Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 55: Chương 55: Cho anh một cơ hội!




Thấy anh ngồi cạnh mình Sở Sinh Trang tỏ vẻ khó chịu muốn đổi sang chỗ ngồi khác nhưng liền bị anh giữ tay lại:

“Đừng trẻ con thế! Cũng tại chỗ này mát hơn nên anh mới ngồi thôi.”

“Vậy anh cứ ngồi đi tôi sang bên kia.”

“Em là không dám ngồi cạnh anh? Sợ gần anh khiến em rung động sao?”_Ngụy Thế Quân ghé sát tai cô mặt dày nói

Sở Sinh Trang lập tức né ra, ánh mắt trốn tránh nhìn qua chỗ khác:

“Ai rung động chứ? Anh tự luyến!”

Ngụy Thế Quân khẽ nhếch miệng cười, chiêu khích tướng này đúng là có hiệu quả mà, nó đã thành công khiến cô ngồi yên bên cạnh anh.

Suốt bữa ăn người đàn ông nào đó chốc chốc lại gắp vào bát cô vài món, cô còn chưa ăn hết quay lại đã thấy bát mình đầy thêm. Sở Sinh Trang bực bội quay sang trừng mắt lên với người bên cạnh nhưng anh ta vẫn làm như không thấy, được một lúc lại tiếp tục công việc bồi bổ cho vợ mình. Thật là hết nói nổi!

Kết thúc bữa cơm, người làm trong nhà đều đã nghỉ việc nên anh và cô phụ trách dọn dẹp đống bát đĩa vì cũng đâu thể để cho người lớn trong nhà làm việc này được. Trong lúc anh đang rửa bát, vết thương trên đầu ngón tay liền va vào mắt cô, nó đã bị nước vào thấm ướt.

“Tay anh bị thương sao?”_Sở Sinh Trang nhíu mày hỏi

“Lúc nãy gọt trái cây vô tình bị thôi.”_Ngụy Thế Quân vẫn làm như không có chuyện gì, tiếp tục rửa bát đũa

Cô không nói gì chỉ quay sang làm tiếp công việc của mình nhưng tâm trí lại không thể tập trung cho được, chốc chốc lại liếc nhìn vết thương trên tay người bên cạnh. Cô nhanh chóng lau sạch mặt bàn ăn xong sau đó đi đến cầm lấy chiếc bát từ tay anh đặt xuống bồn rửa:

“Anh mau rửa sạch tay rồi thay băng dán cá nhân khác đi, chỗ này để tôi rửa nốt cho.”

Anh ngơ ngác nhìn cô, trái tim bỗng như được quấn khăn ấm giữa trời đông. Cô gái này đang quan tâm anh sao? Vậy là anh vẫn còn một vị trí nào đó trong tim cô, thật may quá!

Ngụy Thế Quân mỉm cười hạnh phúc, liền làm theo lời cô chạy đi lấy băng cá nhân mang ra chỗ cô mà bắt đầu giở giọng mè nheo:

“Anh không tự làm được, em dán nó giúp anh nha!”

Sở Sinh Trang ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông đã sắp ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa tự dán được băng cá nhân, quả thực không thể nói nổi. Cô vốn định từ chối nhưng lại nghĩ đến anh cũng là do gọt trái cây cho mình nên mới bị thương thì cũng xuống nước giúp anh một chút.

“Thế lúc nãy sao anh làm được?”_Sở Sinh Trang vừa dán băng cá nhân cho anh vừa hỏi

“Lúc nãy là anh nhờ giúp việc.”_Ngụy Thế Quân liền nói dối không chớp mắt

“Xong rồi đó.”_Dán xong cho anh cô lại tiếp tục rửa chỗ bát còn lại

“Cảm ơn em. Mà hình như lần nào anh bị thương cũng là em giúp anh thay băng nhỉ? Sau này có thể...”

Cô chưa cần nghe hết câu cũng có thể đoán ra được ý đồ của anh, liền nói chen vào:

“Vậy nên anh phải học cách tự thay băng đi, không phải lúc nào cũng sẽ có người giúp anh đâu. Lại càng không phải lúc nào cũng có một người đứng đó mãi đợi anh quay về.”

“... Để anh giúp em lau bát đĩa.”

Ngụy Thế Quân sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà chuyên tâm vào việc lau khô bát đĩa cất vào tủ bếp. Câu nói vừa rồi của cô, anh hiểu chứ, thậm chí là hiểu rất rõ nữa kìa. Trên đời này cái gì cũng có giá của nó. Khi ta cho đi quá nhiều mà không được đáp lại, đến một lúc nào đó ta sẽ dần bỏ cuộc. Bản thân anh lại nhận ra quá muộn để đến khi quay lại người con gái ấy đã chẳng còn đứng đó chờ anh nữa rồi...

Dọn dẹp xong Sở Sinh Trang đi ra ngồi tán gẫu với Ngụy phu nhân còn anh lên thư phòng bàn chuyện công việc với Ngụy lão gia.

Hai người đàn ông một già một trẻ ngồi đối diện nhau trước bàn trà, Ngụy lão gia lên tiếng trước:

“Cháu quyết định giao chiếc ghế tổng giám đốc Ngụy Bắc cho Bạc Niên rồi à? Sao không bàn trước với ông?”

“Việc này cháu đã suy nghĩ từ rất lâu rồi. Trước đây vì lý do cá nhân nên mới bán mạng mà phát triển Ngụy Bắc vươn lên dẫn đầu. Bây giờ cháu muốn có sự nghiệp riêng của mình, một khởi đầu mới chỉ vì chính cháu mà không phải bất cứ ai khác.”

“...”

“Bạc Niên cũng đã có công ty riêng, em ấy hoàn toàn có thể thay thế vị trí của cháu tại Ngụy Bắc. Ông không cần phải lo đâu ạ.”

“Ông đương nhiên không bao giờ nghi ngờ về năng lực của mấy đứa cháu mình. Vậy sau này cháu định sẽ mở công ty riêng chứ?”

Ngụy Thế Quân gật đầu đồng ý:

“Cháu đang lên kế hoạch rồi, sẽ sớm được triển khai thôi.”

“Ừ, thiếu vốn thì cứ nói với ông. Qua vụ việc liên quan đến Ngụy Bắc cháu cũng vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt đã rồi hẵng bắt đầu công việc.”

“Dạ, vậy ông nghỉ ngơi, cháu ra ngoài trước.”_Ngụy Thế Quân cúi chào ông nội mình rồi rời khỏi thư phòng

Anh xuống dưới nhà thì thấy mẹ và cô vẫn đang trò chuyện cùng nhau. Ngụy phu nhân muốn cô ở lại dinh thự mấy hôm nên đã lấy Ngụy Tô Linh ra làm lý do để níu giữ, sau một hồi hết lời thuyết phục cô vẫn quyết định sẽ ra ngoài thuê khách sạn ở mấy ngày. Ngụy phu nhân biết không thể lay chuyển được cô nên cũng đành thuận theo.

Sở Sinh Trang ở lại Ngụy Viên đến chiều thì xin phép ra về, Ngụy phu nhân liền kêu anh đưa cô đi vì nơi này rất khó bắt taxi. Cô còn định từ chối thì anh đã nhanh tay xếp hết hành lý của cô vào xe mình, Ngụy phu nhân cũng góp sức đẩy cô vào ghế lái phụ bên cạnh con trai bà. Chiếc Aston Martin đen bóng lăn bánh rời khỏi dinh thự...

“Em đã chọn được khách sạn chưa?”_Ngụy Thế Quân quay sang hỏi người bên cạnh

“Vẫn chưa.”_Sở Sinh Trang lắc đầu

“Hay em đến khách sạn mà Uyên Hạ đang ở cũng được, như vậy sẽ có người bầu bạn cùng. Hơn nữa, em ở một mình anh không yên tâm.”

“Ngụy Thế Quân, tôi nghĩ có chuyện này tôi cần phải nói rõ với anh.”_Sở Sinh Trang đột nhiên nghiêm giọng lại

“... Ừm, anh đang nghe đây.”

“Anh biết không, động lực duy nhất để tôi có thể ở bên cạnh anh trong suốt thời gian qua chính là tình yêu tôi dành cho anh. Nhưng cuộc sống này vốn không phải là một cuốn tiểu thuyết, vậy nên sẽ không bao giờ tồn tại thứ tình yêu gọi là vĩnh cửu. Hiện tại tôi đã không còn chút tình cảm nào dành cho anh cả và lại càng không đủ cao thượng để có thể coi những chuyện đã xảy ra trước đây như không có gì được.”

“...”

“Thế nên là, anh cũng đừng cố gắng tỏ ra quan tâm tôi nữa, tôi thật sự không cần anh phải bù đắp. Chúng ta ngay từ đầu đã không thể ở bên nhau rồi. Tôi mong anh hiểu những gì tôi vừa nói.”

“Em thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?”

“Tôi cũng đã nói đến vậy rồi, anh là người thông minh chắc hẳn phải hiểu rõ chứ?”

“... Sắp đến nơi rồi, tôi sẽ gọi cho Uyên Hạ nói trước một tiếng.”

Ngụy Thế Quân cố tình lảng tránh vấn đề vừa rồi liền bấm số gọi Uyên Hạ nói cô sẽ đến khách sạn của cô ấy ở mấy hôm. Sở Sinh Trang cũng không nói nữa, để mặc anh lái xe đưa đến chỗ Uyên Hạ đang ở.

Đến nơi anh giúp cô mang hành lý vào, Uyên Hạ đã xuống dưới sảnh đợi sẵn, cả ba cùng vào thang máy đi lên tầng. Trong lúc đợi thang máy di chuyển Uyên Hạ đều không rời mắt khỏi hai con người nào đó, còn bày ra biểu cảm đánh giá đối phương nữa:

“Hai người...rốt cuộc đang diễn trò gì vậy? Mèo vờn chuột sao?”

“Cái gì mà mèo vờn chuột? Bà nói lung tung gì vậy?”_Sở Sinh Trang nhíu mày

“Một người đuổi, một người trốn. Trước đây bà đuổi còn anh Thế Quân trốn, bây giờ ngược lại. Không đúng sao?”

Trước câu hỏi của Uyên Hạ, cả hai cùng quay sang nhìn nhau không biết nói gì.

“Trò chơi này bao giờ mới kết thúc vậy? Tôi còn tưởng sau lần chia tay kia tôi sẽ khó gặp lại bà, ai ngờ anh Thế Quân lại mang bà đến đây rồi. Hai người cuối cùng vẫn là không tách rời được, thôi thì cứ quay về bên nhau đi.”

Một câu nói của Uyên Hạ thành công khiến hai người nào đó đồng thời có đến hai biểu cảm trái ngược nhau, một bên cau có khó chịu, một bên lại đúng ý vui vẻ. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Sở Sinh Trang nhanh chóng bước ra ngoài. Ngụy Thế Quân ở bên trong liền giơ ngón cái lên với Uyên Hạ vì câu nói đúng ý anh vừa rồi.

Sau khi mang hành lý cho cô vào phòng, trước khi rời đi anh còn cố ý dặn dò Uyên Hạ:

“Trông chừng cô ấy giúp anh, đừng để cho tên đàn ông nào tiếp cận được. Xong việc sẽ có thưởng cho em.”

“Thưởng hậu hĩnh một chút, em đây cũng có giá lắm đó.”_Uyên Hạ liền vênh mặt lên mà nói

“Yên tâm.”_Nói xong anh cũng rời đi luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.