào em! tôi là Âu Lạc Thiên, cứ gọi tôi là Jen. Cảm ơn em đã....
chưa dứt câu, hắn đã bị nó đuổi:
-Tôi không hỏi anh!biến!
Hắn đơ người ,dường như trúng tiếng sét ái tình,hắn yêu nó.
-Anh yêu em mất rồi, cô bé ạ- hắn điên dại tỏ tình
Nó gườm mắt không chút cảm xúc ,quát:
-Biến ngay, trước khi tôi giết anh!-
Nhưng mà, anh...
Hắn bị nó cho 1 cái tát rõ đau.
- Đừng khiến tôi điên lên-nó nói, rồi bỏ đi.
Còn mình hắn, cứ đứng đó,má đỏ bừngtim đập thình thịch.
-Ôi tình yêu của ta