Tô Ý Niệm quen biết Cố Nan Vong từ nhỏ.
Chỉ là chuyện cô thích Cố Nan Vong lại bắt đầu từ Sơ trung.
Từ lâu cô đã biết nhà họ Cố có quan hệ tốt với nhà mình.
Mà trong nhà họ Cố đó có một cậu bạn trai.
Từ sau lần đến nhà họ Cố đó, mỗi ngày cô đều ầm ĩ đòi dẫn đến nhà họ Cố, nguyên nhân không vì đồ ăn ngon, mà là vì anh trai nhỏ kia.
Lần đầu tiên Cố Nan Vong nhìn thấy Tô Ý Niệm, không thích lắm, bởi vì trong mắt anh, Tô Ý Niệm líu ríu mỗi ngày, rất phiền.
Mà anh cũng không hiểu sao mẹ luôn dẫn cô về nhà.
Bản thân cô không có nhà sao?
Lúc nhỏ Tô Ý Niệm nào biết cái gì, cô chỉ biết là, đến nhà họ Cố có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có một anh trai nhỏ, nhưng quan trọng nhất vẫn là anh trai nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có một mình, cho nên đồ tốt đều không có ai để chia sẻ.
Bây giờ thì tốt rồi, có anh trai nhỏ.
Ngày đó, Tô Ý Niệm cầm hai cây kẹo que: “Anh Nan Vong, em mời anh ăn kẹo.”
Cô hồn nhiên nhìn anh.
Cố Nan Vong khi đó, phải gọi là rất cao lãnh, khiến Tô Ý Niệm có cảm giác như ở trung tâm của máy điều hòa.
“Không ăn.”
Nhưng Tô Ý Niệm vẫn không từ bỏ.
“Là vị dâu, ăn rất ngon.”
Tô Ý Niệm cho rằng lời nói khích đó có thể khiến Cố Nan Vong tò mò.
Bởi vì mẹ cũng từng làm với cô như vậy, nhưng cô lại không khó như Cố Nan Nong.
“Đã nói không ăn.”
Vẫn là những lời này, nhưng dường như giọng điệu lại lạnh lùng hơn vừa rồi rất nhiều.
Anh vốn cho là Tô Ý Niệm sẽ từ bỏ, nhưng không nghĩ tới, cô lại mở miệng.
“Anh Nan Vong không thích ăn kẹo sao?” Tô Ý Niệm lục tìm cái túi to trên người cô, nhưng chỉ có socola cô thích nhất thôi.
“Đây, cho anh.”
Cố Nan Vong thấy miệng Tô Ý Niệm đầy socola, dieendaanleequuydoon – V.O, thật sự không nhìn được.
Lôi thôi như vậy, cô không biết chùi sao?
“Không cần.”
Anh đẩy socola đi, bay hết xuống đất.
Vừa đẩy xong, Tô Ý Niệm không kiên trì nữa.
Thân hình bé nhỏ ngồi xổm xuống, từ từ lượm socola dưới đất lên.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cô cũng chỉ muốn chia đồ ăn ngon cho anh mà thôi, không ăn thì không ăn, làm gì phải hất socola xuống đất?
Thấy Tô Ý Niệm từ từ đứng dậy với cái miệng dính vụn socola, trước mắt anh mờ mịt.
Giờ phút này, Cố Nan Vong nhìn cô, thật ra vừa rồi anh không cố ý, chỉ là cô thật sự quá đáng ghét.
Anh cầm giấy, muốn chùi socola vụn trên mặt cô.
Nhưng cô lại học thái độ vừa rồi Cố Nan Vong đối xử với cô.
Tức giận quay đầu đi: “Không cần anh lo.”
Xoay người ra khỏi phòng.
Ơ, con nhóc này, học thật nhanh.
Cố Nan Vong bỏ tờ giấy đi, nhìn socola trên đất cô chưa lượm hết.
Thứ này, ngon vậy sao?
Vì thế, anh lượm viên đó lên.
Xé giấy gói, bỏ socola vào miệng.
Mềm mềm, nhẵn nhẵn.
Lại có chút ngọt, đúng là ăn ngon.
Có phải vừa rồi mình hơi quá đáng rồi không?
Có lẽ, cô bé chỉ đến chia sẻ socola với mình mà thôi!
Tô Ý Niệm lúc đó, dễ tức giận, cũng dễ quên.
Cho đến khi gặp lại Cố Nan Vong, đổi thành Cố Nan Vong cho Tô Ý Niệm một gói socola to.
Khỏi phải nói Tô Ý Niệm vui vẻ bao nhiêu.
Cả ngày nói với Tô Liệt: “Ba, ba xem, đây là socola anh Cố cho con, có rất nhiều, con cũng không nỡ ăn.”
Tô Liệt bận rộn công việc, sao có thời gian để ý Tô Ý Niệm.
Cho nên, sau khi Cố Nan Vong cho Tô Ý Niệm một gói socola to, cả ngày Tô Ý Niệm đều chạy đến nhà họ Cố, nói là muốn ăn socola cùng với Cố Nan Vong.
Thế cho nên đoạn thời gian Tiểu học, Cố Nan Vong vô cùng béo.
Người khác đều gọi anh là tiểu mập mạp.