Em Lại Gặp Anh

Chương 57: Chương 57: Goodnight Kiss (2)




Cao Minh Dương hai tay đút trong túi quần, chậm rãi đi về phía Thị Y Thần.

Theo bản năng, cô muốn bỏ đi, lại bị Cao Minh Dương nhanh hơn kéo tay nắm lại.

Mi tâm anh cau lại, giọng nói nhạt như gió, "Đừng vội bỏ đi, có được không? Anh đâu có làm gì được em không phải sao? Anh cũng không phải là người hay phá hoại chuyện gia đình của người khác."

Trong đầu của cô không khỏi hiện ra vẻ mặt đau khổ của Cao Minh Dương lúc ăn cơm. Khi cô phát hiện ra anh bị rơi vào bẫy của Y Vân, không ngừng gọi điện thoại cho cô, lúc nghĩ mọi cách để tìm cô, cô đã từng muốn tìm rất nhiều người đàn ông để trả thù anh. Cái gì là ‘hảo tụ hảo tán’*? Từ đầu đến cuối làm gì có tình yêu nào như vậy, là thật ‘hảo tụ hảo tán’? Đó chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Trong thâm tâm cô có quá nhiều chuyện không cam lòng, nhưng mà người chen chân ngang không phải là người nào xa lạ, mà là Y Vân, con gấu trúc được cả nhà ra sức bảo vệ. Thị Y Thần không muốn trong nhà lục đục, cho nên cô nghĩ người có thể trả thù, có thể dày vò chỉ có thể là Cao Minh Dương. Thế nhưng khi làm thật, thấy vẻ mặt đau khổ của anh, cô cảm thấy mình thật xấu xa.

* Hảo tụ hảo tán: Lúc yêu nhau vô cùng vui vẻ hạnh phúc, lúc chia tay không nên bi lụy, đau khổ.

Giữa hai lông mày thoáng hiện lên vẻ đấu tranh cùng do dự, cô nhẹ phủi tay anh, quay về hướng ban công, nhìn ánh đèn đường đan xen với lá cây tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt ở phía xa xa.

Anh cũng đi theo cô tựa người vào lan can ban công, nhìn mấy đốm sáng nhỏ phía xa xa.

"Ok, anh muốn nói gì thì nói nhanh đi." Cô nói.

Anh dừng lại một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Còn nhớ trước đây khi mới vừa lên lớp mười, trong lớp anh là người rất thấp, rất gầy, lúc đó hình như chỉ cao có một mét sáu."

Cô đương nhiên nhớ rõ, khi đó anh mang một chiếc kính gọng đen, ngồi ở hàng đầu tiên, vừa gầy vừa thấp, lại còn xấu xí. Khắp nơi đều có nam sinh cao hơn anh, vốn dĩ anh rất dễ bị người ta lãng quên, nhưng lại rất dễ được người ta nhớ tới. Các nữ sinh ngầm đặt cho anh một biệt danh "Bí đao lùn" . Nhưng ai có ngờ "Bí đao lùn" năm đó thoáng chốc lại trở nên cao ráo, đẹp trai, cao hơn một mét tám.

Anh bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Anh biết khi đó nữ sinh bọn em thích gọi anh là Bí đao lùn. Em cao hơn anh hai ba centimet, thế nhưng anh nghĩ em cao hơn anh hẳn một cái đầu. Mỗi lần nhìn em, anh có cảm giác không phải nhìn thẳng, dường như phải ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ để nhìn."

Kỷ niệm giống như một cánh cửa sổ, mở ra rồi rất khó khép lại.

"Phải không? Sao tôi lại không cảm thấy? Hình như người đứng ngẩng đầu bốn mươi lăm độ phải là tôi mới phải." Nói xong, Thị Y Thần cảm thấy có gì đó không đúng, cô giống như trước kia đang làm nũng với anh. Cô cắn môi một cái, lại im lặng cúi đầu.

Cao Minh Dương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cười cười, nói tiếp: "Chuyện đó là tất nhiên, lúc đó anh cũng cho rằng bản thân mình là ‘Bí đao lùn’, ai có thể ngờ là mùa hè năm tốt nghiệp trung học năm đó, anh giống như uống thuốc kích thích, trong hai tháng ngắn ngủi đã cao lên hơn mười centimet, khi lên đại học lại từ từ, từ từ, từ từ tiến lên một mét tám hai, nếu mang thêm giày, đế cao một chút, anh có thể cao đến một mét tám bảy, một mét tám tám. Nhớ buổi họp lớp hai năm trước, mọi người đều không thể tin được, Bí đao lùn năm đó, giờ biến thành quả mướp."

Thị Y Thần nhịn không được bật cười, "Bí đao cũng có quả dài không phải sao? Quả mướp cũng có quả ngắn, mập mạp đúng không?"

"Vậy thì đậu đũa vậy."

Cô cười ha ha.

"Em cười rồi." Anh thở một hơi thật dài, "Anh cho rằng ở cùng với anh, em vĩnh viễn sẽ đánh mất nụ cười."

Cô chậm rãi thu lại dáng vẻ tươi cười, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng.

Trong lòng Cao Minh Dương đắng chát, nghiêng người sang nhìn cô, trước khi dáng vẻ ấy cười nói vui vẻ biến mất, "Anh không tin em và anh ta là đang yêu nhau."

Trong lòng Thị Y Thần cả kinh, vẻ mặt bối rối, cũng may ánh sáng mờ mịt, không thể nhìn rõ thứ hiện lên trong mắt cô, "Không biết anh đang nói cái gì."

"Ha ha, một người nếu muốn ra sức phủ nhận việc gì đó đều dùng mấy câu đại loại như 'Không biết anh đang nói cái gì'. Em vẫn giống như trước đây, không lừa được người khác. Lúc yêu em, cũng không giống như bây giờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.