Em Làm Ơn Im Đi, Được Không?

Chương 9: Chương 9




CÓ GÌ Ở ALASKA?

Jack ra khỏi chỗ làm lúc ba giờ. Anh rời trạm xăng và lái xe tới một tiệm giày gần nhà. Anh gác chân lên cái ghế cao để người bán hàng tháo dây chiếc bốt đi làm.

“Kiếm cái gì thoải mái ấy,” Jack nói. “Để đi thường ngày.”

“Chúng tôi có đấy,” người bán hàng nói.

Người bán hàng đem ba đôi giày ra, Jack nói anh sẽ lấy đôi màu be dịu mà anh mang thấy êm và thoải mái. Anh trả tiền, kẹp cái hộp đựng đôi bốt dưới nách. Anh nhìn xuống chân ngắm đôi giày mới trong khi bước. Trong lúc lái xe về nhà, anh cảm thấy chân di chuyển thoải mái giữa chân ga và chân thắng.

“Anh mua giày mới à,” Mary nói. “Cho em xem với.”

“Em thích không?” Jack nói.

“Màu thì em không thích, nhưng chắc là anh đi thoải mái. Anh cũng cần một đôi giày mới mà.”

Anh ngó đôi giày lần nữa. “Anh đi tắm đây,” anh nói.

“Mình sẽ ăn tối sớm,” chị nói. “Tối nay vợ chồng Helen và Carl mời mình qua nhà. Helen mua cho Carl một cái ống điếu mới nhân sinh nhật Carl và họ đang nóng lòng muốn thử.” Mary nhìn anh. “Anh có đi được không?”

“Mấy giờ?”

“Tầm bảy giờ.”

“Được,” anh nói.

Chị ngó đôi giày lần nữa và chúm chím. “Anh tắm đi,” chị nói.

***

Jack mở nước rồi cởi giày và quần áo. Anh nằm trong bồn tắm một lúc rồi lấy bàn chải chà những vết dầu mỡ bám dưới móng tay. Anh duỗi bai bàn tay ra rồi nhấc chúng ngang tầm mắt.

Chị mở cửa phòng tắm. “Em mang cho anh một chai bia,” chị nói. Hơi nước vây quanh và lan vào phòng khách.

“Tí nữa anh ra,” anh nói. Anh uống mấy ngụm bia.

Chị ngồi trên thành bồn tắm, tay đặt lên đùi anh. “Từ chiến trường trở về,” chị nói.

“Từ chiến trường trở về,” anh nói.

Chị lùa tay qua lớp lông ướt trên đùi anh. Rồi chị vỗ tay. “À, em muốn bảo với anh cái này! Hôm nay em đi phỏng vấn, chắc là người ta sẽ nhận em - ở Fairbanks.”

“Alaska?” anh nói.

Chị gật. “Anh nghĩ sao?”

“Lúc nào mà anh chẳng muốn đi Alaska. Em thấy có chắc lắm không?”

Chị lại gật. “Họ thích em. Họ nói tuần tới sẽ báo lại.”

“Tuyệt. Đưa anh cái khăn, được không? Anh ra đây.”

“Em đi dọn bàn,” chị nói.

Mấy đầu ngón tay ngón chân anh sun lại, nhợt nhạt. Anh chậm rãi lau người rồi mặc quần áo sạch và mang đôi giày mới. Anh chải tóc rồi đi ra bếp. Anh uống một chai bia nữa trong khi dọn đồ ăn ra bàn.

“Mình phải mang theo soda kem và món gì đó ăn vặt,” chị nói. “Ghé cửa hàng một chút.”

“Soda kem và đồ ăn vặt. OK,” anh nói.

Khi ăn xong, anh giúp chị dọn bàn. Rồi họ ghé chợ mua soda kem, khoai tây chiên, bánh ngô chiên và bánh quy vị hành tây. Tại quầy tính tiền anh bốc thêm một nắm thanh sô cô la U-No.

“À, đúng rồi,” chị nói khi thấy chúng.

Họ lái xe về nhà, đỗ xe, rồi đi bộ dọc theo dãy nhà để sang chỗ Helen và Carl.

Helen mở cửa. Jack đặt túi đồ lên bàn ăn. Mary ngồi xuống cái ghế bập bên, khụt khịt mũi.

“Mình muộn rồi,” chị nói. “Họ đã bắt đầu mà không đợi mình, Jack ơi.”

Helen bật cười. “Bọn mình thử một điếu lúc Carl về. Bọn mình chưa đốt cái điếu cày đâu. Bọn mình chờ các cậu đến mà.” Chị đứng giữa phòng, nhìn họ cười toe toét. “Để xem trong túi có gì nào,” chị nói. “Ồ! Này, mình nghĩ mình sẽ xơi một ít ngô chiên bây giờ. Các cậu ăn không?”

“Bọn anh mới ăn tối,” Jack nói. “Tí nữa bọn anh ăn sau.” Nước đã ngưng chảy, Jack nghe tiếng Carl huýt sáo trong buồng tắm.

“Bọn mình có kem que Popsicle và sô cô la M&M,” Helen nói. Chị đứng bên cạnh bàn mà khoắng cái túi khoai tây chiên. “Nếu Carl mà có bao giờ tắm xong thì anh ấy sẽ chuẩn bị điếu.” Chị mở hộp bánh quy và đút một cái vào miệng. “Ôi, cái này ngon thật,” chị nói.

“Mình không biết Emily Post sẽ nói về cậu như thế nào,” Mary nói.

Helen cười phá lên. Chị lắc đầu.

Carl từ buồng tắm bước ra. “Chào mọi người. Chào Jack. Có gì buồn cười thế?” anh nói, cười ngoác. “Mình có thể nghe tiếng mọi người cười.”

“Bọn em đang cười Helen,” Mary nói.

“Tự nhiên Helen cười thôi,” Jack nói.

“Cô ấy buồn cười mà,” Carl nói. “Nhìn bao nhiêu thứ ngon lành kìa. Này, mọi người làm một cốc soda kem nhé? Mình chuẩn bị điếu.”

“Cho em một cốc,” Mary nói. “Còn anh thì sao, Jack?”

“Cho anh một ít,” Jack nói.

“Tối nay Jack hơi khó chịu trong người,” Mary nói.

“Sao em lại nói vậy?” Jack hỏi. Anh nhìn vợ. “Nói vậy dễ khiến anh khó chịu lắm đấy.”

“Em đùa thôi,” Mary nói. Chị bước lại ngồi cạnh anh trên sofa. “Em đùa thôi, cưng.”

“Ê, Jack, đừng khó chịu nhé,” Carl nói. “Để mình cho cậu xem mình được tặng gì vào sinh nhật. Helen, em mở một chai soda kem trong khi anh chuẩn bị điếu nhé. Anh khát khô rồi.”

Helen mang khoai chiên, ngô chiên và bánh quy ra bàn. Rồi chị lấy một chai soda kem và bốn cái ly.

“Nhìn như bọn mình sắp có tiệc ấy,” Mary nói.

“Nếu không nhịn ăn cả ngày thì mỗi tuần mình phải tăng đến gần năm cân,” Helen nói.

“Mình hiểu ý cậu,” Mary nói.

Carl từ phòng ngủ bước ra mang theo cái điếu. Anh nói với Jack, “Cậu thấy sao?” Anh đặt ống hút lên bàn.

“Nhìn rất oách,” Jack nói. Anh cầm nó lên, nhìn.

“Người ta sẽ gọi nó là se điếu,” Helen nói. “Ở chỗ mình mua người ta gọi như thế. Chỉ là một cái nhỏ thôi, nhưng dùng được.” Chị cười.

“Cậu mua nó ở chỗ nào?”

“Gì? Cái tiệm nhỏ nhỏ trên đường số 4. Cậu biết mà,” Helen nói.

“Chắc rồi. Mình biết,” Mary nói. “Hôm nào mình phải ghé lại,” Mary nói. Chị xếp tay lại dõi theo Carl.

“Nó dùng thế nào?” Jack nói.

“Cậu bỏ thuốc vô đây,” Carl nói. “Rồi cậu đốt đằng này. Rồi cậu hít bằng ống này, khói sẽ được lọc qua nước. Vị khá ngon và rất phê.”

“Giáng sinh tới mình sẽ mua cho Jack một cái,” Mary nói. Chị nhìn Jack cười, và sờ cánh tay anh.

“Anh muốn có một cái,” Jack nói. Anh duỗi chân, nhìn đôi giày dưới ánh đèn.

“Này, thử đi,” Cark nói, thở ra một luồng khói mỏng và đưa Jack cái ống. “Xem thử ra thế nào.”

Jack cầm ống hút một hơi, giữ khói trong miệng, rồi đưa ống cho Helen.

“Đưa Mary trước,” Helen nói. “Em sẽ hút sau Mary. Các anh sẽ phải chạy theo thôi.”

“Tớ không phản đối,” Mary nói. Chị kê ống hút vào mồm hút hai hơi thật nhanh trong khi Jack ngắm đám bong bóng chị thổi ra.

“Được lắm,” Mary nói. Chị chuyền ống hút cho Helen.

“Đêm qua bọn tớ đã thử rồi,” Helen nói, cười váng.

“Sáng nay thức dậy cùng mấy đứa nhỏ Helen vẫn còn say đấy,” Carl nói, cười phá. Anh ngắm Helen kéo ống hút lên.

“Tụi nhỏ thế nào?” Mary hỏi.

“Tụi nó bình thường,” Carl nói, kề ống vào miệng. Jack nhấp một chút soda kem, ngắm nhìn đám bong bóng trong ống. Chúng khiến anh nhớ tới những cái bong bóng nổi lên từ một cái mũ thợ lặn. Anh tưởng tượng ra một cái hồ và những đàn cá sặc sỡ.

Carl chuyền ống.

Jack đứng dậy, vươn người.

“Anh đi đâu đó, cưng?” Mary hỏi.

“Đâu có đi đâu,” Jack nói. Anh ngồi xuống, lắc đầu và nhe miệng cười. “Jesus!”

Helen cười phá.

“Có gì buồn cười à?” một lúc lâu sau Jack nói.

“Chúa ơi, em không biết nữa,” Helen nói. Chị lau mắt rồi cười tiếp, Mary và Carl cũng cười theo.

Một lúc sau Carl vặn nắp cái điếu ra rồi thổi vào ống. “Thỉnh thoảng nó lại tắc,” anh nói.

“Em có ý gì khi bảo anh đang khó chịu?” Jack nói với Mary.

“Gì?” Mary nói.

Jack nhìn vợ chằm chằm rồi chớp mắt. “Em nói cái gì đó rằng là anh đang khó chịu. Tại sao em nói vậy?”

“Bây giờ em chả nhớ nữa, nhưng em có thể nhận ra khi nào anh như thế,” chị nói. “Nhưng đừng lôi chuyện gì bực bội ra nhé, OK?”

“OK,” Jack nói. “Anh chỉ muốn nói là anh không biết tại sao em nói như thế. Nếu trước khi em nói anh chưa khó chịu, thì khi em nói thế là cũng đủ khiến anh lên cơn.”

“Nếu giày mà vừa chân,” Mary nói. Chị ngả người lên thành ghế sofa cười đến nỗi chảy nước mắt.

“Chuyện gì đó?” Carl nói. Anh nhìn Jack rồi nhìn Mary. “Mình không nghe được chuyện gì.” Carl nói.

“Lẽ ra mình phải làm xốt chấm cho mấy món chiên này,” Helen nói.

“Chẳng phải là còn một chai soda kem nữa à?” Carl nói.

“Bọn mình mua hai chai,” Jack nói.

“Mình uống hết hai chai chưa?” Carl nói.

“Mình có uống chút nào không?” Helen vừa nói vừa cười. “Không, em chỉ mới mở một chai thôi. Em nghĩ là em mới mở một chai. Em không nhớ đã mở nhiều hơn một chai.” Helen vừa nói vừa cười.

Jack chuyền cái ống cho Mary. Chị cầm tay anh và hướng ống vào miệng mình. Anh nhìn khói tràn qua môi chị một lúc lâu sau.

“Một ít soda kem thì sao?” Carl nói.

Mary và Helen cùng cười.

“Thì sao?” Mary nói.

“À, anh nghĩ bọn mình sắp uống thêm,” Carl nói. Anh nhìn Mary và cười ngoác.

Mary và Helen cùng cười.

“Có gì buồn cười?” Carl nói. Anh nhìn Helen rồi Mary. Anh lắc đầu. “Anh chả hiểu bọn em nữa,” anh nói.

“Có thể bọn mình sẽ đi Alaska,” Jack nói.

“Alaska?” Carl nói. “Có gì ở Alaska? Các cậu định làm gì ở đó?”

“Ước gì bọn mình có thể đi đâu đó,” Helen nói.

“Ở đây thì có chuyện gì?” Carl nói. “Các cậu sẽ làm gì ở Alaska? Nghiêm túc đấy. Mình muốn biết.”

Jack bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng rồi nhấp một ngụm soda kem. “Mình không biết. Cậu nói gì?”

Một lúc sau Cark nói, “Có gì ở Alaska?”

“Mình không biết,” Jack nói. “Hỏi Mary ấy. Mary biết. Mary, anh sẽ làm gì ở đó? Có lẽ anh sẽ trồng đám bắp khổng lồ mà em đọc trong sách.”

“Hay bí đỏ,” Hele nói. “Trồng bí đỏ đi.”

“Cậu sẽ phất,” Carl nói. “Chở bí đỏ xuống đây để bán dịp lễ Halloween. Mình sẽ làm nhà phân phối cho cậu.”

“Carl sẽ là nhà phân phối cho anh,” Helen nói.

“Đúng rồi,” Carl nói. “Bọn mình sẽ phất.”

“Giàu to,” Mary nói.

Một lát sau Carl đứng dậy. “Mình biết thứ gì ngon, đó là soda kem,” Carl nói.

Mary và Helen cùng cười.

“Cứ cười đi,” Carl nói, cười ngoác mồm. “Ai muốn một ít nào?”

“Một ít gì?”

“Một tí soda kem.”

“Anh đứng như thể sắp đọc diễn văn ấy,” Mary nói.

“Mình chưa nghĩ tới chuyện đó,” Carl nói. Anh lắc đầu và cười. Anh ngồi xuống. “Cái đồ đó ngon,” anh nói.

“Lẽ ra mình phải lấy thêm,” Helen nói.

“Thêm gì?” Mary nói.

“Thêm tiền,” Carl nói.

“Không có tiền,” Jack nói.

“Hình như có mấy thanh sô cô la U-No trong cái túi kia?” Helen nói.

“Anh có mua một ít,” Jack nói. “Anh phát hiện ra nó vào phút chót.”

“Sô cô la U-No thì ngon,” Carl nói.

“Béo ngậy,” Mary nói. “Và tan trong miệng.”

“Bọn mình có sô sô la M&M và kem que Posicle, ai muốn ăn thì nói nhé,” Carl nói.

Mary nói, “Em muốn ăn Popsicle. Anh có xuống bếp không?”

“Có, và anh cũng lấy cả soda kem nữa,” Carl nói. “Mình vừa sực nhớ ra. Các cậu uống một ly?”

“Cứ mang cả vào rồi tính sau,” Helen nói. “Mang cả sô cô la M&M.”

“Mang cả bếp vào đây có khi còn dễ hơn,” Carl nói.

“Hồi bọn mình còn sống ở thành phố,” Mary nói, “người ta nói muốn biết đêm hôm trước nhà nào nổi hứng chỉ cần nhìn bếp của họ sáng hôm sau. Hồi bọn mình sống ở thành phố, bọn mình chỉ có một cái bếp bé tí.”

“Bếp nhà mình cũng bé tí,” Jack nói.

“Mình cũng đi ra xem thử tìm được gì,” Carl nói.

“Em sẽ đi với anh,” Mary nói.

Jack nhìn theo họ đi vào nhà bếp. Anh ngả người ra gối tựa lưng và nhìn họ đi. Rồi thật từ từ anh nhổm tới trước. Anh nheo mắt. Anh thấy Mary cà người vào Carl từ phía sau và vòng tay quanh eo Carl.

“Vợ chồng anh có nghiêm túc không?” Helen nói.

“Rất nghiêm túc,” Jack nói.

“Về chuyện Alaska,” Helen nói.

Jack nhìn Helen chằm chằm.

“Em tưởng anh nói gì đó,” Helen nói.

Carl và Mary quay lại. Carl mang một cái túi to toàn M&M và một chai soda kem. Mary mút một cây Popsicle vị cam.

“Có ai muốn ăn sandwich không?” Helen nói.

“Bọn mình có món để kẹp sandwich.”

“Không phải buồn cười sao,” Mary nói. “Các cậu ăn món tráng miệng trước, xong rồi mới ăn vào món chính.”

“Thật buồn cười,” Jack nói.

“Anh châm chích hả, cưng?” Mary nói.

“Ai muốn soda kem?” Carl nói. “Một lượt soda kem đang tới.”

Jack chìa ly ra, Carl rót đầy ly. Jack để ly trên bàn nhưng khi với lấy ly thì anh làm đổ khiến soda chảy xuống giày.

“Con bà nó,” Jack nói. “Cái quái gì thế này! Mình làm đổ ra giày rồi.”

“Helen, mình có cái khăn nào không? Lấy cho Jack một cái khăn,” Carl nói.

“Giày mới keng đấy,” Mary nói. “Anh ấy mới mua.”

“Trông có vẻ thoải mái,” một lúc sau Helen nói và đưa cho Jack cái khăn.

“Mình cũng bảo anh ấy thế,” Mary nói.

Jack cởi giày, lấy khăn đánh.

“Thôi xong,” anh nói, “Cái soda kem này chẳng bao giờ ra.”

Mary, Carl và Helen cùng cười.

“Chuyện này khiến mình nhớ tới chuyện mình đọc trên báo,” Helen nói. Chị lấy một ngón tay ấn ấn chóp mũi và nheo mắt lại. “Bây giờ thì mình không nhớ ra chuyện gì,” chị nói.

Jack xỏ lại giày. Anh đặt cả hai chân dưới đèn và nhìn đôi giày.

***

“Em đọc gì?” Carl nói.

“Gì?” Helen nói.

“Em nói em đọc thấy chuyện gì đó trên báo,” Carl nói.

Helen cười. “Em chỉ nghĩ về Alaska, và em nhớ ra người ta tìm thấy người tiền sử trong một khối băng. Cái gì đó khiến em nhớ lại.”

“Chuyện đó không phải ở Alaska,” Carl nói.

“Có thể không phải, nhưng nó gợi nhớ em nhớ về chuyện đó,” Helen nói.

“Còn về Alaska thì sao, các cậu?” Carl nói.

“Không có cái gì ở Alaska hết,” Jack nói.

“Anh ấy đang khó chịu trong người,” Mary nói.

“Các cậu sẽ làm gì ở Alaska?” Carl nói.

“Không có gì để làm ở Alaska hết,” Jack nói. Anh gác chân dưới bàn. Rồi anh rút chân ra đặt dưới ánh đèn lần nữa. “Ai muốn có một đôi giày mới?” Jack nói.

“Tiếng ồn gì đó nhỉ?” Helen nói.

Họ lắng nghe. Có tiếng cào cửa.

“Nghe như tiếng con Cindy,” Carl nói. “Tốt hơn là mình cho nó vào nhà.”

“Nhân tiện đứng dậy, anh lấy cho em một que Popsicle,” Helen cười. Chị ngả đầu ra và cười.

“Em cũng ăn một que nữa, cưng,” Mary nói. “Mình nói gì nhỉ? Ý mình là Carl,” Mary nói. “Xin lỗi, mình tưởng mình nói chuyện với Jack.”

“Popsicle cho tất cả,” Carl nói. “Cậu muốn một que Popsicle không Jack?”

“Gì?”

“Cậu muốn một que Popsicle vị cam?”

“Một que vị cam,” Jack nói.

“Bốn que Popsicle sẽ được mang đến,” Carl nói.

Một lúc sau anh quay lại phân phát Popsicle cho mọi người. Anh ngồi xuống, mọi người lại nghe tiếng cào cửa.

“Mình biết là mình quên cái gì đó mà,” Carl nói. Anh đứng dậy, mở cửa trước.

“Ôi Chúa,” anh nói, “Cái gì thế này. Mình đồ chừng tối nay Cindy ra ngoài ăn tối. Này, mọi người, nhìn cái này.”

Con mèo tha một con chuột vào phòng khách, dừng lại nhìn họ, rồi tha con chuột xuống dưới hành lang.

“Mọi người có thấy cái mình mới nhìn thấy không? Mary nói. “Thật là khó chịu.”

Carl mở đèn hành lang. Con mèo tha con chuột khỏi hành lang vào phòng tắm.

“Nó đang ăn con chuột,” Carl nói.

“Em không nghĩ là em muốn nó ăn chuột trong phòng tắm,” Helen nói. “Đuổi nó ra ngoài đi. Đồ đạc của con trong đó.”

“Nó không ra đâu,” Carl nói.

“Con chuột thì sao?” Mary nói.

“Điên quá,” Carl nói. “Con Cindy phải học cách săn mồi nếu mình chuyển tới Alaska.”

“Alaska?” Helen nói. “Chuyện này liên qua gì đến Alaska?”

“Đừng hỏi anh,” Carl nói. Anh đứng cạnh cửa phòng tắm xem con chuột. “Mary và Jack nói họ sẽ chuyển đến Alaska. Cindy phải học cách săn mồi.”

Mary gác cằm lên hai bàn tay rồi nhìn chằm chằm vào hành lang.

“Nó đang ăn con chuột,” Carl nói.

Helen chén xong miếng ngô chiên cuối cùng. “Mình đã bảo anh ấy mình không muốn thấy con Cindy ăn chuột trong nhà tắm. Carl này,” Helen nói.

“Gì?”

“Đuổi nó ra khỏi nhà tắm đi, em đã bảo mà,” Helen nói.

“Lạy Chúa,” Carl nói.

“Nhìn này,” Mary nói. “Ui. Con mèo chết tiệt đang đi vào trong này,” Mary nói.

“Nó làm gì?” Jack nói.

Con mèo lôi con chuột vào gầm bàn. Nó nằm dưới gầm bàn và liếm con chuột. Nó giữ con chuột bằng vuốt và nhẩn nha liếm, từ đầu tới đuôi.

***

“Con mèo phê rồi,” Carl nói.

“Nó làm mình lạnh lưng,” Mary nói.

“Quy luật tự nhiên thôi mà,” Carl nói.

“Nhìn mắt nó kìa,” Mary nói. “Nhìn cái cách nó nhìn mình. Nó đúng thật là đang phê.”

Carl lại ghế sofa ngồi cạnh Mary. Mary nhích về phía Jack để tránh chỗ cho Carl. Chị gác tay lên đầu gối Jack.

Họ chăm chú nhìn con mèo ăn con chuột.

“Cậu không bao giờ cho con mèo đó ăn hả?” Mary nói với Helen.

Helen cười ha ha.

“Các cậu hút một lượt nữa nhé?” Carl nói.

“Bọn mình phải về,” Jack nói.

“Có gì mà vội?” Carl nói.

“Ngồi lại một tí nữa,” Helen nói. “Các cậu chưa việc gì phải về.”

Jack đăm đăm nhìn Mary, trong khi Mary đang đăm đăm nhìn Carl. Carl đăm đăm nhìn cái gì đó trên tấm thảm gần chân anh.

Helen lựa mấy viên M&M trong tay.

“Mình thích màu xanh nhất,” Helen nói.

“Sáng mai mình phải đi làm,” Jack nói.

“Trông anh ấy khó chịu làm sao kìa,” Mary nói. “Các cậu có muốn nghe chuyện về một người đang khó chịu không? Đấy một người đang khó chịu đấy.”

“Em có về không?” Jack nói.

“Có ai muốn một ly sữa không?” Carl nói. “Bọn mình có sữa ngoài kia.”

“Em uống soda kem no căng rồi,” Mary nói.

“Hết soda kem rồi,” Carl nói.

Helen cười. Chị nhắm tịt mắt, rồi mở mắt ra và lại cười.

“Bọn mình phải về nhà,” Jack nói. Một chốc sau anh đứng dậy, nói, “Bọn mình có áo khoác không nhỉ? Hình như là bọn mình không mang theo áo khoác.”

“Gì? Hình như mình không mang áo khoác,” Mary nói. Chị vẫn ngồi.

“Mình phải đi thôi,” Jack nói.

“Họ phải về rồi,” Helen nói.

Jack đặt hai tay xuống vai Mary kéo chị lên.

“Tạm biệt các cậu,” Mary nói. Chị ôm Jack. “Em no quá đi không nổi,” Mary nói.

Helen cười.

“Helen lúc nào cũng tìm cớ gì đó để cười,” Carl nói, cười toét miệng. “Em cười cái gì, Helen?”

“Em không biết nữa. Tại vì Mary nói cái gì đó.”

“Mình nói gì?” Mary nói.

“Mình không nhớ,” Helen nói.

“Mình phải về,” Jack nói.

“Tạm biệt,” Carl nói. “Nghỉ ngơi nhé.”

Mary gượng cười.

“Về thôi,” Jack nói.

“Chúc mọi người ngủ ngon,” Carl nói. “Chúc ngủ ngon, Jack,” Jack nghe Carl nói rất, rất chậm.

***

Bên ngoài, Mary khoác tay Jack bước đi, đầu cúi xuống. Họ đi chậm rãi trên lề đường. Anh lắng nghe tiếng giày chị lê. Anh nghe tiếng chó sủa gắt và rõ, nghe tiếng xe cộ rì rầm đằng xa.

Chị ngẩng đầu lên. “Khi về nhà, Jack, em muốn anh làm tình với em, nói chuyện với em, giải khuây cho em. Giải khuây cho em, Jack. Đêm nay em cần được giải khuây.” Chị ôm cánh tay anh chặt hơn.

Anh cảm thấy giày mình ẩm ướt. Anh mở cửa và bật đèn.

“Lên giường đi,” chị nói.

“Đợi anh tí,” anh nói.

Anh vào bếp uống hai ly nước. Anh tắt đèn phòng khách rồi sờ soạng dọc tường để về phòng.

“Jack!” chị rú lên. “Jack”

“Chúa ơi, anh đây mà!” anh nói. “Anh đang bật đèn lên.”

Anh tìm thấy đèn, thấy chị ngồi thẳng đứng trên giường. Mắt chị sáng rực. Anh kéo cái cần trên đồng hồ báo thức và bắt đầu cởi quần áo. Đầu gối anh run run.

“Còn gì để hút không?” chị nói.

“Mình chẳng có gì,” anh nói.

“Vậy lấy cho em đồ uống. Mình có đồ uống. Đừng nói với em rằng mình không có gì để uống.”

“Chỉ có bia.”

Họ chằm chằm nhìn nhau.

“Cho em một lon,” chị nói.

“Em thật sự muốn uống bia?”

Chị chậm chạp gật đầu, cắn môi.

Anh mang bia quay lại phòng. Chị ngồi đó, cái gối của anh trên đùi. Anh đưa lon bia cho chị, bò vào giường và kéo chăn lên.

“Em đã quên uống thuốc,” chị nói.

“Gì?”

“Em quên uống thuốc.”

Anh leo xuống giường lấy thuốc cho vợ. Chị mở mắt và anh thả viên thuốc lên cái lưỡi đang thè ra. Chị nuốt viên thuốc bằng mấy ngụm bia, anh leo lên giường lại.

“Cầm cái này. Em không mở mắt nổi nữa,” chị nói.

Anh để vỏ lon bia trên sàn rồi nằm nghiêng nhìn chằm chằm vào cái hành lang tối. Chị vòng tay quanh sườn anh và xoa mấy ngón tay trên ngực anh.

“Có gì ở Alaska?” chị nói.

Anh xoay người nằm sấp lại, trườn qua phần giường của mình. Chốc lát chị đã ngáy.

Ngay khi định tắt đèn ngủ, anh nghĩ mình thấy gì trong hành lang. Anh cứ nhìn chằm chằm và nghĩ anh lại nhìn thấy nó, một cặp mắt nhỏ. Tim anh thình thịch. Anh chớp mắt rồi lại nhìn chằm chằm. Anh chồm người qua tìm cái gì đó để ném. Anh nhặt một chiếc giày lên. Anh ngồi thẳng dậy và nắm chiếc giày bằng cả hai tay. Anh nghe vợ ngáy và anh nghiến răng. Anh đợi. Anh đợi nó nhúc nhích một lần nữa, gây ra một tiếng động khẽ khàng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.