Mặc Thanh Vy dựa vào việc có Mặc phu nhân ở đây nên đã kiếm cớ rủ bà đi dạo phố mục đích là để tìm cách liên lạc với người của cô ta, từ sáng Mặc Thanh Vy đã lôi kéo mẹ mình ra ngoài, Mặc Kiều Khâm đương nhiên sẽ cho người giám sát cô ta và nói với Mặc phu nhân rằng họ là vệ sĩ đi theo để đảm bảo an toàn.
Cả hai bước vào một cửa hàng thời trang nổi tiếng, ban đầu cô ta rất tích cực chọn đồ nhưng sau đó lại lấy cớ để rời đi, hai tên vệ sĩ được Mặc Kiều Khâm phái đến liền đi theo sau cô ta. Vào đến nhà vệ sinh Mặc Thanh Vy quay lại nói với hai người kia:
“Tôi muốn đi vệ sinh, không lẽ các người định theo vào tận đây sao?”
Hai tên vệ sĩ liền quay qua nhìn nhau sau đấy một tên trong số đó lên tiếng:
“Đừng nghĩ đến chuyện giở trò gì.”
Nói xong cả hai lại đi đến chặn trước cửa ra vào, Mặc Thanh Vy bực bội bước vào trong, cũng không được phép đóng cửa chính. Cô ta lập tức đi đến buồng cuối cùng như mọi khi rồi cẩn thận đóng cửa lại, bên trong Trần Lập đã đợi sẵn.
“Chuyện em nhờ anh điều tra thế nào rồi?”_Mặc Thanh Vy sốt sắng
“Người phụ nữ đó đúng là Tố Ngọc Ngọc, có lẽ cô ta sau khi bị tai nạn thì đã phẫu thuật thẩm mỹ chuyển đổi gương mặt, hiện đang sống cùng mẹ tại một căn hộ gần giải trí Uyên Nhạc Thị.”
“Đáng chết! Vậy mà cô ta cùng bà già đó vẫn còn sống! Tại sao khi đó anh lại nói rằng đã tìm thấy xác của bọn chúng?”
Trần Lập có chút ngập ngừng:
“Khi đó...quả thực cảnh sát đã báo cáo lên như vậy, thậm chí còn có cả giấy báo tử. Có khi nào là có người cố tình giúp cô ta che giấu?”
“Không thể nào! Tố Ngọc Ngọc cô ta đâu quen ai đủ khả năng làm việc đó.”
“...”
“Vậy anh có điều tra được sau tai nạn cô ta đi đâu không?”
“Phần thông tin đó anh không tra ra được, nhưng theo như lời của nhân viên cùng công ty thì cô ta là từ nước ngoài trở về nước.”
“Nước ngoài?”_Mặc Thanh Vy khó tin
“Anh đoán chắc cô ta sang bên đó để chữa trị.”
“Nhưng cô ta lấy đâu ra bằng đấy tiền? Chắc chắn là có người đứng đằng sau giúp đỡ.”
“Anh cũng nghĩ như vậy, hơn nữa thế lực của người này còn rất lớn, anh hoàn toàn bị chặn mọi thông tin về cô ta. Vậy bây giờ em tính sao?”
“Tạm thời cứ dựa vào mẹ để kéo dài thời gian đã, trong khi đó ta xử lý từng người một, trước tiên là Ngụy Tô Linh để tránh trường hợp cô ta nhớ lại. Mà anh cho em mượn điện thoại đi, điện thoại của em bị bọn họ kiểm soát rồi, liên lạc sẽ bại lộ mất.”
Trần Lập liền đưa điện thoại của mình cho Mặc Thanh Vy, cô ta sau đó cũng nhanh chóng trở ra ngoài.
[...]
Sắp đến giờ tan làm thì Sở Sinh Trang đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Tố Ngọc Ngọc, là gọi Facetime, cô ban đầu thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều mà bấm nghe máy luôn:
“Có chuyện gì sao cô Tố?”
“Sở tiểu thư, chuyện là...”
Thấy Tố Ngọc Ngọc có vẻ ngập ngừng không muốn nói, Sở Sinh Trang lại lặp lại câu hỏi một lần nữa:
“Có chuyện gì cô cứ nói ra, tôi giúp được gì tôi sẽ giúp?”
“Ừm...chuyện là...hình như tôi nhớ ra được chút manh mối về người đã thuê tôi quay lại đoạn video đó rồi.”
“S...sao cơ? Thật sao? Là gì vậy?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt trực tiếp để nói chuyện sẽ rõ hơn.”
“Vậy cô gửi tôi địa chỉ tôi sẽ qua.”
“Chút nữa tôi sẽ nhắn cho cô sau. Mà có thể gọi cả Ngụy tiểu thư đến cùng không? Tôi nghĩ nếu biết được chút manh mối biết đâu cô ấy sẽ nhớ ra điều gì đó.”
Sở Sinh Trang thấy Tố Ngọc Ngọc nói cũng có lý liền đồng ý luôn.
“Nhưng mà chỉ hai người đến thôi nha.”
“Có chuyện gì sao?”_Sở Sinh Trang khá ngạc nhiên khi Tố Ngọc Ngọc lại đưa ra yêu cầu như vậy
“Tôi nghĩ là nếu kéo nhiều người đến có thể sẽ gây sự chú ý.”
“...Cô nói cũng đúng, vậy cứ quyết định vậy nha.”
Nói xong cả hai cũng tắt máy, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà, hai người hẹn nhau sẽ cùng dùng bữa tối vừa nói chuyện tại một nhà hàng nằm bên rìa thủ đô.
Đúng giờ hẹn Sở Sinh Trang đến khách sạn để đón Ngụy Tô Linh cùng đi tới điểm hẹn. Bước xuống xe taxi, cả hai có chút không ngờ tới nơi này lại vắng vẻ đến như vậy, xung quanh chỉ thưa thớt có vài nhà dân cùng với duy nhất một nhà hàng ăn nơi mà ba người họ đã hẹn.
Hai người bước vào nhà hàng hỏi nhân viên vị trí bàn mà Tố Ngọc Ngọc đã đặt sẵn, nhưng cô ấy vẫn chưa đến nên cả hai ngồi xuống đợi. Lúc sau thì Sở Sinh Trang có nhận được một cuộc gọi từ Tố Ngọc Ngọc nói rằng trên đường đi taxi đến đây thì bất ngờ xảy ra tai nạn, hiện đang nằm trong bệnh viện.
Nghe vậy cả Sở Sinh Trang cùng Ngụy Tô Linh lập tức đứng dậy rời khỏi nhà hàng, chạy ra lề đường để bắt taxi. Lúc sau một chiếc taxi được lái đến, cả hai cùng bước xuống đường vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, nhưng nào ngờ chiếc xe đó không hề có dấu hiệu giảm tốc độ mà ngày càng tăng tốc lao nhanh hơn khiến người ta không kịp phản ứng.
Khi chiếc taxi đó đã cận kề tông trúng Ngụy Tô Linh, một người đàn ông chợt lao đến đẩy cô nàng ra khỏi đầu xe, nhưng lại không kịp làm điều đó với cô gái còn lại...
Brừmmmm
Rầmmmm
Kíttttt
Đèn pha ô tô sáng rực chiếu rọi cả một cung đường, tiếng động cơ hoạt động hết công suất sau đó là một tiếng va chạm lớn vang lên, cuối cùng là tiếng phanh xe đầy gấp gáp, ma sát giữa lốp cao su và mặt đường trở nên nóng rẫy.
Lúc này ngay trước đầu xe, trên mặt đường nhựa rộng lớn một đôi nam nữ dính chặt vào nhau nằm im lìm ở đó, máu đỏ bắt đầu chảy ra lan rộng cả vũng lớn lênh láng. Người nam ôm chặt người nữ, dùng thân ảnh cao lớn của mình bao trọn lấy cô gái trong lòng, đôi mắt nhắm nghiền không thể nhìn thấy ánh sáng, có lẽ hình ảnh cuối cùng được lưu lại trong đôi mắt ấy chính là dáng vẻ người con gái mà anh ta dùng cả thân mình để bảo vệ...
Đột nhiên tiếng động cơ lại vang lên, chiếc xe được cho lùi lại rồi chuyển hướng sang một mục tiêu khác.
Ngụy Tô Linh ngồi sõng soài trên mặt đường, hai tay ôm lấy đầu đau như búa bổ, một loạt những hình ảnh lạ hoắc đồng thời xuất hiện chớp nhoáng trong não bộ.
“Cẩn thận!!!”
Một tiếng hét lớn khiến Ngụy Tô Linh ngước mặt lên, chỉ thấy dáng vẻ gấp gáp cùng hốt hoảng của người kia đang chạy về phía mình, ánh sáng chói lóa cùng với cơn đau khủng khiếp đã khiến cô ấy không nhìn rõ mặt đối phương, phía trước dần tối đen như mực, bên tai văng vẳng tiếng người gọi tên mình đầy quen thuộc và tiếng động cơ máy móc đinh tai nhức óc...tất cả chúng trộn lẫn vào nhau thành một mớ hỗn độn. Tai Ngụy Tô Linh như bị ù đi, cuối cùng trả lại một khoảng không tĩnh lặng, cô ấy nhắm tịt mắt, cả người vô lực dựa dẫm vào người kia, cũng đã mất đi ý thức...
Ở phía bên này, sau tiếng máy móc xe hơi nổ lần hai, Sở Sinh Trang đã tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên mặt đất, lại cảm thấy bên má có gì hơi ươn ướt, mùi đinh hương cùng gỗ thông quen thuộc hòa chung mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi khiến cô phải nhíu mày. Sở Sinh Trang khó nhọc chống tay ngồi dậy, cơn đau liền truyền đến ngày một dữ dội hơn nhưng cô vẫn cố xoay người lại để xem phía sau mình liệu có phải là người mà cô đang nghĩ đến.
Hình ảnh người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, máu me be bét khắp cả cơ thể, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt lộ rõ vẻ đau đớn. Sở Sinh Trang như chết lặng, cả người không ngừng run rẩy, cô đưa tay chầm chậm về phía anh ta, chạm lên khuôn mặt gầy ốm đó, nước mắt đã không tự chủ được mà rơi xuống:
“Kh...không! Th...ế Quân! A..anh...sao lại như vậy?”
Sở Sinh Trang đau đớn ôm lấy người đàn ông đã bất tỉnh nằm trên đường, cô gào khóc muốn anh tỉnh lại, muốn anh mở mắt ra nhìn cô, cô không cho phép anh chết! Ngụy Thế Quân, anh...không được chết!
Mặc cho cơn đau dưới bụng vẫn đang không ngừng kêu gào, Sở Sinh Trang hoàn toàn không để ý đến, cô chỉ quan tâm đến người đàn ông này thôi, cô chỉ quan tâm đến người đã bất chấp mọi hiểm nguy mà lao vào bảo vệ cô. Sở Sinh Trang cô chỉ quan tâm đến duy nhất một người là Ngụy Thế Quân anh ngay lúc này!
“Sinh Trang! Em có sao không? Sao lại chảy nhiều máu như thế này?”_Sở Trác Tùng lo lắng hỏi
“A...anh! L...là máu của anh ấy! Anh ấy nh...nhất định sẽ không chết, đúng không anh?”_Sở Sinh Trang ngước mặt lên nhìn anh trai như muốn tìm kiếm một điều gì đó để an ủi những hoảng loạn bên trong
“Cậu ta sẽ không chết đâu. Tin anh!”
Ngụy Thế Quân, cậu không được phép chết!
Ngay sau đó xe cứu thương đã đến và đưa cả Ngụy Thế Quân cùng Ngụy Tô Linh vào bệnh viện gần nhất. Sở Trác Tùng cũng nói em gái hãy sang một xe cứu thương khác để bác sĩ kiểm tra còn bên này để anh đi cùng với Ngụy Thế Quân, nhưng cô không chịu vẫn nhất quyết phải đi chung xe với anh. Ở xe bên Ngụy Tô Linh cũng có Mặc Kiều Khâm đi cùng.
Trong xe bác sĩ đang gấp gáp làm các công việc để sơ cứu vết thương cho Ngụy Thế Quân, Sở Sinh Trang ở bên cạnh chỉ biết chắp tay cầu nguyện ông trời sẽ phù hộ cho anh tai qua nạn khỏi. Sở Trác Tùng cũng chỉ biết vỗ vai em gái nói vài câu an ủi vì giờ anh cũng chẳng biết nên làm gì hơn. Bỗng dưng anh ấy lại để ý thấy mặt cô đã tái nhợt đi, lông mày cũng nhíu chặt lại, cô cắn chặt môi dưới như đang phải cố chịu đựng một cơn đau rất lớn.
“Này, em thật sự không sao chứ? Sao mặt lại trắng bệch ra thế kia?”_Sở Trác Tùng lo lắng hỏi sau đấy liền kêu một bác sĩ đi cùng kiểm tra cho cô
“Em không sao thật mà. Mọi người tập trung cứu cho anh ấy đi!”
“Bác sĩ cứ kiểm tra cho em ấy đi.”
“Vâng thưa Sở thiếu.“.