Sáng hôm sau….
Hắn thay đồ rồi phóng chiếc Way100 yêu quý lên
trường, vừa qua tới cổng thì…xoẹt…Hắn xém tông phải nó nhưng vì xe chạy
ngang qua sát người nó nên nó bất ngờ ngã xuống .Không như lần trước,
hắn xuống xe, chạy ra đỡ nó.
- Em có sao không?- hắn lo lắng.
Nhưng lần này, nó không chửi hắn mà chỉ phủi phủi cái váy và im lặng bỏ đi. Hắn nhìn nó, lòng vừa thấy đau vừa tức giận.
Về phần nhóm Bích Ly thì xin nghỉ phép, nhập viện hết, cũng vì thế, lũ con gái không có gì cản trở nên bu quanh hắn suốt.
Hắn bực mình đi lên khu vực dãy B để trốn thì bọn con gái vẫn bám theo.
- Anh ăn cái này đi, em tự làm đó.- 1 con nhỏ 2 tay đưa nó cái bánh nướng to.
- không, anh uống sữa của em nè- nhỏ khác xô nhỏ này ra…cứ thế, cứ thế, mấy con nhỏ đó cứ nhao nhao lên .
- Biến hết đi,Ồn chết được- Hắn quát lên làm cho lũ con gái sợ hãi nhưng không vì thế mà tụi nó chịu thua.
Vừa thấy nó đi qua, hắn xô 1 con nhỏ ra để thoát thân.Vừa chạy ra chỗ nó, hắn ôm nó trong tay, và nói:
- Rin là bạn gái tôi, mấy người biến đi, nếu không thì đừng trách- hắn
nhìn tụi nó, 1 cái nhìn như bắn ra lửa khiến cả bọn bỏ chạy. 1 vì sợ,1
vì hắn nói hắn có bạn gái rồi .
Lúc đầu chưa hiểu gì sảy ra nên nó ngơ ngác nhìn nhưng khi bọn kia đi hết, nó chợt hiểu và nhận thấy
hắn đang ôm nó, nó xô hắn ra và …chát…chát...chát. 3 tiếng chát vang lên chói tai và dứt khoát.
- Ta đã nói không có kẻ nào được đụng vào ta.
- Làm người yêu tôi là vinh dự cho em lắm đấy con ngốc- hắn quát.
- Vinh dự ư- nó nhếch miệng cười rồi….
…Chát…
- Vinh dự này ta xin nhường cho lũ chó điên kia, ta không cần 1 tên tâm thần- nó lạnh lùng nói.
Dường như hắn đàng bốc lửa, đôi mắt đáng sợ nhìn nó chằm chằm, không
hiểu cái gì thúc đẩy hắn nên tuy không muốn, hắn vẫn đánh
nó….Bốp…Cốp…cốp…cốp…Rầm.:mimi mo55:
Nó lăn xuống cầu thang vì
nơi nó đứng gần cầu thang dãy B.Nó bầm khắp người nhưng nét mặt vẫn
không thay đổi, hắn xanh mặt, không biết tại sao lại đánh nó nên vội
chạy xuống đỡ nó.
- Anh…anh…- Hắn lắp bắp.
- hahaha…đồ điên…tránh ra- Nó lạnh lùng đuổi hắn- Ta không cần 1 con chó vừa điên vừa bị dại.
Hắn cảm thấy như bị xúc phạm nên lần này hắn thực sự muốn đánh nó:
…Chat…
Tiếng chat vang lên rất to, chắc hẳn ,nếu là người khác thì đã ngất từ
lâu rồi. nhưng nó, với ánh mắt sắc bén nhìn hắn như giễu cợt.Hắn nhìn nó lại càng điên hơn, định tát nó cái nữa thì nó cảm thấy sống mũi nhồn
nhột, có cái gì đó chảy ra từ mũi nó. Hắn nhìn nó bị chảy máu mũi, giật
mình bỏ tay xuống.
Nó đưa tay sờ cái thứ chất lỏng đang chảy ở mũi nó, nhìn thứ chất lỏng đo đỏ ấy dính ở ngón tay, Nó hét lên…
- ááá…!
Hình ảnh đó lại trở về, thân hình mẹ nó…đầy máu…máu…máu…
- Máu…máu…máu…aaa- nó thét lên- mẹ..mẹ…mẹ ơi…máu…aaa...- nó bắt đầu
chảy nước mắt,giọt nước mắt mà 12 năm nay chưa bao giờ rơi xuống. Nó
khóc rất to, rất nhiều, khóc như 1 đứa con nít.
Hắn nhìn nó
bàng hoàng vì 1 con nhỏ không sợ trời, không sợ đất càng không sợ chết,
một con nhỏ không rên lấy 1 lời, không phản kháng khi bị đánh nhừ tử ấy
lại khóc thét lên khi thấy máu, mặc dù chảy máu mũi chỉ là chuyện bình
thường. Bỗng, hắn thấy nó vô cùng đáng yêu và tự nhiên hắn ôm nó vào
lòng.Còn nó…nó vẫn khóc…miệng vẫn kêu gào: mẹ ơi…mẹ…máu…máu…
1
lúc sau, hắn thấy nó giảm dần tiếng khóc, hắn vén tay áo lau máu mũi cho nó, mặt nó vẫn tối xầm, hình ảnh mẹ nó chết trong thân hình đầy máu vẫn chưa mất, hắn lo lắng, lay nó:
- Rin…Rin- Làm nó giật mình,
hình ảnh đó biến mất,sau khi hoàn hồn, nó phát hiện ra hắn vẫn ôm nó. Nó xô hắn ra, lại cái vẻ lạnh lùng, nó nói hắn:
- Chuyện tôi sợ máu và khóc, cấm cậu tung ra ngoài- nó đe dọa và bỏ đi.
Nó chưa đi được 3 bước, hắn cười đểu:
- ồ! Anh muốn lắm chứ nhưng cái miệng anh thì không chắc lắm.
Nó giật mình, quay lại lườm hắn 1 cái:
- Đồ cáo già! Anh muốn gì?
- kakaka…đồ cáo già này muốn em làm bạn gái của anh.
Mặt nó đỏ ửng lên, lần đầu tiên trong đời nó xuất hiện loại biểu cảm này, nhìn nó lúc này dễ thương vô cùng.
- Cái…cái đồ…!- Nó run lên.
- Chà! Cái miệng anh tự nhiên thấy ngứa quá, tìm chỗ nào đông đông người xả ra cái đã- hắn nhìn ra chỗ khác giả bộ ngây ngô.
- Cậu…cậu…!- Nó vừa tức vừa ngượng.
Hắn giả bộ bước đi:
- Hình như mọi người đang ở phòng ăn.
- á…cậu…tui…tui đồng ý…được chưa…im giùm đi!- nó hét lên, mặt đỏ ửng.(tiêu cuộc đời tươi đẹp của tui rồi huhu)
Hắn quay lại cười, một nụ cười vừa hạnh phúc vừa ranh mãnh.
- Em hứa rồi nhé!- hắn nháy mắt làm nó cảm thấy có luồng khí lạnh chạy
lên sống lưng. nó rùng mình “ cái tên này nguy hiểm quá ”
- Từ
nay em phải gọi tôi là anh và xưng là em, tôi gọi phải tới ngay, không
được lạnh nhạt với tôi và…chỉ có tôi được đụng vào em- hắn nói.
- Cái…cái đồ…- Nó định nói cái đồ đáng chết nhưng vì sợ hắn lại dở trò nên thôi.
Hắn cười, nắm tay nó đưa đi thì tự nhiên nó la lên:
- Đa…đau…tôi…à không e…em đa…đau- Mặt nó lại đỏ ửng.
Hắn ngạc nhiên quay lại, 2 má nó sưng lên, tay chân thì bầm dập, hắn giật mình:
- Em không sao chứ- hắn lo lắng.
- Đã nói là đau- nó rên rỉ.
- Ai, thằng điên nào dám đánh em, anh sẽ xử nó cho- Hắn sôi máu.
- Thằng đó…thằng đánh tôi…không em...đứng ngay trước mặt em- Nó nhìn
hắn. Còn hắn, hắn quay đầu nhìn xung quanh, không có 1 ai.
- Đâu, anh không thấy- và tự nhiên, hắn chợt nhớ là chính mình đã đánh nó- á…anh…anh xin lỗi…
Nó nhìn hắn, nhìn cách cư xử không khác gì con nít của hắn, nó cười,
cười rất to như chưa từng được cười bao giờ. Hắn nhìn nó ngượng cả mặt
làm nó ôm bụng cười to hơn.Nhìn nó giống y hệt một thiên thần tinh nghịch