Em Là Vợ Của Anh... Mãi Mãi Là Vợ Của Anh

Chương 31: Chương 31




Chap 1~~

Ai cũng nói mười tắm tuổi là tuổi quan trọng nhất, tuổi mà mình phải lựa chọn những cái sai và những cái đúng, chấp nhận những gì mình đã có và thay đổi cho đúng cách riêng của mình. Hôm nay... Một năm mới, một cuộc đời mới, một cuộc sống mới và những mối lo mới.

~Reng reng reng~ giờ học đã bắt đầu một cô gái có mái tóc đen ngắn đến vai, thanh lịch, tao nhã bước vào lớp học, ai ai cũng đưa mắt nhìn cô khi cô bước vào.

“chào các bạn, mình là Thảo Trang” Thảo Trang cuối đầu chào hỏi, nói xong liền đi xuống tìm chỗ ngồi gần cửa sổ. Đeo tai nghe vào và say đắm vào thế giới riêng của mình, những cơn gió lướt qua làm cho mái tóc đen ngắn của cô bay nhẹ đi theo. Những làng gió của mùa hè và những chú chim hót líu lo trên cửa sổ.... Thôi tôi đùa thôi.. Cái gì mà làng gió mùa hè, còn những chú chim hót líu lo cơ chứ... Thôi bỏ qua một bên đi, nghe là biết nó có gì đó sai sai rồi.

Hôm nay! là một ngày nóng nực, cửa sổ thì không biết đóng như thế nào, khuôn mặt của cô hiện nay thay đổi đến 360 độ, những cơn gió nóng bay đi bay lại làm mái tóc của cô dính đầy trên mặt giống hệt như một con điên, trên người mặc một chiếc áo dài trắng nóng nực. Một tiếng “haizz” của cô thốt ra trong lòng.

'Sao tui khổ thế, nếu biết ở Việt nam nóng như thế này thì mình về Melbourne cho rồi, không hiểu tại sao ba lại bắt mình qua đây kia chứ.' cô nghĩ thầm.

Cô lấy một quyễn sách ra, quạc đi quạc lại cho nó đở nóng.

---

Giới thiệu sơ qua~~

Hạ băng: ( nó ) 18 tuổi

Tính tình: một đứa ít nói, khó gần, ít bạn, nhưng có những lúc nói hơi nhiều mà không hay biết. (ghét đông người)

Hạng- 2 (loại học giỏi).

Lớp 12 đã đến, nó càng ngày càng làm biến tới lớp, chỉ muốn ở trong thư viện với những cuốn sách bao vây xung quanh mình.

Minh Hoàng: 18 tuổi (anh)

Tính tình: có chút lạnh lùng, khó gần, giống nó, nhưng có những lúc anh làm nũng giống hệt như một đứa con nít. (ghét ồn ào).

Hạng- 1 (loại học sinh giỏi)

Khi lên lớp 12 anh bắt đầu đến lớp rất ít, dù anh không ôn bài như mấy đứa học sinh khác nhưng vẫn đứng thứ nhất trong thế giới trường học, mọi người không thấy anh nhiều chừ Hạ Băng (vợ sắp cưới của anh)

Mỹ linh: (nhỏ) 18 tuổi

Tính cách: quậy phá, vui vẽ, hoà đồng nhưng có điều là Mỹ Linh rất là ồn ào, nói nhiều.

Hạng-5 (top 5 học sinh giỏi)

Cô là người trong bang 'Dead Devils'. Nhưng lại rất tệ về Môn võ thuật.

Trong năm nay nhỏ là đội trưởng đội tennis.

Anh Tuấn: 18 tuổi (câu lạc bộ bóng rổ)

Tícn cách: vui vẽ, hoà đồng, nói nhiều, vui tính, quậy phá

Hạng- 3 (hạng học sinh giỏi)

Anh luôn ở trong lớp và có rất rất là nhiều bạn bè xung quanh, khi lên lớp 12 anh không bao giờ trốn tiết.

Thái Dương: 18 tuổi (đã cưới vợ) (câu lạc bộ bóng đá)

Tính tình: có chút lạnh lùng, nhẹ nhàng, nói hơi nhiều nhưng không bằng Mỹ Linh và Anh Tuấn. Thích ngủ.

Hạng-4 (loại học sinh giỏi)

Luôn ở trên sân thượng và ngủ.

Những nhân vật mới sẽ giới thiệu vào chap 3 phần 2 của câu chuyện.

---

Trong thư viện

“ôi nóng quá! Sao máy lạnh lại không mở được thế này!!” Mỹ Linh một tay cầm quạt, một tay cầm điều khiển điều hòa cứ dơ lên dơ xuống, khuôn mặt có vẽ không hài lòng cho lắm.

“cúp điện” một giọng nói hơi lạnh lùng củng có một chút ấm áp vang lên, nó ngồi tựa vào kệ sách, xung quanh nó bao vây những cuốn sách cũ kĩ đã phai màu.

“trường này mà củng biết cúp điện là gì à, haizz thật là”

“Mỹ Linh chúng ta đi thôi” một giọng nói nhẹ nhàng của một đứa học sinh của câu lạc bộ tennis, nhỏ nghe vậy liền đứng dậy chạy ra, ngoảnh mặt nhìn Hạ Băng vẫn đang ngồi với một đống sách.

“thời gian thay đổi nhiều quá nhỉ.. “ nhỏ mỉm cười nhìn nó nói

“thời gian không thay đổi... mà là chúng ta đã thay đổi chúng” nó nhìn qua Mỹ Linh rồi mỉm cười dịu dàng đáp lại.

“ừm, ước gì chúng ta quay lại thời gian đó nhỉ” nhỏ nói xong liền bước ra ngoài, đóng cánh cửa lại đằng sau, khi cánh cửa khép lại nụ cười dịu dàng của Hạ Băng đã biến mất.

“thay đổi nhiều quá rồi, làm sao có thể quay lại cơ chứ” nó thì thầm nói, để cuốn sách trên tay nó xuống rồi bắt đầu nhìn xung quanh, không một bóng người, không tiếng nói, không tiếng cười, một tia ánh sáng cũng không có. Cô lại quay lại với 2 từ “cô đơn“. Mỗi người một địa điểm khác nhau không giống năm lớp 11 nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.