Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh

Chương 4: Chương 4: Chẳng Biết Tự Bao Giờ, Tình Cứ Thế Đậm Sâu.




Khi Thần Tâm thay xong quần áo đi ra, Quan Cạnh Phong đã rời đi rồi.

Chẳng nói một lời nào, đến một tin nhắn cũng không có. Cô vốn dĩ muốn nhấc điện thoại gọi đi nhưng bỗng thay đổi ý định. Đúng vậy, ở quán karaoke vẫn còn nhưng cô gái xinh đẹp đang đợi anh, giám đốc Quan làm gì còn tâm tư nghiên cứu cuộc điện thoại của Lý Hồng Cầm?

Cô cứ tưởng sự việc đến đây đã là kết thúc, đến đây là hạ màn, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, chuông điện thoại ở căn hộ lại reo lên. Vừa nhắc máy đã nghe thấy tiếng của ông Doãn: “Hôm nay bố sắp xếp cho con một cuộc xem mặt”.

“Sao cơ? Sao cơ? Sao cơ? Bố nói sao?” Thần Tâm còn đang mơ mơ màng màng, quả bom ngút trời này đã khiến cô giật nảy mình, sau đó chính là tiếng nổ văng khắp khu căn hộ với âm lượng cao một cách mất kiểm soát.

“Bố nói rồi đó, bảy rưỡi tối nay…”

“Đợi chút, vấn đề là tại sao lại đột ngột như vậy? Bố không bàn trước với con đã trực tiếp sắp xếp cho con đi xem mặt? Bố à, con đã là người lớn, cho dù bố không đoái hoài gì đến ý nguyện của con thì cũng phải nghĩ xem tối nay con có bận hay không chứ? Sao bố cứ sắp xếp cho con đi xem mặt như vậy? Hơn nữa, bây giờ con đang rơi vào tình cảnh là bất cứ lúc nào cũng có thế bị cảnh sát tóm đến đồn thẩm vấn, trong hoàn cảnh như vậy bố vẫn muốn con đi xem mắt sao? Làm gì có người đàn ông nào dám lấy con?”

Thật chẳng ra làm sao!

Nhưng ông Doãn chẳng hề lung lay trước sự kích động của cô, vẫn bình tĩnh, điềm đạm: “Con yên tâm, những vấn đề này Quan Cạnh Phong đều đã giải quyết ổn thỏa rồi. Cậu ấy đã át mọi tin tức, vụ án ảnh hưởng không lớn. Hơn nữa, tối qua, sau khi bàn bạc, bố và cậu ấy đã chọn được đối tượng cho con xem mặt tối nay rồi”.

Đôi mắt Thần Tâm mở cực lớn, Quan Cạnh Phong? Tối qua chẳng phải anh đã vội vàng quay về chỗ Tả Diên Thanh sao? Sau khi rời khỏi căn hộ, chỗ êm ái phong tình không đi, lại không hề ngưng nghỉ, đến nhà bố cô ở tận ngoại ô?

Thật tình!

Trong giây lát, cô nổi giận đùng đùng, gọi điện ngay cho Quan Cạnh Phong. Nhưng thật khốn khiếp! Điện thoại anh rõ ràng đang mở, nhưng mặc cho chuông reo bao lâu cũng không có người bắt máy.

Doãn Thần Tâm vẫn không bỏ cuộc, gọi cho anh hết lần này đến lần khác, nhưng đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng nói phụ nữ lạnh lùng: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời không có người nghe máy.

Hãng di động tại sao lại phục vụ “chu đáo” đến như vậy? Sao cứ đúng giờ phút quan trọng lại nhảy ra câu nói của người phụ nữ này?

Cô bực điên cả người, cuộc điện thoại khiến người khác trầm uất hôm qua đã hóa thành tro bụi trước uy lực của cuộc điện thoại mới này. Nhưng không thể cứ ngồi ở nhà gọi điện mãi được, bởi vì đã sắp đến giờ phải lên lớp rồi. Cho dù trong lòng đầy bực bội, nhưng cô vẫn phải đánh răng rửa mặt, trang điểm, lái xe đến trường, sau đó, dạy liên tiếp sáng bốn tiết, chiều hai tiết, sau đó nữa, cũng sắp đến giờ “xem mặt” rồi.

Còn lão hồ ly đáng kiếp Quan Cạnh Phong, lúc này mới gọi điện lại.

Rất tốt, anh thông minh lắm, thực sự thông minh đến mức trời đánh! Điện thoại vừa gọi đến, Doãn Thần Tâm bắt máy, liền nghe thất giọng nói không nhanh không chậm của anh: “Tan lớp rồi?”.

Anh biết lịch trình dạy học của cô, một tuần mười tiết, bởi vì cô có công việc ở Tân Huy nên đã thương lượng với nhà trường sắp xếp các tiết dạy gần nhau, thứ hai dạy sáu tiết, thứ tư dạy bốn tiết.

Trường học vốn không đồng ý, trực tiếp trách mắng vào mặt Thần Tâm: “Nếu ai cũng điều chỉnh giờ học như cô, trường học có mà loạn hết à?”, khiến Thần Tâm gần như muốn trợn mắt lên.

Loạn cái gì mà loạn! Đừng tưởng rằng cô không biết tất cả giáo viên có kinh nghiệm lâu năm, dạy ở trưởng vài năm đều điều chỉnh như vậy hết. Dạy liền tù tì cho hết tiết, sau đó về nhà chăm sóc con cái, hay làm nghề tay trái, đây gần như quy tắc ngầm của mỗi giáo viên ở trường, họ tưởng cô không biết hay sao?

Nhưng con người mà, vẫn phải thông minh một chút, sao có thể ngu ngốc gây xung đột chính diện với đơn vị phát lương cho mình như vậy cơ chứ? Vậy nên, cô chỉ cần một cuộc điện thoại cho Quan Cạnh Phong, đúng, không sai, chính là anh Quan yêu quý không gì không làm được của nhà cô. Kết quả là anh Quan dựa vào công lao vĩ đại mỗi năm quyên cho nhà trường bao nhiêu, trao tặng suất học bổng, suất tài trờ gì, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể dễ dàng giúp cô giải quyết ổn thỏa vấn đề giờ học. Đương nhiên, cũng tiện tay cầm một tờ lịch trình dạy học của cô.

Vậy nên, anh biết hôm nay Thần Tâm có giờ dạy, càng biết cô vừa mới tan.

“Ừm, tan làm rồi.” Thần Tâm chỉ còn biết thật thà trả lời.

“Anh đợi em ở cổng trường học.”

“Hả?”

“Em ra cổng trường là có thể nhìn thấy xe của tôi.”

“Nhưng lát nữa em còn có việc…”

“Anh biết”, giọng nói phía bên kia cũng điềm đạm, bình tĩnh hệt như giọng của ông Doãn sáng nay.

Lúc này, Thần Tâm đã hiểu ra, từ đầu đến cuối, hai người này phối hợp định bán cô đi trong ngày hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa!

Thần Tâm gần như có thể tưởng tượng ra ở đầu bên kia, Quan Cạnh Phong đang nở một nụ cười nhạt chứng tỏ mọi thứ đều nằm trong tầm tay: “Anh biết tối nay em có việc, chứ không tại sao lại phải đích thân lái xe đến chở em đi? Thần Tâm, em nói xem có phải vậy không?”

Vâng, vâng, anh thật thông minh, thông minh đáng chết!

Khi Doãn Thần Tâm vừa bước ra khỏi cổng trường, đập vào mắt cô là chiếc Bugatti màu đen hoành tráng của Quan Cạnh Phong. Xung quanh có vài sinh viên đi qua, hiếu kì nhòm vào bên trong, thậm chí một số nữ sinh sai khi nhìn thấy diện mạo đáng kính của người đàn ông bên trong xe liền tròn mắt hoan hỉ, kéo người bạn bên cạnh, tiếp tục ngó nghiêng với ánh mắt đầy thích thú.

“Đủ rồi đó!”

Doãn Thần Tâm vội vàng ngồi vào xe. Còn Quan Cạnh Phong có vẻ cũng chịu đừung đủ việc bị coi là quốc bảo, không chần chừ một giây nào, lập tức khởi động, quay đầu, lái xe về hướng ngược lại với căn hộ của Thần Tâm.

“Đợi đã, chúng ta đi đâu vậy?” Cô vội càng vỗ cánh tay của anh, nhưng cánh tay dùng thép tôi luyện nên sao? Nếu không tại sao cô chỉ mới vỗ nhẹ một cái đã cảm thấy đầu ngóm tay sắp tê dại?

Quan Cạnh Phong chẳng thèm động đậy, giọng điệu điềm đạm buông mấy từ: “Mua quần áo”.

“Mua quần áo?”

Anh liếc cô qua khóe mắt: “Chẳng lẽ em định mặc như vậy đi xem mắt sao?”.

Cái liếc mắt này đã đả kích mạnh mẽ đến gu thẩm mỹ thời trang mà Thần Tâm vốn luôn tự hào từ trước đến này: “Em mặc như vậy thì đã làm sao? Có gì sai à? Lẽ nào mặc như thế này sẽ không thể gặp mặt người ta hay sao?”.

Cô trừng mắt nhìn anh, rồi ngắm lại bản thân từ trên xuống dưới một lần: Chiếc áo sơ mi trắng bằng chất liệu lụa kinh điển, rất thoải mái, kết hợp với chiếc áo hai dây màu vàng, cùng chiếc quần Harem lửng màu đen đang thịnh hành nhất hiện nay, chiếc dây lung màu vàng to bản, cộng thêm chiếc túi vintage và đồ trang sức cô mua được trong chuyến công tác Hồng Kông mới đây. Các loại sản phẩm thịnh hành nhất hiện nay đều được đắp lên người cô, lại thêm một đôi giày cao gót bảy phân màu đen thời trang, tinh nghịch mà vẫn giữ được nét nữ tính, đến những cô gái 9x, vô cùng nhạy cảm với thời trang tại Đại học A cũng phải tán thưởng vài câu. Thế mà Quan Cạnh Phong lại thể hiện nét mặt như vậy.

Trong mắt Doãn Thần Tâm, một người phụ nữ có lẽ không thể lựa chọn đầu óc, gương mặt và xuất thân của mình nhưng cô ấy tuyệt đối có thể lựa chọn dung nạp bao nhiêu thứ hay dung nạp những gì vào đầu mình, có thể lựa chọn loại sản phẩm nào đánh lên mặt mình, mặc loại trang phục nào lên người mình, có thể lựa chọn hướng mình theo phong cách nào. Đây là tự do, quyền lợi và nghĩa vụ của mỗi người phụ nữ.

Đám học trò chìm đắm trong việc ăn mặc, trang điểm ở trường Đại học A chính vì quá chú trọng và thiên về lựa chọn phía sau mà thi trượt đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa còn những nhân viên thầm lặng lo việc hậu trường ở Tân Huy chính vì quá chú trọng và thiên về lựa chọn phía trước mà vĩnh viễn không thể lộ mặt.

Đúng vậy, thời đại này cần những người phụ nữ có cả đầu óc lẫn ngoại hình, còn điều mà phụ nữ cần là đi trước thời đại.

Bởi vậy, Doãn Thần Tâm tự cho rằng mình là người đi trước thời đại, cô rất không phục sự phán xét của Quan Cạnh Phong: “Em mặc như vậy có chỗ nào không đúng chứ? Anh nói đi, nói đi!”.

Lại dám chê gu thẫm mỹ thời trang của cô hết lần này đến lần khác, đây chẳng phải là chuyện khó lòng chấp nhận nhất sao?

Nhưng người ta là giám đốc Quan, vốn chẳng thèm để ý đến sự không phục của cô, sau cái liếc mắt khinh khỉnh đó, đã chẳng còn bận tâm, không muốn lãng phí ánh mắt nhìn người ngồi bên cạnh.

Đến tận khi xe đi vào cửa khu thương mại, anh mới lên tiếng: “Xuống xe đi”.

Giọng điệu điềm đạm như ban đầu, không hề bị Thần Tâm ảnh hưởng, sau khi xuống xe, anh thậm chí còn đi vòng qua, mở cửa xe cho cô.

Thần Tâm rõ ràng còn đang bực bội với những lời nói ban nãy, nhưng giám đốc Quan cứng đầu cũng chẳng thèm vỗ về cô hay có ý xin lỗi cô chút nào. Hai người đi một vòng quanh khu mua sắm, cuối cùng, Quan Cạnh Phong dừng lại trước một cửa hiệu nhìn có vẻ toàn bán đồ thời trang nữ đóng bộ: “Quần áo của nhãn hiệu này rất nho nhã, nghe nói chất lượng cũng được”.

“Sao anh biết? Anh chưa mặc bao giờ mà”, Doãn Thần Tâm lười biếng ngó vào, nhìn một cái. “Nho nhã”? Làm ơn đi, “già khú” thì có. Làm gì có cô gái hai mươi lăm tuổi nào mặc loại quần áo này? Rõ ràng chỉ có những bà ba mươi mấy mới mặc lên người để chứng tỏ cái gọi là “gu thẩm mỹ” của mình thôi!

Quan Cạnh Phong chẳng buồn nhìn cô: “Tôi chưa mặc bao giờ”.

“…”

“Nhưng Hồng Cầm mặc rồi, cô ấy nói thế.”

“Hứ!” Hồng Cầm, li hôn cả mấy trăm năm rồi mà còn gọi thân mật như vậy! “Thảo nào bị người khác đá, hóa ra vì toàn mặc những loại quần áo cho bà già ‘không thể lộ mặt’ như thế này.”

“Việc của người lớn, trẻ con đừng có chen miệng vào.”

“Em vẫn còn là trẻ con? Thôi đi, tối qua là ai đã cho bố em uống thuốc mê, nói em đã lớn rồi?” Thần kinh! “Hơn nữa, em đã đủ ‘lớn’ để đi xem mặt rồi, anh Quan thân mến, anh đưa em đến đây mua quần áo không phải vì chuyện này sao?”

Quan Cạnh Phong chẳng buồn để ý đến bài luận văn dài dằng dặc mà hoàn toàn có thể quy kết lại là vô nghĩa của cô. Mặc cho quyết tâm bảo vệ trận địa của Thầm Tâm lớn cỡ nào, cánh tay dài của anh vẫn giơ ra, kéo lấy cánh tay của cô, lôi cô vào bên trong: “Bộ này, bộ này... Bộ này nữa, vào thử đi”.

Được thôi, cô buộc phải thừa nhận rằng những lời nói như vậy được nói ra từ miệng đàn ông, đặc biệt là người đàn ông như Quan Cạnh Phong, quả thực rất cá tính. Nếu bây giờ họ đang quay phim thần tượng Hàn Quốc, Thái Lan, Đài Loan hay phim gì đó mà đài Hồ Nam đang ghi hình theo mô típ cũ rích sẽ có nữ nhân viên cửa hàng ngây ngô xuất hiện vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, khuyên cô nghe theo quyết tâm bá đạo không ai bằng của Quan Cạnh Phong.

Chỉ tiếc là, không có.

Haizz, họ chỉ bước đến rất chuyên nghiệp, dẫn Thần Tâm đến phòng thay đồ mà chẳng có chút hồ hởi nào, mang mấy bộ quần áo dành cho bà già chẳng có chút gu thời trang nào vào phòng thay đồ theo yêu cầu của Quan Cạnh Phong.

Thực ra gu thẩm mỹ của Quan Cạnh Phong không hề kém, tuy những bộ anh chọn lúc nào cũng gam màu đen xám, nhưng Thần Tâm phát hiện ít ra mấy bộ do anh chọn rồi vứt vào phòng thay đồ đó khi mặc lên người cô lại rất vừa vặn một cách bất ngờ, hơn nữa còn làm nổi bật lên những nhân tố nho nhã trên cơ thể mà cô rất ít khi phô bày ra. Nếu không tại sao khi cô chỉ ngẫu nhiên thử một bộ đến trước mặt Quan Cạnh Phong, anh liền lập tức nheo mắt, ánh mắt toàn là sự tán thưởng không chút nghi ngờ?

“Được rồi chứ?” Một niềm vui nho nhỏ bất giác len lén trong tim, kèm theo đó là một cảm giác hài lòng khó diễn tả thành lời, chỉ có điều, những lời nói phát ra vẫn hờ hững như thế.

“Được rồi”, Quan Cạnh Phong cúi đầu xem tiếp tờ báo trên tay, “Đi thay bộ khác đi”.

“Sao cơ?”

Giám đốc Quan không nói thêm lời nào, đến khóe mắt cũng không thèm nhếch lên, đưa ra đáp án rõ ràng với cô.

“Thật là!”

Thần Tâm chỉ còn cách quay lại phòng thay đồ. Lần này, Quan Cạnh Phong buông ra một câu: “Thực ra em mặc loại ‘quần áo cho người già’ này hợp hơn Hồng Cầm.” Sau đó, dưới đôi mắt tròn xoe chăm chú ngắm nhìn của cô, anh chọn bộ nào cô thử bộ đó rồi lấy luôn. Trong vòng bốn mươi phút ngắn ngủi, chiến lợi phẩm của Thần Tâm đã lên đến năm bộ quần áo gam màu đen xám dành cho người già.

“Đi làm tóc thôi.”

“Đến tóc cũng phải làm sao? Quan Cạnh Phong, phong cách của em không hợp mắt của anh đến vậy sao?”.

“Em nói xem?”

“Shit…”

“Im miệng, tí nữa trên bàn ăn đừng có động một chút là phun ra những lời bóng gió này. Vậy mà em còn làm giảng viên đại học kém văn hóa đến thế là cùng.”

Doãn Thần tâm trừng mắt suốt cả quãng đường, nổi giận đùng dùng nhìn Quan Cạnh Phong đang ngồi bên cạnh.

Cuối cùng cũng đợi được đến hơn sau giờ tối, sau khi được stylish, nhà tạo mẫu tóc, nhà trang điểm do Quan Cạnh Phong chỉ định chăm sóc, đại giám đóc Quan mới hơi hài lòng “Tới nhà hàng thôi”.

Thần Tâm đã cảm thấy bụng đói cồn cào. Nhưng hai bên hẹn nhau bây giờ, khi đến nhà hàng, đối phương vẫn chưa có mặt.

Quan Cạnh Phong chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, gọi nhân viên phục vụ mang cà phê ra trước: “Sao không hỏi lát nữa sẽ gặp ai?”.

“Có liên quan gì chứ? Dù sao thì I don’t care”. Thần Tâm lười biếng cho sữa vào cà phê.

“Anh ta rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng kết hôn của em.”

“Thế thì sao?”.

Anh nhìn cô.

Sau khi đáp lại câu nói này, cô nhấp một ngụm cà phê đặt tách cà phê xuống, rồi cũng nhìn anh.

Vẫn còn sớm nên trong nhà hàng, mới chỉ lác đác vài người khách, khiến khong gian xung quanh yên ắng vô cùng.

Thần Tâm dột nhiên nở một nụ cười, dáng vẻ không còn ngông cuồng như lúc ngồi trong xe ban nãy: “Anh Quan, nếu đối tượng kết hôn của anh không phải là người mà anh yêu nhất, thế thì kết hôn với ai có gì khác biệt sao?”.

Anh không trả lời.

“Người đàn ông có đẹp trai đến đâu hay có xấu xí đến mức độ nào đi chăng nữa. thì khi trời tối, tắt đèn đi đều giống nhau cả. Người đàn ông có giàu có đến đâu hay nghèo khổ đến mức độ nào đi chăng nữa, em đều có thể tự cung tự cấp, thậm chí có thể chi trả thêm chi phí cho một ngừời nữa. Anh Quan, đối với em mà nói, ở bên ai có gì khác nhau sao?” Cô lười biếng cho thêm một viên đường nữa vào ly cà phê, sau đó đan hai tay vào nhau đặt lên bàn. Dưới ánh đèn, nhũ móng tay màu đỏ phát ra những tia sáng nhỏ lấp lánh.

Quan Cạnh Phong lặng thinh quan sát cô, rất lâu sau, đôi môi mỏng mới khẽ dộng đậy: “Thế thì em thích mẫu người như thế nào?”.

“Mẫu người như thế nào?” Khong biết tại sao, nụ cười trên khóe môi Thần Tâm bỗng trở nên có chút mỉa mai, “Cái mà em cần không phải là ‘mẫu nào’, ‘loại nào’, ‘kiểu nào’. Ngài Quan, cái mà em cần là ‘người nào’. Sao anh không hỏi em xem rốt cuộc em thích người nào?”.

Cô mỉn cười nhìn anh, cố gắng nói những lời nhẹ nhàng nhất, vui vẻ nhất, nhưng mỉa mai nhất. Dám không? Anh có dám hỏi “là người nào” không?

Anh không dám đâu.

Đúng vậy, anh không dám.

Nếu mối quan hệ của hai người không bị định vị sớm như thế, nếu như cô không gặp anh sớm như thế, ngày hôm nay có lẽ mọi thứ đã khác chăng?



Mỗi lần nhìn thấy Quan Cạnh Phong, câu hỏi này và đáp án lựa chọn BCD luôn vụt qua trong đầu Thần Tâm.

B: Nếu nhưu cô gặp anh vào mùa hoa năm mười sáu tuổi, thời khắc tươi đẹp nhất, thẹn thùng nhất, xúc động nhất của cô, có lẽ anh sẽ bị trúng tình yêu sét đánh của cô. Đúng vậy, tình yêu sét đánh. Bởi vì cô rất xinh đẹp, tuổi mười sáu xinh đẹp đến mức trong mười anh chàng mỹ nam đẹp trai nhất cùng trang lứa sẽ có bảy người theo đuổi cô. Mà như mọi người đều biết, mẫu người mà Quan Cạnh Phong thích luôn là những mỹ nữ trẻ trung, càng trẻ trung càng tốt, tất cả mọi người đều biết anh là mẫu người đàn ông điển hình có thể chinh phục các cô gái nhí nhảnh.

C: Nếu như cô gặp anh vào thời thành xuân năm cô hai mươi tuổi, khi cần một cơ hội thực tập, cũng đúng lúc anh có thể cho cô một vị trí thực tập, hai người gặp nhau. Lúc đó, anh vừa li hôn với Lý Hồng Cầm, còn cô cũng vừa chia tay với Minh Tích, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dưới sự cố tình dàn xếp của cô, họ chắc chắn sẽ có vô số khả năng phát triển thành một mối tình công sở.

D: Nếu như cô gặp anh năm hai mươi lăm tuổi, tức là bây giờ, dựa vào sự xinh đẹp, mưu trí và thủ đoạn thành thục hơn hồi trẻ của cô, chẳng lẽ lại không địch nổi một Tả Diên thanh nhỏ nhoi? Cô đủ tự tin có thể bước đến trước Quan Cạnh Phong, đẩy Tả Diên Thanh một phát ra xa một vạn tám nghìn dặm, sau đó đường hoàng lồng cánh tay mình vào cánh tay anh một cách dịu dàng.

Chỉ là, không có nếu như, trên thế gian này, vĩnh viễn không bao giờ có nếu như. Cô không gặp anh năm cô mười sáu tuổi, hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, cũng không gặp anh khi đã trưởng thành và có khả năng yêu người khác trong cuộc đời. Cô gặp anh năm mười hai tuổi.

Khi đó cô vẫn là một cô nhóc mới học lớp sáu, nỗi đau khổ nhất trong cuộc đời không gì hơn là khi bố cô cầm bảng thành tích học tập của cô, nhìn điểm số hầu hết toàn một chữ số của môn Toán, hai hàng lông mày nhếch lên một cách dữ tợn: “Sao con ngốc thế hả? Trước đây chẳng phải kiểm tra IQ được 160 sao? IQ 160 sao lại thi chỉ được mấy điểm?” Đương nhiên điều quan trọng vẫn là: “Môn Toán của con kém như vậy, bố lại không có đứa con khác, việc kinh doanh sau này biết giao cho ai đây?”.

Ông lúc nào cũng lo cho công việc kinh doanh gỗ tấm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ của mình không có người kế nghiệp, bởi vì nghe nói đứa con gái IQ160 học quá kém Toán, kém đến mức khiến ông lo lắng một ngày kia khi ông già đi, không còn tiếp tục kinh doanh được nữa, chẳng ai thay được mình quản lý xưởng gỗ tấm nhỏ bé kia.

Nhưn sau đó, tất cả hiện thực đã chứng minh ông chỉ lo lắng không đâu. Bởi vì, vào một chiều đầy nắng, Quan Cạnh Phong đã xuất hiện.

Thần Tâm vĩnh viễn không bao giờ quên buổi chiều hôm đó, ánh nắng tươi đẹp lười biếng đổ dài xuống vườn. Cô vốn là người thích nắng, chỉ cần nhìn thấy gió nhẹ gió lên cao, thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống nhân gian, tâm trạng liền bất giác trở nên vui vẻ. Nhưng đúng khoảnh khắc khi cô ngẩng đầu lên, một điều kinh ngạc không hề báo trước đập vào mắt cô khiến ánh mặt trời phút chốc cũng trở nên biến sắc, rốt cuộc là người như nào mà còn đẹp hơn cả nắng?

Không biết gương mặt anh tuấn ấy đã xuất hiện trong vườn từ lúc nào. Anh đang mỉm cười, đôi mắt sâu rõ nét với sống mũi cao và đặc biệt. Rất lâu sau đó, Thần Tâm mới biết qua ti vi, rằng chiếc mũi như thế gọi là “mũi chim ưng”, còn cả đôi môi mỏng mà cương nghị nữa.

Cô lúc đó vẫn còn nhỏ nhưng phong cảnh đẹp nhường ấy cũng đã mạnh mẽ khắc sâu vào nơi sâu thăm thẳm nhất trong kí ức với tư thế có một không hai!

Quan Canh Phong mỉm cười, lịch lãm giơ tay ra với Thần Tâm: “Xin chào, cô bạn bé nhỏ anh là anh Quan, nghe nói em tên là Thần Tâm, đúng không?”.

Ánh mặt trời nhảy múa trên gương mặt trẻ trung của anh, chiếc bóng cao lớn đổ dài trên nền đất. Rất nhiều năm sau, mỗi khi cô hồi tưởng lại ngày hôm đó, đây là hình ảnh cuối cùng còn in dấu trong trí óc của cô.

Ông Doãn nói rằng Quan Cạnh Phong là đối tác làm ăn của ông, tuy người đàn ông trẻ tuổi này ít hơn ông rất nhiều tuổi nhưng lại có sự thông minh thiên bẩm, vượt qua ông cả về kinh nghiệm phong phú mà ông vốn rất tự hào

Cả nhà ông đều rất thích Quan Cạnh Phong, đặc biệt là Thần Tâm. Chỉ có điều không lâu sau khi ông Doãn và Quan Cạnh Phong đạt được thỏa thuận hợp tác, trong tình trạng không ai có thể dự đoán trước, cuộc khủng hoảng kinh tế đã hủy hoại sự nghiệp mà họ vừa gây dựng với sức mạnh điên cuồng nhất.

Mọi tích lũy già nửa đời người của ông Doãn đã bị mất quá nửa trong cuộc đầu tư đó, Quan Cạnh Phong cũng rơi vào hoàn cảnh không một xu dính túi. Nhưng tài năng trời phú vẫn còn đó, tuổi trẻ và tinh thần không chịu khuất phục vẫn còn đó. Khi ông Doãn bị cuộc khủng hoảng kinh tế dọa cho đến mức quyết định không bao giờ kinh doanh nữa, Quan Cạnh Phong vẫn bám riết không thôi, vay ba nghìn tệ của nhà họ Doãn, tự mình sáng lập một vương quốc gỗ tấm khác.

Anh của lúc đó mới hai mươi ba tuổi, cần cù, chịu khó, không hề thỏa hiệp. Còn bây giờ, anh đã trở thành nhà kinh doanh gỗ tấm thành công nhấy khu vực Phúc Kiến. Tất cả mọi thứ đã thay đổi, tiền tài, danh vọng, địa vị, điều duy nhất không thay đổi đó là tình giao hảo giữa anh và nhà họ Doãn. Không ai hiểu tạo sao, rốt cuộc xuất phát từ lòng biết ơn hay từ “sự đối đãi thẳng thắn với nhau, tình cảm yêu thương lẫn nhau khó có thể tìm được trên đời này” mà Quan Cạnh Phong đã từng nói. Bao nhiêu năm nay, anh luôn cho rằng mình phải có trách nhiệm với nhà họ Doãn đang dần lụn bại, quan tâm, chăm sóc từng ly từng tí đối với mỗi người trong nhà họ Doãn, đặc biệt là Thần Tâm.

Ông bà Doãn nhiều lần từ chối nhưng anh vẫn bám riết không thôi.

Những năm tháng tuổi thơ đó, bên cạnh Thần Tâm luôn có một bóng người bao lớn. Khi anh tan làm và cô tan học, những bài toán khó nhằn tích lũy cả một ngày chất thành đống trước mặt anh.

Bà Doãn lúc nào cũng trách mắng cô: “Doãn Thần Tâm, anh Quan của con rất bận, phải giải quyết cả một đống việc, con đừung có lẽo đẽo theo anh như thế được không?”.

Nhưng Thần Tâm lúc nào cũng chu môi, nũng nịu “Nhưng mà chỉ có anh ấy giảng giải con mới hiểu”.

Cô còn thầm bổ sung thêm một câu nữa trong lòng: Con cảm thấy anh Quan cũng rất thích con lẽo đẽo theo sau anh ấy. Nếu không anh ấy sao có thể cười vui được như thế chứ?

Lúc đó cô gọi anh là “anh trai” tự nhiên biết chừng nào, không chút giữ kẽ, không chút ý tại ngôn ngoại nào, chỉ gọi là “anh trai”, sau đó ngồi sát bên cạnh, để anh ấy dạy cho mình những bài toán hóc búa.

Thần Tâm của năm đó thường hỏi Quan Cạnh Phong: “Tại sao anh không đi làm giáo viên? Anh giảng bài còn hay hơn giáo viên môn toán của tụi em rất nhiều, em nghĩ nếu anh đi dạy học thầy ấy sẽ mất việc”.

Còn Quan Cạnh Phong cũng rất hùa theo cô, làm ra vẻ đang suy nghĩ thận trọng: “Ừm, đề nghị không tồi; nhưng mà chúng ta không thể cướp chén cơm của người khác đúng không? Như vậy là thất đức”.

Cô suy nghĩ chăm chú hồi lâu, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, anh thật là một người tốt. Nhưng như thế cũng tốt, anh có thể làm giáo viên riêng cho mình em”.

Lúc đó cô thật ngốc, ngốc đến mức người ta nói gì cô cũng tin, nhưng cái ngốc đó cũng dễ dàng khiến hai bên đều rất vui vẻ.

Thế nhưng cho đến hôm nay, cô thông minh như vậy, trưởng thành như vậy, kín đáo như vậy, không còn mặt trơ trán bóng ngồi sát vào bên cạnh người đàn ông này nữa, trừ phi cố tình giễu cợt hoặc muốn nhắc nhở đối phương điều gì đó, nếu không cô không bao giờ còn gọi anh là “anh trai” nữa, cô không còn ngốc như trước nhưng tại sao lại khó có thể khiến hai bên cùng vui vẻ như vậy chứ?

Những năm gần đây, rốt cuộc đã có điều gì thầm thay đổi, khiến hai người rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?

Một người phụ trách gây lỗi, một người phụ trách sửa lỗi, như một vòng tuần hoàn, vui vẻ hoàn thành trách nhiệm mà không biết mệt mỏi.

Cô còn nhớ năm đó, vào sinh nhật lần thứ mười sáu của mình, Quan Cạnh Phong vì phải đến London tham gia đặt hàng nên bỏ lỡ buổi tiệc của cô. Vùng Phúc Kiến có một phong tục như thế này, vào ngày con cái tròn mười sau tuổi, cha mẹ sẽ mở một buổi tiệc mừng, quy mô lớn nhỏ đều được, với ý nghĩa chúc mừng đứa trẻ bắt đầu thành niên. Ở nơi này mười sáu tuổi đã được tính là người trưởng thành.

Nhưng ngoài bố mẹ cô ra, người quan trọng nhất với cô trong cuộc đời này lại vì công việc mà không thể tham dự. Thần Tâm vốn rất thất vọng, nhưng vào đúng ngày đó, trong buổi tiệc mừng, cô nhận được gói quà Quan Cạnh Phong gửi về từ nước Anh. Vừa mở ra đã thấy một hộp nhạc cực lớn.

Cô cũng từng nhìn thấy hộp nhạc ở nhà bạn học, đặc biệt là chiếc ở nhà bạn Bảo Như vô cùng giàu có. Nhưng hộp nhạc này không giống với bất kì hộp nhạc nào mà cô nhìn thấy trước đó. Nó rất lớn, khi chiếc nắp bằng nhung màu đỏ bật ra, bên trong là một buổi tiệc khiêu vũ long trọng, cả nam cả nữ đủ một trăm người, với bản nhạc nền là khúc nhạc vui vẻ nổi tiếng nhất của Beethoven- Fur Elise.

Căn phòng bỗng rộn lên âm thanh của sự kinh ngạc, bởi bất kể người lớn hay trẻ nhỏ, chưa có ai từng nhìn thấy chiếc hộp âm nhạc nào lớn như vậy, lộng lẫy như vậy. Âm thanh tốt đến mức kì diệu, trước nay cô không hề phát hiện ra, bản nhạc được xuất hiện khắp mọi nơi, từ những buổi hòa nhạc đến phim điện ảnh, phim truyền hình, đến những đồ chơi âm nhạc cho trẻ con này lại hay đến thế. Càng khiến người khác ngạc nhiên hơn nữa là khi bản nhạc gần kết thúc, năm mươi tư cặp nam nữ xung quanh sàn khiêu vũ nô nức nắm tay nhau tản ra bốn phía, chỉ còn cặp đôi đứng ở chính giữa. Cùng lúc đó một chiếc bàn nhô lên, họ ngồi vào chiếc bàn, người đàn ông cúi đầu, chăm chú nhìn quyển sách nhỏ trên bàn, còn cô gái hơi ngẩn mặt lên, ngước nhìn người đàn ông đang giảng giải.

Cảnh tượng này… thật giống từng giây từng phút suốt bốn năm qua!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thầm Tâm ngẩn ngơ, cô chẳng còn biết nói gì, làm gì nữa. Cô quên rằng mình phải nói lời cảm ơn, quên rằng sau đó còn phải cắt bánh sinh nhật.

Khi mọi người còn đang vui vẻ và vô cùng ngỡ ngàng, cô bỗng nhiên nước mắt đầm đìa.

Bởi vì khoảng khắc đó, Thần Tâm chợt nhận ra rằng nơi sâu thẩm nhất trong lòng, ở góc khuất nhất trong trái tim, có thứ gì đó vừa hoàn toàn sụp đổ.

Đó là… năm cô mười sáu tuổi, còn Quan Cạnh Phong hai mươi bảy tuổi.

Họ đứng ở hai đầu thế giới, cách nhau hàng vạn cây số, nhưng hóa ra người đó luôn luôn ở trong trái tim cô, không bao giờ rời xa.



Khi Thầm Tâm lấy từ túi xách ra một bao thuốc Trung Nam Hải, rút ra một điếu, định châm lên hút, Quan Cạnh Phong lấp tức ném về phía cô một ánh mắt không vui.

“Bắt em nhịn một tiếng thôi cũng không được sao?”

Cô chỉ có thể lúng ba lúng búng bỏ điếu thuốc vào lại trong hộp.

“Thể hiện tốt một chút, đừng để xảy ra điều gì nữa đấy”. Quan Cạnh Phong nhíu mày nhìn bộ dáng chán ngán của cô.

Thần Tâm lạnh lùng hứ một tiếng: “ Anh muốn em thể hiện như thế nào?”.

Ồ? Vậy một người xem mặt cần thể hiện như thế nào?

Dịu dàng hiền thục? Nhã nhặn lịch sự? Nói không hở lợi cười không hở răng?

Được, cô sẽ làm vừa lòng anh.

Bảy giờ, đối phương đến đúng hẹn. Khi anh ta ngồi xuống bên cạnh Quan Cạnh Phong, thấy Thần Tâm mỉm cười với mình, sự kinh ngạc lập tức hiện rõ trên nét mặt của anh ta.

“Vị này chính là cô Doãn?”

“Đúng vậy”, Doãn Cạnh Phong gật đầu.

“Lời giới thiệu của bà mối quả nhiên không cường điệu một chút nào” đối phương lộ ra nét mặt hài lòng, nhìn cô gái xinh đẹp không chê vào đâu được trước mặt. Gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, nếu nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không hề khoa trương, mái tóc đen nhánh buộc gọn sau đầu, để lộ chiếc cổ thon dài, làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt sáng và hàm răng đều tăm tắp.

Hơn nữa nghe nói cô gái xinh đẹp như vậy lại còn là một thiên tài với IQ 160!

Bà mối đi cùng ngồi cạnh đang nói những gì anh ta chẳng còn nghe thấy nữa, ánh mắt sáng bừng một niềm vui bất tận: “Nghe nói cô Doãn là giảng viên đại học? ”

Thần Tâm mỉm cười lịch sự: “Vâng.”

“Nghe nói còn là nhà hoạch định marketing ở Tân Huy, thật không dễ dàng gì”.

“Cảm ơn anh.”

“Cô Doãn, nghe nói…”

“Anh nghe nói nhiều như vậy…” Thần Tâm nhấc tách cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm. Hiệu quả hoàn toàn phù hợp với Quan Cạnh Phong, cái sai duy nhất có lẽ là khi đối phương chưa nói hết, đã cắt ngang một cách bất lịch sự “…có nghe nói gần đây tôi đang vướng vào một vụ án giết người không?”

Đối phương ngớ người.

Bà mối đờ đẫn.

Quan Cạnh Phong càng sững lại. Tiếp theo đó, bầu không khí xung quanh như thể có một trận cuồng phong bão táp sắp ập đến.

Doãn Thần Tâm nhìn người qua đường không có duyên trước mắt, nở một nụ cười hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với không khí xem mặt.

“Nếu như lần nay bị kết tội mưu sát, rất có khả năng chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa. Anh Lý, anh chưa tìm hiểu điều này sao? Nhưng mà cũng tốt, rất vui khi được gặp anh, ít nhất còn có thể gặp mặt một lần.”

“Em bị thần kinh à? Anh khó khăn lắm mới át đi được việc này, bây giờ thì hay rồi, em lại tự vạch ra, xem còn có ai dám lấy em!”. Chiếc xe Quan Cạnh Phong đang lái dường như sắp bay lên, “Chẳng hiểu cho tấm lòng người khác chút nào. Phó tổng giám đốc Lý có gì không tốt? Em có biết bố anh ta là ai không? Có biết anh ta sau này sẽ thừa kế một sự nghiệp lớn đến mức nào không? Người tốt như anh ta phải kén chọn lắm mới được, đưa đến cho em, em lại ăn nói như vậy? Thậm chí còn nói những lời đó? Được, muốn sao thì tùy em, dù sao em cũng “lớn” rồi! ” Chiếc xe kêu lên một tiếng “két”, đỗ trước tòa căn hộ cô đang ở, “Bây giờ thì xuống xe!” .

Cánh cửa xe bị mở ra một cách không hề do dự, âm thanh ầm ĩ cho thấy chủ xe hiện giờ đang giận đến mức nào.

Kể từ khi lên xe, cơn phẫn nộ của Quan Cạnh Phong bao trùm khắp khoang xe, nên Thần Tâm đã không nói một tiếng nào. Bởi vì đây chính là hậu quả mà cô dự đoán được từ trước.

Sự phẫn nộ của anh, sự trách mắng của anh, anh đã lái xe với tốc độ cao nhất, tất cả đều là những hậu quả mà cô dự đoán từ trước.

Thần Tâm im lặng bước xuống, sau đó cửa xe bị đóng “rầm” một tiếng thật mạnh. Chiếc xe thể thao màu đen lao vút đi trong màn bụi.

Cô đã khiến anh giận dữ, lần này anh giận thật rồi.

Nhưng nói cho cùng, cô có lần nào là không thách thức giới hạn chịu đựng của anh đâu?

Nhìn chiếc xe mất hút vào trong màn đêm, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen nhỏ bé, khóe miệng Thần Tâm bất giác nhếch lên một nụ cười tự giễu. Anh nói cô chẳng hiểu cho tấm lòng người khác chút nào. Nhưng “người ta” liệu có từng nghĩ rằng, không phải chúng ta không biết hiểu cho họ mà chỉ là nhiều khi những thứ tốt đẹp nhất mà chúng ta có thể mang đến cho họ hóa ra lại không phải là thứ họ muốn.

Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói trầm thấp: “Cãi nhau với bạn trai sao?” .

Nhìn xem, đến một người lạ cũng cảm nhận thấy cô đang tự mỉa mai mình.

Nhưng Thần Tâm chẳng có chút hứng thú nào để ý đến kẻ rất vô duyên nhưng hiểu lòng người khác này. Cô lẳng lặng quay đầu, đi sang hướng khác.

“Này! Cô Doãn, cho dù tâm trạng không vui nhưng đối xử với bạn bè như vậy thì quá là vô lý đấy!”

Cô khựng lại, quay ngoắt đầu dưới ánh trăng nhạt nhòa: “Là anh?”.

“Tôi có nên buồn vì chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi mà cô không nhận ra giọng nói của tôi không nhỉ?” Chu Diên Phong đang đứng dưới cửa khu nhà, mỉm cười, một tay đút vào túi quần, thân hình cao lớn nhuốm một màu trắng thần thánh của ánh trăng.

Thần Tâm cười ngập ngừng: “Sorry, vừa nãy không chú ý. Sao anh lại ở đây?” .

Hơn tám giờ tối không phải lúc Blue bar bắt đầu đông khách sao?

“Nếu nói là tôi đợi cô, cô có tin không?” Khóe môi anh ta nhếch lên một đường cong gần như mập mờ.

Thần Tâm lạnh lùng cười: “Tôi lại cảm thấy người mà anh đang đợi là Bảo Như”.

“Ha...”, Bộ dáng nghiêm túc của cô khiến Chu Diên Phong bật cười. Chồng của bạn không thể đùa, cô gái trước mắt cũng được tính là làm rất tốt điều này. Thôi được rồi, không đùa cô ấy nữa.

“Là Bảo Như kêu tôi đến tìm cô”.

“Bảo Như?”

“Vì vụ án mà cô vướng vào đó”.

Thần Tâm hơi ngớ người. Đột nhiên não bộ với trung khu thần kinh vốn không được tốt lắm này của cô như thể tìm thấy một hộp quà chưa mở nào đó, những lời Bảo Như nói với cô ở quán bar ngày hôm đó bỗng nhiên nhảy vọt ra, mặc dù lúc đó cô lơ đãng không chú ý lắng nghe. Nhưng lúc này, chúng bỗng trở nên rõ ràng và đang nhảy múa trong đầu Thần Tâm.

Kí ức thật là một thứ đáng sợ, những năm gần đây vì nhiều lần liên tiếp lĩnh gội được điều đó tại phòng khám của bác sĩ tâm lý Nhan Tư Na, thông qua việc thôi miên mà tìm lại những kí ức bị lãng quên hay biến mất hết lần này đến lần khác.

Còn lần này, không cần tới thôi miên, những lời nói của Bảo Như hôm đó đã hiện trong đầu cô: Thần Tâm, cậu không cảm thấy là ông trời cho chúng ta gặp được Diên Phong trong hoàn cảnh này là có ẩn ý sao? Cậu vừa vướng vào vụ án đó, vừa may anh ấy lại là một thám tử tư. Thần Tâm, chúng mình nhờ Diên Phong giúp đỡ được không?

“Cô ấy bảo anh đến giúp tôi điều tra vụ án?”

“Đúng vậy, hơn nữa…”Chu Diên Phong cười, đẩy chiếc va li phía sau lên trước, “Để phối hợp giúp đỡ cô tốt hơn trong việc điều tra vụ án, tôi định dọn đến ở tạm trong căn hộ bên cạnh nhà cô. Nhưng cô Doãn, cô phải nhớ rằng, không được tiết lộ thân phận của tôi với bất kì ai”.

Hai người cùng lên lầu, sau khi Chu Diên Phong chuyển hành lí vào căn phòng bị bỏ hoang nửa năm nay ở phía đối diện căn hộ của Thần Tâm, anh ta sang nhà cô: “Cho tôi xin một tách cà phê trước được không?”.

“Đương nhiên”, vừa hay cô cũng muốn uống cà phê.

Thần Tâm đổ hạt cà phê Ý vào máy pha cà phê tự động. Mới đó, tiếng nghiền cà phê lẫn với mùi thơm nồng đã lan tỏa khắp gian phòng. Một phút sau, trong mỗi người đã có một tách Espresso nho nhỏ.

‘Mấy ngày nay, phía cảnh sát có tìm cô không?”

“Vẫn chưa.”

“Thế thì thật kì lạ.”

“A?” Thần Tâm nhưỡng mày, nhìn Chu Diên Phong một cách kì lạ, “Là ý gì?”.

“Cô biết tình hình tiến triển hiện nay của vụ án không?”

Cô lắc đầu.

“Theo tôi được biết”, Chu Diên Phong ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, Thần Tâm chưa từng nhìn thấy anh ta nghiêm túc như vậy bao giờ, “Bây giờ cảnh sát đang bám sát ba việc: thứ nhất, cũng là điều quan trọng nhất chính là lỗi lầm mà cô đã phạm phải…”

Thần Tâm mở to mắt.

“Chính là việc cô và Phó Minh Tích cùng nhau ra biển đêm đó. Cô Doãn, cô nói với họ vì cô không thể viết được bản đề án, áp lực tinh thần lớn nên mới tìm người cũng ra biển uống rượu, cô đã nói dối cảnh sát đúng không?”.

“Đúng vậy”.

“Còn kết quả mà cảnh sát có được sau khi điều tra là bản đề án đã được gửi đến hòm thư của Bảo Như trước đó một ngày. Mà cùng ngày hôm đó, Bảo Như đã nộp bản đề án cho bố cô ấy, cũng chính là cấp trên của cô.”

“Shit!”

“Việc thứ hai, theo điều tra của cảnh sát, ngày Phó Minh Tích bị sát hại, căn hộ của anh ta, cũng chính là địa điểm xảy ra án mạng đã phát đi phát lại một bản nhạc là bản nhạc nào, tôi tin là không cần tôi nói chắc chắn cô cũng đoán ra được phải không?”

“Đúng vậy.”

Fur Elise

Sáng hôm đó, sau khi nghe bản Fur Elise cả một đêm, trở về căn hộ của Minh Tích, họ lại tiếp tục nghe bản nhạc này.

Tiếng đàn du dương bỗng nhiên vang vọng trong đầu cô một cách chẳng hề ăn nhập.

Chu Diên Phong tiếp tục nói: “Việc thứ ba, căn cứu vào kết quả kiểm tra mới nhất của cảnh sát, trong vòng một tuần trước khi chết, ngoài dấu vân tay của cô và anh ta ra, không thấy dấu vân tay cảu người thứ ba trong xe của nạn nhân”.

“Anh nói sao?” Lúc này, dù trong đầu toàn là bản nhạc, Thần Tâm vẫn ngẩn người bừng tỉnh: “Anh nói gì?” .

Trong xe của Minh Tích có dấu vân tay của cô và của anh ấy? Sao có thể như vậy được?

Chu Diên Phong nhận ra suy nghĩ của cô: “Tôi cũng cảm thấy kì lạ. Trước khi nhận vụ án này, tôi cũng đã điều tra qua, rất nhiều người đã từng nghe nói tới sự phong lưu của Phó Minh Tích. Nghe nói, kỉ lục cao nhất của anh ta là trong vòng một tuần thay hai mươi sáu cô bạn gái, một người đàn ông như vậy, xin lỗi, tôi không có ý bôi nhọ bạn cô, nhưng nói thực, người đàn ông như vậy mà nói trong một tuần không hẹn hò với người phụ nữ khác, tôi cảm thấy, khả năng không cao”.

Chu Diên Phong dùng giọng điệu hết sức khéo léo, nhưng dù có khéo léo đến đâu đi nữa, trong lời nói cũng không tránh khỏi để lộ ra sự phong lưu của Minh Tích.

Đúng vậy, Minh Tích là một người đàn ông điển trai, phong lưu lại giàu có, một người có sức hút như vậy cho dù không chủ động xuất mã, những cô gái tình nguyện ngã vào lòng anh cũng luôn nhiều như cá chép qua sông, sao có thể không hẹn hò với người phụ nữ khác trong vòng một tuần liền cơ chứ? Hơn nữa, trong tuần đó, anh và cô cũng chỉ gặp nhau đúng một lần duy nhất.

Chính là lần mà tâm trạng cô rơi xuống đáy sâu tột cùng đó.

“Bình thường cô có đắc tội với ai không?”

“Không có.” Người Bảo Như, người nhà, Quan Cạnh Phong cùng đám học trò ở Đại học A, Thần Tâm chẳng bao giờ đặc biệt làm thân với ai hay gây thù chuốc oán với kẻ nào, sao có thể đắc tội với ai được?

“Thế thì nan giải rồi”, ngón tay cái của Chu Diên Phong cọ cọ lên cằm, bộ giáng giống hệt như Sherlock Holmes trên tivi, “Thế thì có một khả năng rất lớn, đó là hung thủ có khúc mắc với người chết, hơn nữa, thiên thời địa lợi nhân hòa, vừa hay thời gian đó cô và Minh Tích gần gũi nhất, vì vậy đã chọn cô làm vật thế thân”.

“Vậy thì chẳng phải tôi quá đen đủi sao?”

“Đích thực à thế.”

“Chết tiệt!” Rốt cuộc là cục diện gì đây?

“Tôi có một người bạn, người này có lẽ đã gây áp lực với phía cảnh sát.”

“Ồ? Bảo Như? Tân Huy?”

“Không phải.”

Anh ta cười: “Thế chắc chắn cũng là người bạn có quan hệ rất tốt, lại có thể gây áp lực với phía cảnh sát, chỉ có tiền và có thế không chưa chắc đã làm được”.

“Ý anh là gì?”

Anh ta không trả lời. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thần Tâm, Chu Diên Phong chỉ cười, lảng sáng chuyện khác: “Cảnh sát không đến tìm cô, dựa vài tình thế trước mắt, bề ngoài chúng ta tạm thời dứt khoát án binh bất động. Họ không tìm chúng ta, chúng ta có thể tránh bao xa thì tránh, tất cả hành động điều tra đều phải tiến hành âm thầm”.

“Được” Thần Tâm cũng đồng ý.

Địch bất động, ta bất động. Đợi địch hành động rồi, ta mới dựa vào tình hình mà hành động, tùy cơ ứng biến chính là như thế này đây. Tuy nhiên gọi bên cảnh sát đang nhúng tay điều tra vụ án này là “bên địch” đích thực là hơi quá.

Nhưng mà kì lạ là ở chỗ, từ hôm đó trở đi, bên gọi là “cảnh sát” kia lâu lắm rồi không liên hệ với cô, nhưng chỉ vài ngày sau khi Chu Diên Phong hiến kế cho cô, họ đã lại xuất hiện trước mặt cô.

Hơn nữa đi cùng lại là Quan Cạnh Phong, người đã tức giận đuổi cô xuống xe ngày hôm đó, rồi liên tiếp mấy ngày sau chẳng đoái hoài gì đến cô.

Tối này gặp nhau ở quán cà phê của bác sĩ Nhan, tám giờ, tự đến, không được muộn. Một tin nhắn lạnh lùng được gửi đến, Doãn Thần Tâm đang họp với Bảo Như, thảo luận đề án marketing giai đoạn mới.

Bỗng nhiên, cô trở nên hơi lơ đãng.

“Thần Tâm? Thần Tâm?”

“Ừ?”

“Không.”

“Không sao thật chứ?”

“Không sao, có lẽ tại tối qua ngủ không ngon.”

Bản đề án đột nhiên bị thu hết lại, Thần Tâm cuối cùng cũng tập trung chú ý vào hạng mục trước mặt, thấy Bảo Như đã cất tất cả hồ sơ và đóng lại.

“Đi về đi”, cô ấy nói với Thần Tâm mấy từ ngắn gọn đó.

“A?”

“Mình nói, cậu về đi, kể từ hôm nay, công ty cho cậy nghỉ phép một tuần.”

“Sao cơ?” Câu nói bất ngờ của bảo Như khiến Thần Tâm không phải ứng được ngay, “Tại sao lại nghỉ phép?”.

Hàng lông mày xinh đẹp của Bảo Như nhướng lên: “Nếu không bộ dạng cậu như thế này thì làm sao làm việc được? Về nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi quay lại”.

“Nhưng mà…”

“Cậu là sếp hay mình là sếp?”

Đương nhiên cậu là sếp, cậu họ Hạ, là giám đốc marketing, cậu là cấp trên, công ty này là của nhà cậu. Cô có dám nói mình là sếp không?

Với thái độ kiên quyết của Bảo Như, Thần Tâm đành cung kính không bằng nghe lời, chấp nhận kì nghỉ phép từ trên rtời rơi xuống này.

Nhưng như thế này cũng tốt, không phải sao? Như vậy, cô sẽ có thời gian mua sắm, trang điểm, làm đẹp, sau cuộc chia tay không mấy vui vẻ lần trước, tinh thần lại phơi phới coi như chưa hề xảy ra chuyện tồi tệ gì, ngồi đợi Quan Cạnh Phong ở quán cà phê mà anh nói.

Quán cà phê của bác sĩ Nhạn, gọi như vậy thực tế là vì chủ quán cà phê này còn đồng thời là một bác sĩ tâm lý. Càng tình cờ hơn nữa, đây chính là bác sĩ tâm lý của Thần tâm.

Năm đó, không ai nhớ rốt cuộc đã bao lâu về trước, Thần Tâm và Quan Cạnh Phong lần đầu tranh cãi kịch liệt. Anh nói cô phạm sai lầm, sai lầm cực lớn, đáng hổ thẹn mà nhẽ ra người như cô vốn không nên phạm phải. Thế là, khi mọi người còn chưa phát hiện, bất chấp sự vùng vẫy của Thần Tâm, anh nhất quyết bắt cô đến một bệnh viện lớn ở Phúc Châu để bác sĩ đưa thiết bị lạnh băng vào cơ thể cô, lấy ra một số thứ.

Sau đó một thời gian, linh hồn cô như thể đã thỏa thuận với những thứ được lấy ra từ cơ thể, rời khỏi cơ thể. Mặc cho Quan Cạnh Phong dùng mọi cách, Thần Tâm vẫn không nói lời nào, cũng không hề tranh cãi gây sự với anh nữa. Cuối cùng, anh đưa cô đến trước mặt vị “bác sĩ Nhan” này.

Đó là sự việc của bao nhiêu năm trước? Thần Tâm không còn nhớ nữa, một chuyện sẽ không thể lu mờ cho dù đã trải qua bao nhiêu lần điều trị tâm lý, bao nhiêu lần được tư vấn, tâm sự, đó là trong mắt Quan Cạnh Phong, cô đã trở thành một đứa trẻ hư, hoàn toàn không giống cô nhóc trước đây mà anh biết, hơn nữa, không bao giờ có thể quay trở lại như xưa nữa.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Thần Tâm đến quán cà phê từ sớm. Vì rảnh rỗi nên sau khi ăn cơm tối cô đã tự lái xe tới.

Quán cà phê vừa hay nằm ngay phía dưới khu căn hộ mà Quan Cạnh Phong ở. Tối nay bác sĩ Nhan không có ở đó, Thần Tâm gọi một tách Mocha. Sau nửa tiếng đồng hồ ngồi ngẩn người, cô mới nhìn tháy chiếc Bugatti của Quan Cạnh Phong đi vào bãi đỗ xe qua tấm rèm cửa sổ của quán cà phê.

Tắt máy, mở cửa xe, dáng người cao lớn quen thuộc bước ra từ ghế lái. Động tác xuống xe của anh, Thần Tâm không cần nhìn cũng có thể vẽ ra trong đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, xưa nay anh luôn hành sự như sấm rên chớp giật. Nhưng mỗi lần sau khi xuống xe, theo thói quen, anh luôn nhìn qua chiếc ghế ngồi bên cạnh, hơi khựng lại, sau đó mới khóa cửa, đi đến nơi cần đến.

Thần Tâm nhìn người đàn ông đang tiến lại ngày một gần qua khung cửa kính. Hôm nay, anh mặc một chiếc sơ mi màu đen, tay áo được xắn lên một cách tùy ý, để lộ cánh tay săn chắc, bước những bước vững chải hướng về cửa quán cà phê, có chút ung dung, lại hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng như thường lệ vẫn thu hút cái nhìn của những người qua đường.

Chỉ có điều Quan Cạnh Phong sớm đã quen với những điều ấy, anh thờ ơ hết thảy, bước đi với mục tiêu rõ ràng.

“Còn một người nữa”, vừa bước vào đã tìm thấy chỗ Thần Tâm ngồi, Quan Cạnh Phong ngồi xuống trước mặt cô, gương mặt không chút biểu cảm.

“Đối tượng xem mặt?” Thần Tâm vừa nghe anh nói vậy liền biết ngay mục đích của buổi gặp hôm ay.

Quan Cạnh Phong gật đầu, gọi một tách Blue Mountain: “Đến ngay bây giờ, em cũng biết anh ta đấy”.

“Em cũng biết?”

Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Đúng lúc cô dứt lời, một chiếc xe khác chạy vào bãi đỗ xe. Đèn pha của nó chiếu về ghế ngồi phía này qua lớp tường kính của quán. Thần Tâm quay mặt ra, nhìn một dáng người gần giống với Quan Cạnh Phong đang bước xuống xe, nụ cuời nhạt trên khóe môi theo thói quen, thân hình cao lớn, vạm vỡ, dáng đi nhanh nhẹn…

“Dư Thiệu Đình?” Thần Tâm ngạc nhiên nhìn Quan Cạnh Phong.

“Chàng thanh niên này rất có tiền đồ.”

“Nhưng không phải anh đang…” Thần Tâm nhất thời không tìm ra được bất cứ lời nào để miêu tả những chuyện mà Quan Cạnh Phong đã giúp cô làm ở đồn cảnh sát. Nhưng cô cũng bình tĩnh lại rất nhanh. Quan Cạnh Phong cần có cảnh sát, Dư Thiệu Đình lại là một cảnh sát, khiến anh cảm thấy “rất có tiền đồ”, quan trọng nhất, tổn trưởng Dư “rất có tiền đồ” này vừa may lại phụ trách vụ án của cô. Vậy nên, tội gì mà không vui vẻ tác hợp, phải không?

Quan Cạnh Phong không đáp lời Thần Tâm, Dư Thiệu Đình cũng ngay lập tức phát hiện ra chỗ ngồi của họ.

“Xin lỗi, trên cục có chút chuyện nên tôi đến muộn”, nụ cười nhạt đó hướng về phía cô từ khi anh ta bước vào quán đến giờ. Dư Thiệu Đình kéo chiếc ghế bên cạnh Quan Cạnh Phong ngồi xuống: “Xin chào cô Doãn, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Thần Tâm bỗng nhiên không biết nói gì.

Xin chào?

Gặp anh ta khiến cô đây cảm thấy rất tồi tệ, có biết không?

Không, không, không, lúc này, anh ta là người Quan Cạnh Phong mời đến để giới thiệu cho cô. Huống hồ sau màn biểu diễn có một không hai của cô lần trước, đến tận hôm nay giám đốc Quan vẫn mặt lạnh như xác chết với cô, nếu cô vẫn dám trâng tráo, phạm một chút lỗi lầm nữa thì gương mặt của người họ Quan kia còn dài đến mức nào?

Hừ, hóa ra trong tiềm thức, cô vẫn để ý đến tâm trạng của anh như vậy.

Thần Tâm cười đau khổ.

“Xin chào”, cuối cùng, Thần Tâm cũng nói ra hai từ đó.

“Chúng ta đã gặp nhau rồi, hơn nữa ấn tượng rất sâu sắc không phải sao?” Nụ cười nhạt đó chẳng đợi Quan Cạnh Phong giới thiệu đã chủ động làm thân với cô. Cái dáng vẻ mau mồm mau miệng kia, không đi làm nhân viên bán hàng lại chạy đi làm cảnh sát, thật đáng tiếc.

Thần Tâm lười biếng mỉm cười: “Vậy sao? Không biết cái gọi là “ấn tượng sâu sắc” mà sếp Dư nói là muốn chỉ điều gì?”.

Ánh mắt không vui của Quan Cạnh Phong lập tức chiếu về phía cô. A, thái độ không đúng sao?

Thôi được rồi, cô thừa nhận, câu nói ban nãy có chút mỉa mai.

Nhưng cảnh sát Dư dường như rất khoan dung dộ lượng, không hề để bụng: “Tất cả các phương diện”.

“Bao gồm cả diện mạo, tính cách, lời nói, cử chỉ? Vậy nên sếp Dư mới nghe anh Quan nói tôi cần tìm đối tượng kết hôn liền sốt sắng đến ứng tuyển ngay lập tức, đúng không?”

“Doãn Thần Tâm!” Giọng nói kiềm chế tức giận lập tức vang lên.

“Anh Quan, không sao”, Dư Thiệu Phong lại chẳng hề để bụng: “Điều mà tôi thích nhất chính là sự mau mồm mau miệng của cô Doãn”.

Ánh mắt biết cuời của anh ta dừng lại trên người Thần Tâm.

Ánh nhìn nơi khóe mắt Thần Tâm dừng lại trên người Quan Cạnh Phong.

Nhưng đôi mắt Quan Cạnh Phong vẫn ánh lên sự tức giận, gương mặt lạnh băng đó như thể đang nhắc nhở cô phải ăn nói cẩn thận.

Thôi được, anh thật sự, thật sự rất muốn gả cô đi rồi. Thật sư, thật sự không thể chờ được nữa, muốn cô biến ngay rồi.

Vậy thì, được rồi, cô biến đây.

Trong phút chốc, những tâm trạng xấu có liên quan đến giễu cợt, coi thường, bất mãn trên mặt Thần Tâm đều được thu dọn sạch sẽ và thay bằng diễn xuất đỉnh cao có thể sánh ngang với nguời đẹp miệng rộng Julia Roberts. Tiếp sau đó vị mỹ nhân này hào hứng tràn trề nghiêng người về phía trước. Tóm lại, khoảng khắc này, ngồi trước mặt cảnh sát Dư là một người rất hứng thú làm quen với anh ta: “Ồ? Tôi có vẻ rất mau mồm mau miệng sao? Sếp Dư, anh đúng là có con mắt như Bá Nhạc (*)”.

(*) Trước đây, người ta cho rằng thiên lý mã không phải là loài ngựa tốt nhất nên không đoái hoài gì đến nó, nhưng chỉ có Bá Nhạc mới nhìn ra nó là loài ngựa quý, về sau thực tế đã chứng minh con mắt nhìn ngựa của Bá Nhạc không hề sai.

“Cô Doãn, cô muốn nói mình là ngựa ngàn dặm sao?”

“Có đủ tư cách không?”

“Còn hơn cả thế.”

Cực kì dễ dàng, không khí phút chốc trở nên ấm áp. Dư Thiệu Đình và Thần Tâm ngồi đối diện nhau, bình thường như bao cặp nam nữ đi xem mặt khác, giới thiệu cho nhau biết về nghề nghiệp, lương bổng, sở thích, gia đình và cả tình sử. Nói được một nửa, Thầm Tâm thậm chí còn rất ngạc nhiên khi phát hiện hóa ra cả hai còn có chung sở thích và đam mê.

“Thật sao? Rất ít khi nghe nói đàn ông cũng thích xem phim điện ảnh”, anh mỉm cười đáp.

“Thật trùng hợp, tôi cũng thế!” Cô lại ngỡ ngàng.

“Thật sao? Gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng rất hay, không biết cô đã nghe nói chưa?” Anh còn ngạc nhiên hơn.

“Đánh cắp giấc mơ?”

“Bingo!”

“Tuyệt quá!”

Đúng vậy, thật tuyệt, chỉ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, giám đốc Quan đã bị hai người họ lạnh lùng vứt sang một bên một cách thành công, hai đối tượng xem mặt này xem ra có vẻ hợp cạ với nhau, chẳng thèm để ý gì đến “ông mối” bên cạnh.

Nhưng Quan Cạnh Phong chắc chắn cũng không phải là ông mối có kinh nghiệm. Phàm là người có kinh nghiệm, ai mà không biết rằng lúc này đã mai mối thành công và nên rời đi cơ chứ? Nhưng anh vẫn ngồi đó, uy nghiêm vững vàng, lại mang chút gì đó gượng gạo không thể nói thành lời, khiến người khác muốn làm lơ cũng không thể được.

“Vậy thì, chọn ngày không bằng gặp ngày, lát nữa chúng ta đi xem phim nhé?”

“Anh Quan, anh có đi cùng không?” Dư Thiệu Đình nét mặt vui vẻ, câu nói này được diễn dịch thành công với ngữ điệu đầy tính lịch sự.

Thần Tâm dường như đến bây giờ mới để ý đến sự tồn tại của Quan Cạnh Phong, không đợi anh trả lời, cô đã nhanh nhẹn trở thành người phát ngôn thay anh: “Không cần đâu, không biết chừng anh Quan lát nữa còn có việc, đúng không anh?”.

Cô mỉm cười nhìn anh, phát hiện gương mặt vốn dĩ chẳng có chút biểu cảm nào của Quan Cạnh Phong sau khi nghe câu nói chen ngang của mình liền tối sầm lại, giống như đang bực bội ai vậy.

Nhưng anh có thể bực bội với ai chứ? Đây không phải mục đích cuối cùng của anh khi để họ gặp nhau hay sao?

Thầm Tâm quan sát gương mặt tối sầm đó của anh, lập tức điều chỉnh nét mặt của mình sang trạng thái cấp thiết không thể chờ đợi được, muốn Quan Cạnh Phong gật đầu nói câu “Đúng vậy, tôi có chút việc”, vô cùng muốn ở riêng với Dư Thiệu Đình trong thế giới chỉ có hai người.

“Đúng vậy, hai người đi đi”, cuối cùng, Quan Cạnh Phong cũng cất giọng bình thản, rồi qua sang Dư Thiệu Đình: “Thiệu Đình, tối nay phiền cậu”.

“Sao lại nói vậy chứ? Có thể cùng Thần Tâm đi xem phim là vinh dự của tôi.” Chỉ trong vòng hai mươi phút từ đầu tới giờ, cách xưng hô giữa hai người đã trở nên không thể tự nhiên hơn nữa, từ “sếp Dư”, “cô Doãn” đã thăng hoa thành “Thiệu Đình” và “Thần Tâm”.

Quan Cạnh Phong gật đầu lần nữa đứng dậy. Đến khi ra khỏi quán cà phê, đôi mắt sâu đó cũng không nhìn Thần Tâm thêm một lần nào nữa.

“Được rồi, người ta đã đi rồi”, giọng nói bên cạnh vang đến, lúc ngày Doãn Thần Tâm mới phát hiện hóa ra ánh mắt cô đã dán vào một chỗ nào đó bên ngoài cửa từ lâu.

Cô vội vàng bừng tỉnh, thấy gương mặt với nụ cười có chút mập mờ của Dư Thiệu Đình: “Bây giờ mới xem không sợ muộn sao?”

“Sao cơ?”

Anh ta cười, nhìn tách Blue Mountain vẫn nằm nguyên chỗ cũ: “Đặt xong vé rồi, uống xong cà phê rồi xuất phát phải không?”

Đánh cắp giấc mơ vừa được trình chiếu đã nhận được vô số những đánh giá tích cực. Thế mà sau gần hai tiếng đồng hồ ngồi trong rạp chiếu phim tối om, kết quả là ngoài cảm than việc Leonardo không bao giờ có thể quay về thời đóng chàng “Jack” ưu tú của mười năm về trước thì Thần Tâm chẳng có thêm thu hoạch gì.

Sau khi xem phim, Dư Thiệu Đình đề nghị hai người cùng nhau ra biển.

“Có vội về nhà không?”

Thần Tâm nhún vai bất cần.

Xe của Dư Thiệu Đình sớm đã bị bỏ lại ở cửa quán cà phê từ khi hai người ra khỏi đó, Thần Tâm lái chiếc xe Lotus của cô, từ quán cà phê đến rạp chiếu phim, rồi lại từ rạp chiếu phim đến bờ biển không một bóng người. Cô tắt máy, ngồi yên lặng ngắm nhìn đại dương dưới màn đêm.

Gió đêm mùa đông ở vùng biển Phúc Kiến dịu dàng đưa từng con sóng vào bờ. Dưới ánh trăng, những lớp sóng đó trở nên uyển chuyển như những chiếc váy ba lê.

Bật dàn loa trong xe, bản nhạc Fur Elise phút chốc lan tỏa. Lần này, là phiên bản được mở đầu bằng tiếng sóng biển và tiếng chim hải âu, kết hợp với tiếng sóng vỗ kè đá rì rào bên ngoài cửa sổ, vừa thật vừa giả, vừa thực vừa ảo.

“Hình như em rất thích bản nhạc này?”

“Sao?”

“Nhạc chuông và cả đĩa CD trên xe nữa.” Ban nãy, khi đang xem phim, Thần Tâm có nghe một cuộc điện thoại, có lẽ Dư Thiệu Đình đã nghe thấy nhạc chuông của cô từ lúc đó.

Cô mỉm cười thờ ơ: “Có lẽ vậy.” Chỉ là… cái gì được gọi là thích? Cái gì được gọi là không thích đây?

Cứ làm việc gì đó, làm mãi, làm mãi từ đầu đến cuối thì gọi là thích sao?

Giống như lúc nãy, trước mặt Quan Cạnh Phong, cô tỏ ra vui vẻ, nói chuyện nhiệt tình với người khác, cô lúc nào cũng thích giả vờ nói chuyện với người khác hợp gu như vậy trước mặt anh, từ đầu đến cuối, thì sẽ được gọi là thích sao

Có trời mới biết, lúc đó tại sao cô lại ấu trĩ như vậy. Gặp người khác trước mặt Quan Cạnh Phong, tỏ vẻ cả hai chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, như thể hai người đã quen biết từ tám trăm năm trước, sau đó vừa âm thầm liếc mắt quan sát phản ứng của anh.

Để rồi cô chứng kiến anh quay lung bước đi chẳng hề ngoảnh nhìn mình lấy một lần, rời khỏi nơi đó với khuôn mặt không chút biểu cảm như vậy. Đúng, đúng, có lẽ anh tức giận thật rồi, thực sự không vui rồi, có lẽ cô đã đạt được mục đích, nhưng chỉ có trời mới biết, tâm trạng cô lại như thể rơi từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Đứng trước một Dư Thiệu Đình tươi cuời từ đầu đến cuối, cô bỗng nhiên không thể cười nổi.

Thế là, cô lại học tập gương mặt vô cảm của anh, đi xem Đánh cắp ước mơ, cùng người đàn ông với nụ cười khó hiểu mà đầy thâm thúy trước mặt này ra bờ biển.

Gió biển tháng mười một vẫn như trước đây, dịu dàng đẩy sóng xô bờ.

“Có biết tại sao anh Quan lại chọn tôi không?” Dư Thiệu Đình đột nhiên đổi đề tài.

“Sao cơ?”

“Tại sao…”, anh ta quay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt Thần Tâm. “Tôi nói là, tại sao anh ta lại chọn tôi là người đến xem mặt cô tối nay, cô có biết không?”.

“Không biết.”

“Bởi vì, cả Cục cảnh sát chỉ có tôi tin cô không phải là hung thủ.”

“Anh tin tôi?”

“Tại sao không?”

Hừ, hóa ra Dư Thiệu Đình đứng về phía cô. Nhưng giây phút này, khi cô phát hiện ra đây là một việc đáng để vui mừng cô lại không vui vẻ chút nào.

Dư Thiệu Đình nhìn ra nét mặt không lấy gì làm vui vẻ của Thần Tâm: “Thực ra, có một việc mà tôi luôn cảm thấy rất kì lạ”.

“Việc gì?”

“Tuy nhìn từ bên ngoài, anh Quan luôn tự xưng là anh trai cô, nhưng nói một cách nghiêm túc, hai người lại không có mối quan hệ huyết thống nào. Nói thẳng thắng hơn nữa, cô không để bụng chứ?”

Cô lắc đầu.

“Thẳng thắn hơn, hai người là hai cá thể độc lập, một người đàn ông và một người phụ nữ trên thực tế chẳng có bất cứ mối quan hệ dây mơ rễ má nào.”

Khi nghe thấy câu “một người đàn ông và một người phụ nữ chẳng có bất cứ mối quan hệ nào” đó, trái tim Thần Tâm đột nhiên đập mạnh một nhịp.

Nhưng không được, không được thể hiện một cách rõ ràng như vậy, bởi vì Dư Thiệu Đình đang mỉm cười, nụ cười thâm thúy khiến người khác nổi da gà, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: “Hơn nữa, theo tôi được biết, hai người càng không phải mối quan hệ yêu đương”.

“Vậy thì sao?”

“Vì vậy, tại sao anh Quan lại bất chấp tất cả để giúp đỡ cô? Cho đến bây giờ, anh ấy đã thay ba luật sư, mỗi tuần đến Cục cảnh sát uống trà với Cục trưởng của bọn tôi trên hai lần. Theo tôi được biết, anh Quan cũng không phải loại người nhàn rỗi, đúng không? Công việc làm ăn lớn như vậy bỏ ở đó không làm, lại chạy đến uống trà với Cục trưởng Cục cảnh sát?”

Nói đến đây, Dư Thiệu Đình dừng lại một chút, đôi mắt đào hoa càng nhìn chăm chú vào gương mặt Thầm Tâm: “Có lẽ cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, vì vậy không hiểu được anh Quan đã tốn bao nhiêu công sức để ém chuyện này xuống. Nhưng Thần Tâm, tại sao chứ? Theo lý mà nói, anh Quan cũng không phải là người quá nhân từ, đúng không?”.

Dựa vào trực giác phụ nữ của Doãn Thần Tâm, người đàn ông trước mặt đang nhìn cô mỉm cười, thái độ ôn hòa, lịch sự, nhưng trong đôi mắt anh ta lại đầy dò xét và chất vấn những điều không dễ nghi ngờ.

Thần Tâm cố gắng giữ nguyên sự thản nhiên trên nét mặt: “Bởi vì, anh ấy là người cộng tác thân thiết của bố tôi, là người chứng kiến tôi trường thành, tuy không phải ruột thịt nhưng tình cảm giữa tôi và anh ấy chẳng khác gì người thân”.

Và loại tình cảm đó được gọi là “tình anh em”.

Tình anh em.

Bao nhiêu năm nay, cô hết lần này đến lần khác nhắc đi nhắc lại cái gọi là tình anh em đó. Mối tình mà từ đầu cô cho là rất tự nhiên đó, cuối cùng lại trở nên không còn chút tự nhiên nào. Cô không bằng lòng, không muốn thừa nhận nhưng lúc nào cô cũng phải dặn lòng mình!

Là như vậy sao?

Là như vậy sao?

Dư Thiệu Đình nhìn cô không rời mắt: “Nhưng mà Thần Tâm”, giọng anh ta trầm lắng như đang mê sảng, “Tôi cảm thấy, hình như không phải như vậy”.

Nếu không thì như thế nào? Nếu không còn có khả năng khác sao?

Trong quá trình trưởng thành mười mấy năm của mình, có rất nhiều lúc Doãn Thần Tâm cũng từng nghĩ vậy. Rất nhiều lần, cô cần một đồng minh nghe cô mô tả, sau khi mô tả xong sẽ cùng cô phân tích, nghiên cứu thảo luận, rồi nói với cô rằng: Doãn Thần Tâm, thực ra là mày nghĩ nhiều quá rời, tư duy của đàn ông và đàn bà không giống nhau. Mày nói xem anh ấy tại sao lại quan tâm đến mày như vậy? Mày nói xem tại sao anh ấy lại nghiêm khắc với mày như vậy? Bởi vì anh ấy coi mày như em gái ruột của mình, không còn nghi ngờ gì nữa. Doãn Thần Tâm, đầu óc đồi bại của mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao một sự thực đơn giản, rõ ràng bày ra trước mặt như thế mà mày có thể nghĩ thiên lệch hết lần này đến lần khác chứ?

Đúng vật, cô luôn tự hiểu một cách sai lệch, sau đó lại bắt nét mặt và giọng nói như thánh nhân của Quan Cạnh Phong bẻ ngoặt suy nghĩ của cô về con đường chân chính.

Linh hồn cô luôn không ngừng chất vấn anh: Lẽ nào anh không nhìn thấy sự thay đổi của em sao? Lẽ nào anh không biết em đã lớn rồi sao? Lẽ nào anh không nhìn thấy thân hình cao ráo, thon thả, vòng một nổi bật của em sao? Lẽ nào anh không nhìn thấy những chàng trai trẻ trung lởn vởn dưới cửa nhà em chỉ vì muốn đưa bữa sáng cho em, không nhìn thấy em đã biết yêu rồi sao? Lẽ nào anh không thấy dòng máu không hề có chút quan hệ huyết thống nào với anh chảy trong người em đang sôi sục và nhiều lần gần như muốn nhảy ra khỏi người em, bay về hướng anh sao?

Nhưng anh coi như không thấy!

Vì vậy, đến cuối cùng, Doãn Thần Tâm không thể tìm thấy một đồng minh như vậy và cũng không hỏi được những lời đó. Bởi vì khi cô mơ tưởng quá nhiều, thực ra tất cả mọi chuyện chỉ do cô mơ mộng hão huyền mà thôi. Những phương pháp ấy không hề cố ý, mà rất tự nhiên, vô tình lộ ra, thuận theo những điều mà nội tâm muốn diễn đạt, dùng gương mặt nghiêm khắc, giọng điệu phê bình, thái độ mất kiên nhẫn của anh, và cả… biểu cảm phẫn nộ, đau lòng của người anh trai khi có đứa em gái không thể dạy nổi!

Thế mà hôm nay, người đàn ông mới gặp cô có hai lần này lại không hề nương tay, bới ra bí mật tận sâu trong tim cô. Anh ta chậm trễ, không xuất hiện lúc cô cần có người để tâm sự nhất, mà khi vừa xuất hiện đã tự động khơi gợi đề tài, thảo luận về mối quan hệ giữa cô và Quan Cạnh Phong. Mối quan hệ mà anh ta ám chỉ, đề cập đến đó, lại chính là niềm mơ ước mười mấy năm qua cô không thể nào có được, đã bị chính Quan Cạnh Phong dập tắt khi vừa mới nhen nhúm!

“Nếu không, anh cho rằng đó là gì?” Thần Tâm cũng nhìn anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên, tỏ vẻ hơi giễu cợt.

An ta có nhận ra được không? Một người rõ ràng mang một nụ cười với ham muốn tìm hiểu cặn kẽ vấn đề nhưng lại đầy dửng dưng này, cô có thể khiến anh ta nhận ra không?

Đùa sao! Cô là ai chứ? Cô là Doãn Thần Tâm với IQ 160 đó. Cho dù EQ có kém đến đâu đi nữa cũng phải trưng bộ dạng không hề ngốc nghếch ra chứ?

Nét mặt Dư Thiệu Đình vẫn không thay đổi: “Tôi cho rằng, giữa hai người, có lẽ tồn tại yếu tố khác. Một người đàn ông hấp dẫn và một người phụ nữ xinh đẹp…”.

“Ha!” Doãn Thần Tâm như thể nghe được một câu chuyện siêu hài hước, “Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Có phải anh đến xem mặt tôi không? Anh không thấy anh Quan nhà tôi mong tôi sớm lấy cho người khác để anh ấy đỡ phiền phức sao? Dư Thiệu Đình, anh không thực lòng muốn kết hôn với tôi đúng không? Anh đến để làm gián điệp đúng không?”.

Giọng nói của cô đầy đùa cợt, nhưng câu nào là thật, câu nào là giả, ai mà biết được?

Dư Thiệu Đình cũng không phải là kẻ ngốc, nhưng dáng vẻ cười ngặt nghẽo của cô nhìn rất giống bị chọc cười. Đây quả thật không phải một người dễ đối phó.

Khóe môi lại một lần nữa nở nụ cười hững hờ, Dư Thiệu Đình cũng hùa theo: “Đúng thế, tôi chính là gián điệp đấy, thế nào, sợ không?”.

“Sợ?” Giọng nói của Thần Tâm một giây trước đó vẫn đang trong trạng thái đùa cợt nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, đột nhiên thay đổi một cách tế nhị, “Thực ra… tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.

“Ồ?”

“Không phải sao? Đến gián điệp ông trời cũng chọn cho tôi một người đẹp trai thế này”, cô hơi nhoài người, những ngón tay thon dài đỡ khuôn mặt tinh tế bày ra trước mặt Dư Thiệu Đình với dáng vẻ khiến người ta rung động.

A…

“Thế thì tôi cũng rất vinh hạnh”, anh ta cũng đổ người tới, khoảng cách hai người gần đến mức mũi suýt chạm mũi.

“Đến đối tượng làm nhiện vụ, ông trời cũng sắp xếp cho tôi một cô gái xinh đẹp như vậy.”

Thực ra cô cũng biết khêu gợi, đúng không?

Trên thế gian này, Bảo Như đâu phải là người duy nhất có khả năng quyến rũ đàn ông, đúng không?

Cả đêm, cô và Dư Thiệu Đình cợt nhả nói chuyện phiếm với nhau trên bờ biển. Bầu không khí rất giống với những đôi gặp mặt lần đầu tiên trong quán bar, người đàn ông muốn lên giường với người phụ nữ, vì vậy đã gọi một ly rượu, sau đó nói hết chuyện này đến chuyện khác, từ cuộc đời đến Triết học rồi Tâm lí học. Nhưng nói cả một đêm, cho đến khi ánh sáng xuất hiện ở nơi giao nhau giữa trời và biển, họ mới từ Friedrich Wilhelm Nietzsche chuyển sáng Anna Frued, mà không kịp bước vài gian phòng đã đặt trước đó.

“Một người đàn ông và một người phụ nữ ở với nhau một đêm trên bãi biển, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Sau khi rời khỏi bãi biển, Thần Tâm lái xe đưa Dư Thiệu Đình quay lại cửa quán cà phê của bác sĩ Nhạn. Khi anh ta bước xuống, chuẩn bị về xe của mình thì Thần Tâm nói với theo một câu sau lưng.

Dư Thiệu Đình dừng lại, quay đầu.

“Thời gian một đêm, thực ra cũng trôi rất nhanh, có đúng không?”

Anh ta cười: “Đúng vậy”.

Không cần nói thêm điều gì nữa, từ nụ cười đó, Thần Tâm đã biết Dư Thiệu Đình hiểu những gì cô ám chỉ trong lời nói của mình, hơn nữa, anh ta cũng đã tin.

Sau một đêm ở trên bờ biển với anh chàng đẹp trai này, mặc dù hai người đã trở nên mập mờ, thân mật nhưng trong đáy mắt vẫn là sự lạnh lùng không chút cảm tình nào thì có sao? Ít nhất, anh đã tin, đêm đó cô và Minh Tích ngồi trong xe và không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Khi xe cô về khu chung cư, trời đã sáng. Thần Tâm đỗ xe xong, bước đến cầu thang, Dư Thiệu Đình gọi đến: “Về đến nhà chưa?”.

“Về đến nơi rồi”, cô đáp, tiện miệng hỏi thêm một câu: “Anh thì sao?’.

“Cũng về đến nơi rồi:”.

“Tốt rồi”.

“Vậy nghỉ ngơi đi.”

“Được”. Thần Tâm mỉm cười, bỏ di động vào túi xách, rồi tìm kiếm dấu vết của chiếc chìa khóa ở bên trong.

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Đừng nói với tôi là cả đêm qua em lang thang bên ngoài với người đàn ông trong điện thoại đó!”.

Giọng nói lạnh như băng đang cố kiềm chế phẫn nộ, không cần quay đầu Thần Tâm cũng biết đó là ai.

Cô vẫn tiếp tục cặm cụi tìm chìa khóa, sau khi tìm thấy liền lấy ra, mở cửa, rồi mới dửng dưng trả lời: “Người đó do anh giới thiệu, anh thích anh ta, nói người thanh niên này không tồi, không phải sao?”.

“Vậy nên em đã ở cùng người ta cả một đêm bên ngoài? Hai người rất thân thiết sao? Gặp nhau mấy lần rồi? Lần thứ hai! Mới gặp lần thứ hai em đã có thể trơ trẽn lang thang bên ngoài với anh ta cả một đêm sao?” Cửa vừa mở, Quan Cạnh Phong giật mạnh cánh tay Thần Tâm, đá cánh cửa đóng sầm lại đến “rầm” một tiếng. Cô chưa kịp vào phòng khác, mới ở ngay trước cánh cửa, những lời giao huấn đã bị quẳng tới tấp lên mặt Thần Tâm.

Lúc này, cô mới nhìn thẳng lên mặt anh, gương mặt phẫn nộ không nằm ngoài dự đoán. Ngoài ra, khác với trước đây, cô nhìn thấy cả hai quầng thâm dưới mắt.

“Không phải anh đã thức trắng đêm qua đấy chứ?”

“Em nói xem?” Hai hàng lông mày của Quan Cạnh Phong nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi ở giữa, “Thật là càng ngày càng quá quắt, dám ở cả một đêm bên ngoài với một người mới quen!”.

Ánh mắt Thần Tâm vẫn dừng lại ở quầng thâm trên đôi mặt, hoàn toàn không chú ý tới sự phẫn nộ điên cuồng đằng sau những lời chỉ trích của Quan Cạnh Phong.

“Anh… đi nghỉ trước đi.”

“Doãn Thần Tâm!” Sau khi nghe thấy câu nói này, Quan Cạnh Phong tưởng rằng cô đang trốn tránh, “Đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc bây giờ em định thế nào? Gây chuyện hết lần này đến lần khác!”.

“Em gây chuyện gì?” Thần Tâm chẳng hiểu gì cả.

“Em tự nói xem? Qua đêm bên ngoài với một người mới quen, em rất hiểu anh ta sao? Hai người rất thân thiết sao? Nếu như xảy ra chuyện gì, em định thế nào?”

“Nếu không anh nói xem em phải làm thế nào?’ Cô không chịu được, trừng mắt, “Người đầu tiên anh chê em không đủ nhiệt tình. Được, em nghe lời, người thứ hai em đã đủ nhiệt tình rồi chứ? Thế là anh lại quay ra mắng em trơ trẽn. Hừ, nói thực, anh trai à, anh không thấy anh rất khó chiều sao?”.

“Em…”

“Hay anh vốn không nỡ gả em đi, nên mới hết lần này đến lần khác luẩn quẩn thất thường như vậy?”

“Doãn Thần Tâm!”

Đấy, anh xem, chính là như vậy.

Là như vậy đấy.

Câu hỏi mà cô nói ra vốn có chút giễu cợt nhưng thực ra còn có ý hồi hộp thâm dò, nhưng một lần nữa lại dễ dàng bị Quan Cạnh Phong dùng biểu cảm “Em nằm mơ à”, “Đầu óc em có vấn đề à”, “Em bị bệnh à” kéo về thực tại.

Hừ, còn Dư Thiệu Đình kia, anh thì đang nghi ngờ điều gì? Bộ óc anh minh của anh rốt cuộc suy nghĩ đi đâu vậy? Anh có biết, sự hoài nghi đáng ghét của anh thật sự sẽ khiến trái tim mà tôi luôn phải kiềm chế nhịp đập hết lần này đến lần khác càng trở nên kích động hơn, khiến nó một lần nữa nhảy nhót một cách nực cười không dừng lại được, sau đó lại kết thúc trong thất vọng không?

Những lời dạy dỗ của phụ huynh còn chưa kết thúc, thì lại giống y như lần trước, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhưng lần này là máy của Quan Cạnh Phong.

Thần Tâm thừa cơ xoay người đi vào nhà vệ sinh, táp nước lạnh lên khuôn mặt mệt mỏi để lộ nhiều cảm xúc của mình.

Quan Cạnh Phong nghe điện thoại một cách không vui: “Chuyện gì?”.

Đầu kia không biết là ai, cũng không biết đã nói những gì, khiến biểu cảm vốn đã cau có của anh trông lại càng khó coi hơn. Thần Tâm từ nhà vệ sinh đi ra, trước mặt cô là gương mặt tệ hại của anh: “Có người cướp việc làm ăn của chúng ta? Được, Vương Hữu Vi yêu cầu những gì?... Tăng cường đầu tư quảng cáo? Không thể được… Thôi được rồi, cậu gửi số điện thoại của Vương Hữu Vi cho tôi, tôi trực tiếp nói với ông ta…”.

Mây đen vây kín khuôn mặt Quan Cạnh Phong, chỉ có điều… anh vừa nói gì Vương Hữu Vi?

Cái tên quen thuộc vang lên bên tai, anh vừa cúp máy, Thần Tâm liền hỏi ngay: “Là Vương Hữu Vi của công ty Khoa Vi Như?”.

“Đúng vậy”, Quan Cạnh Phong trả lời một cách dửng dưng, bỗng nhiên lại như tưởng tượng ra điều gì đó, liền trừng mắt với cô.

Nhưng chính nhờ cái trừng mắt đó mà Thần Tâm mới chắc chắn điều vừa hiện lên trong đầu mình: “Chính là kẻ say khướt đứng bên cạnh em mà anh nhìn thấy lần ở quán karaoke?”

Quan Cạnh Phong không phủ định, chỉ ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần nhất phía sau, tiếp tục xem điện thoại của mình.

Thần Tâm cũng ngồi xuống: “Khó giải quyết lắm sao?”.

Anh không trả lời.

“Hay là để em tới nói chuyện với ông ta?”

Lần này, Quan Cạnh phong nhướng mày: “Em cho rằng em đàm phán với ông ta có tác dụng hơn anh sao?”

“Cái này thì không chắc, nhưng dù sao cũng là một cách, không thử ai mà biết được kết quả ra sao? Hơn nữa, tên Vương Hữu Vi đó hình như cũng khá thích em…”

“Doãn Thần Tâm!” Hiển nhiên, câu nói này đã khiến Quan Cạnh Phong vô cùng bất mãn, “Em rất tự tin về sức hấp dẫn của mình sao?”.

“Cũng tàm tạm…”

“’Đủ rồi, chuyên tâm dạy học cho anh! Con gái con đứa suốt ngày xuất đầu lộ diện, đến những chỗ không ra làm sao. Uống rượu cùng người khác và được người khác uống rượu cùng đều rất thú vị sao?”

Sự dạy bảo không hề nể nang trực tiếp nhằm vào cuộc gặp gỡ tình cờ ở quán karaoke lần trước.

Trên đỉnh đầu Thần Tâm như có hàng ngàn con quạ bay qua: “Thế sao? Con gái không được xuất đầu lộ diện à? Thế thì Tả Diên Thanh ăn mặc hở hang mà anh trai em ôm ấp ngày hôm đó đến đấy làm gì?”.

“Em…”

“Được rồi”, cô biết rằng nếu hai người còn tiếp tục tranh luận chắc chắn sẽ lại cãi nhau và khó mà dừng lại được. Cô khẽ mỉm cười, có chút tự giễu cợt, “Đã vậy em không nhúng tay, sẽ vào nữa. Ngày mai anh tự xuất đầu lộ diện đi, còn em, sẽ tiếp tục nghe theo lời căn dặn của anh trai, tiếp tục hẹn hò, gặp gỡ Thiệu Đình”.

Sắc mặt Quan Cạnh Phong nghiêm lại: “Rốt cuộc em có hiểu thế nào là thẹn thùng không? Một chút đoan trang cũng không biết”.

“Anh trai, vậy anh nói xem, em muốn đi cùng anh thì anh không bằng lòng, em hẹn người khác đi chắc là được đúng không? Nhưng anh lại nói em trơ trẽn. Thôi được…” Giọng điệu cô có vẻ rất khiêm tốn, “…anh trai có kinh nghiệm phong phú như vậy, nhờ anh nói cho em biết, rốt cuộc em nên thế nào mới có thể vừa không cứng đơ như một người chết lại không trơ trẽn như một người phụ nữ phóng đãng đây?”.

“Doãn Thần Tâm! Rốt cuộc ai đã dạy em mở miệng ra là nói những câu chẳng ra thể thống nào như vậy? Bây giờ em đã là giảng viên đại học rồi, em biết không? Ai cho phép em động một cái là nói những lời lẽ không hợp với thân phận như vậy?”

“…”

Tại sao chủ đề lại quay ngoặt sang nghề nghiệp của cô cơ chứ?

Thần Tâm day day trán, biểu cảm trở nên tế nhị đến bất lực, khiến Quan Cạnh Phong vừa nhìn đã hiểu được nét mặt đó muốn biểu đạt rằng “ông nói gà bà nói vịt”.

Nói đi nói lại, thực ra anh có tư cách gì mà phê bình cô như vậy?

Bạn đã bao giờ gặp một Tổng giám đốc của một công ty cổ phân trẻ trung, tài năng, bề ngoài tuấn tú, cao sang, tôn quý, nhất cử nhất động đều toát lên dáng vẻ của một vương giả, nhưng động một chút là hét vào mặt một cô gái yếu đuối: “Đầu óc em có vấn đề à”, “Em rốt cuộc đang làm trò gì”. “Có phải em bị chập mạch rồi không”. Bạn đã bao giờ gặp chưa? Đã bao giờ gặp kiểu đàn ông nhìn có vẻ rất có khí chất nhưng mở miệng ra là chỉ nói tam tự kinh chưa?

Rốt cuộc anh có tư cách gì đi giáo huấn người khác?

Thần Tâm rất không phục, lạnh lùng “hừ” một tiếng trong lòng, đương nhiên, cô chưa đến mức không sợ chết mà trực tiếp bật ra thành tiếng.

Quan Cạnh Phong vẫn đứng đó, chuẩn bị tiếp tục lên lớp, vì giận dữ mà hai quầng thâm càng trở nên sẫm hơn.

Bỗng nhiên Thần Tâm ngáp dài, bất luận là trực tiếp hay tiềm thức, thậm chí là sự quan tâm đáng chết không thể che giấu tận sâu đáy lòng, tất cả đều đang thôi thúc cô nhanh chóng để Quan Cạnh Phong nghỉ ngơi một chút.

Vì vậy cô vừa ngáp vừa quay về phòng: “Buồn ngủ quá! Em đi ngủ bù trước đã, muốn hẹn hò phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất. Giám đốc Quan, xem ra anh cũng nên nghỉ một lát đi, muốn về nhà ngủ hay ngủ luôn ở phòng khách cũng được, em không bận tâm đâu, dù gì anh cũng mới là chủ nhân của căn nhà này, không phải sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.