Em Mang Thai Con Trai Tôi!

Chương 20: Chương 20




Màn hình đang chiếu sự hòa lẫn giữa tâm hồn và cơ thể, Hoắc Tư Minh nhìn Đậu Trạch, trên mặt nhịn không được cười lớn, lần đầu tiên trong đời hắn cười ra tiếng, tiếng cười xuất phát từ nội tâm bên trong.

Đậu Trạch bị hắn cười đến khó giải thích, hỏi: “Không phải sao?”

Hoắc Tư Minh cười xong, gật đầu nói: “Phải.” Sau đó bấm nút tạm ngừng, hiện lên hình poster phim, Ros nhu hòa chống tay đỡ ở cửa kính trên xe, đôi tay mơ màng.

Trong phòng khách tối tăm, chỉ có trước mặt bọn họ là hai ngọn nến màu tím nhạt hương cỏ thơm, thoảng mùi thơm quấn quanh khứu giác, thậm chí đến cả xúc giác cũng có thể cảm nhận được. Hoắc Tư Minh không cười, yên tĩnh trong không gian chỉ nghe được hơi thở của hai người, nhịp tim Đậu Trạch rối loạn, tay chống đỡ ở trên ghế sa lông, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Tôi đi ngủ.”

Hoắc Tư Minh không kìm lòng được kéo tay hắn, chỉ trong nháy mắt lại thả ra, hắn nói: “Ngâm chân đi, đẩy nhanh huyết dịch tuần hoàn, buổi tối ngủ sẽ tốt hơn.”

Nếu không đáp ứng hắn sẽ làm ra chuyện giáo huấn trẻ con một trận nên Đậu Trạch đành ngồi xuống, đầu tóc vẫn còn rối ren, lại đứng lên hỏi: “Nhà anh bồn rửa chân ở đâu?”

Hoắc Tư Minh nói: “Em không cần đi, tôi đi lấy.” Hắn nhẹ nhàng ấn vai Đậu Trạch ngồi xuống. Một lát sau, từ trong phòng vệ sinh bưng ra một chậu nước nóng làm bằng gỗ, trên vai hắn còn vắt một cái khăn lông, dùng để lau chân.

Lúc nhìn thấy Hoắc tổng, hắn vừa thanh nhã lại điêu luyện thành thạo như thế, đúng là ngày hôm nay mới được nhìn thấy, Đậu Trạch lấy làm kinh hãi, có điều đầu tiên là muốn cười, nói: “Tôi đi phòng vệ sinh rửa là được, ở đây sẽ làm sàn nhà ướt hết đấy.”

Hoắc tổng không trả lời, hắn đem chậu rửa chân đến trước mặt Đậu Trạch, sau đó không biết từ nơi nào tìm được một cái ghế nhỏ, lót ở dưới mông, dĩ nhiên là phải để Đậu Trạch ngồi trên ghế sa lông.

Một chân Đậu Trạch giẫm vào chậu nước bên trong, chân còn lại để giữa không trung, nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Tư Minh bận bịu nói: “Anh đừng!”

Hoắc Tư Minh ngồi bên dưới, hoàn toàn mất đi có dáng vẻ của tổng giám đốc oai phong lẫm liệt, hắn ngẩng đầu chiêm ngưỡng Đậu Trạch, gương mặt kia tựa như thu nguyệt (mặt trăng mùa thu), ôn nhu nhìn hắn, đôi tay nhẹ nhàng đem chân Đậu Trạch đặt vào chậu nước, ánh mắt kia hận không thể mang ngón chân của hắn lên hôn một cái.

Đậu Trạch đột nhiên cảm giác được bàn chân vừa mới có một dòng điện chạy qua, làm cho hắn tê tê dại dại, sợ đến tâm thần kịch liệt, vội vàng rút chân trong tay Hoắc Tư Minh ra, Hoắc Tư Minh lại không buông tay mà tiếp tục, hai người im lặng không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương. Bỗng nhiên Đậu Trạch dùng sức, lại vừa lúc Hoắc Tư Minh thả tay ra, nước trong chậu bởi vì tác động của hai người mà rầm một tiếng, nước bắn lên đầy người và mặt của Hoắc tiên sinh. Không gian nhất thời lúng túng lại yên tỉnh, Đậu Trạch có phần hơi sợ, chỉ biết là nhìn gương mặt dính đầy nước kia, nhưng Hoắc Tư Minh không ngại, giơ tay chùi nước trên mặt, bưng chậu nước rồi đi.

Đậu Trạch ngốc nghếch ngẩn người ra đó, trên ngực còn phập phồng thở dốc, lúc nãy hắn như bị vật gì không rõ bắn trúng, như có dòng điện truyền từ xương cụt lên đầu, căn nguyên là từ cái gì? Không chờ Hoắc Tư Minh từ phòng vệ sinh đi ra, hắn đã vội chạy trốn lên lầu, khép cửa lại, hắn vẫn còn thở dốc, dựa lưng vào cửa, cúi thấp đầu, môi cũng có chút run rẩy.

Hắn không nghĩ được đột nhiên xuất hiện cảm giác như thế là xảy ra chuyện gì, đứng tại chỗ thở hổn hển một lúc, lại nghĩ đến vừa lao nhanh như thế, lúc này mới cuống quít vỗ về tiểu quái vật trong bụng, chỉ lo là như lần trước phạm phải sai lầm, vội vàng nằm lên giường, nhắm hai mắt, phảng phất nơi này hàng trăm hàng ngàn việc phức tạp của trần thế, chỉ cần nhắm mắt lại, hết thảy hóa thành hư không.

Lúc Hoắc Tư Minh đến gõ cửa, chính hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe thấy tiếng vang, nhất thời như con sóc bị cướp mấy loại hạt, hoảng hốt thất thố đến không biết nên làm thế nào cho phải, liền nhắm mắt, làm bộ ngủ không đáp lời, nghĩ rằng Hoắc Tư Minh gõ cửa một lúc sẽ rời đi.

Không ngờ tới, không ai mở cửa nên hắn tự nhiên mở cửa đi vào, hai người cứ như vậy đối đầu mắt to trừng mắt nhỏ. Đậu Trạch lắp bắp nói: “Anh làm sao...Đi vào?”

“Tôi tới lấy chăn nệm, còn tưởng là em đã ngủ.” Hoắc Tư Minh đi tới tủ quần áo, từ bên cạnh lấy ra cái thang nhỏ, bước lên hai bậc, lấy ra hai cái chăn từ trên kệ tủ cao nhất, rồi đóng tủ lại, nói: “Em ngủ đi.”

Lúc này trái tim Đậu Trạch dường như đang đặt lên chảo dầu đầy lửa, lại nhớ về chuyện lúc trước, xoắn xuýt đến không biết nên làm thế nào cho phải. Chờ Hoắc Tư Minh đi tới cửa, cửa phòng răng rắc một tiếng mở ra, âm thanh như đập vào trong lòng Đậu Trạch tỉnh lại, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Chờ chút!”

Hoắc Tư Minh dừng lại, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Sao thế?”

“Vừa nãy... xin lỗi, tôi không cố ý.” Hắn nói xong, lại bổ sung: “Sau này anh đừng rửa cho tôi, để tôi tự rửa. “

Hoắc Tư Minh nhìn hắn, cả người đang ôm chăn nệm trong người, rủ mắt, có phần thật không tiện, nhìn hắn như một cún con đang nhận sai, biết rõ là lần tới hắn còn muốn phạm sai lầm, còn muốn cắn người nào đó một cái, nhưng không nhịn được vẻ mặt vô cùng đáng thương lừa dối kia. Nói: “Đừng lo, ngủ ngon.”

Chờ Hoắc Tư Minh ra khỏi phòng, Đậu Trạch nằm ở nơi đó vẫn cứ dâng trào cảm xúc, hắn nghĩ: Nhất định phải nhanh chóng trả tiền cho Hoắc Tư Minh, sau đó rời đi...

Ban đêm trời đổ mưa lớn, tiếng sấm ầm ầm chấn động một vùng, từng giọt mưa gấp gáp rơi xuống đánh vào cửa sổ thủy tinh, phát ra âm thanh ầm ầm liên tục.

Tiếng mưa làm Đậu Trạch tỉnh dậy. Hắn ngồi dậy đi đến phòng vệ sinh, trở về lại thấy khát nước nên xuống lầu vào phòng khách rót nước, không ngờ vừa mới đi xuống liền nhìn thấy bên cửa sổ một pho tượng cao một mét chín, chỉ mặc một cái quần lót, làn da trắng như tuyết đứng trong bóng tối lại mờ ảo của ánh sáng huỳnh quang đang chiếu, hắn đứng ở đằng trước, nhìn mưa...

Hắn bước xuống cầu thang, Hoắc Tư Minh đứng bên cửa sổ quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt vẫn còn động lại vẻ tính toán - - bày mưu nghĩ kế hiểm ác, lại nhìn thấy Đậu Trạch nhất thời chật vật hoảng loạn. Nhưng cũng chỉ rối loạn trong nháy mắt, nhìn thấy Đậu Trạch liền tĩnh tâm nói: “Tiếng mưa rơi quá lớn, đánh thức em sao?”

“Không có, tôi khát nước, xuống đây uống nước.” Trên mặt Đậu Trạch còn chút mơ hồ, đầu tóc rối loạn, hỏi: “Anh làm sao nửa đêm không ngủ lại đứng chỗ này?”

“Tiếng mưa rơi quấy nhiễu tôi ngủ không được.” Trong tay bưng một chén sữa bò, rất ấm, nhưng lại không uống, chỉ là đặt trong lòng bàn tay sưởi ấm.

Đậu Trạch uống một ly nước ừng ực, lại quay đầu nhìn hắn, nói: “Đây là mưa rào thôi, chút nữa sẽ tạnh.” Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Hoắc Tư Minh, trêu chọc hỏi: “Không phải anh sợ sét đánh đấy hả?”

“...” Hoắc Tư Minh mím môi, một lát sau lại thừa nhận nói: “Tôi sợ khí trời như vậy, đặc biệt là ban đêm.”

Gặp người ta thừa nhận, Đậu Trạch có phần lúng túng, hắn đứng ở đằng kia một lúc, đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì cả, hắn hỏi: “Sao anh không quần áo? “

“... Tôi quen ngủ như thế.” Hoắc Tư Minh nói, tiện tay từ ghế sa lông lấy cái áo khoác lên người, nhìn Đậu Trạch nói: “Được rồi, em mau lên lầu ngủ đi.”

Đậu Trạch không lý do gì nhưng có chút bận tâm, hắn không ngờ tớ đao thương bất nhập như Hoắc Tư Minh lại sợ những chuyện này, hắn hẳn là không có nhược điểm, hẳn là hoàn mỹ, mặc dù xu hướng tình dục là đồng tính. Đậu Trạch bước chân dừng hai lần, nói: “Anh cũng mau đi ngủ sớm một chút, mưa lập tức liền tạnh...” Suy nghĩ một chút, còn nói: “Quên đi, tôi cùng anh ở đây một lúc, đến khi mưa tạnh...”

Trong mắt Hoắc Tư Minh như có ánh sáng, quay đầu lại nhìn hắn ngơ ngác. Đậu Trạch cũng không để ý tới, co chân ngồi vào ghế sa lông, vẫn là rất mệt mỏi, nhắm nửa con mắt, mơ mơ màng màng thật giống như đang nói mơ: “Anh nói xem gay có phải là rất mẩn cảm, suy nghĩ cẩn thận không? Thời học trung học, tôi cũng có một người bạn, hắn cũng là gay, hắn...” Hoắc Tư Minh ngồi gần cửa sổ, lóng ngóng nghe nhưng không hề nghe rõ, dựa vào ánh sáng mơ màng nhìn khuôn mặt Đậu Trạch, không phải là đỉnh đỉnh anh tuấn, không sánh bằng chính mình, ngay cả Bạch Nhược An cũng không sánh được, nhưng vì cái gì... lại đẹp mắt như vậy chứ?

Hoắc Tư Minh lấy áo khoác trên người mang lại đắp cho Đậu Trạch, người nằm trên ghế sa lông kia không hề có cảm giác, ngủ đến cả phát ra âm thanh nhè nhẹ. Hoắc Tư Minh vẫn nghe tiếng ngáy khe khẽ, lại kéo màn cửa sổ lại, mãi đến tận mưa đã tạnh, vẫn còn tiếng nước nhỏ từng giọt ngoài cửa sổ rớt xuống lòng đất, những giọt mưa kia phảng phất cũng không thể thấy được ánh mặt trời.

Đậu Trạch ngủ đến rạng sáng hai ba giờ, bị động tác của Hoắc Tư Minh đánh thức, kẻ này chính là dùng sức muốn đem hắn từ ghê sa lông ôm lên kiểu công chúa. Đậu Trạch mới từ vừa trong mộng tỉnh lại, hoản loạn trong vô thức mạnh tay đẩy Hoắc Tư Minh một cái, làm người hắn lảo đảo, đặt mông vào ngồi trên đất, đầu đập vào bàn trà, phát sinh ra một tiếng rầm. Lần này hắn mới chính thức tỉnh lại, ấn phía sau đầu Hoắc Tư Minh, thất kinh hỏi: “Có sao không? Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Thật ra chạm vào quả thực rất đau, so với để chân trần đá vào cửa thì chỉ có hơn chứ không kém, Hoắc Tư Minh ngồi một bên cau mày, hướng về phía lồng ngực của Đậu Trạch dựa vào, để cho Đậu Trạch mò trên đầu mình, nói: “Cũng còn tốt, không đau lắm...”

Đầu Trạch đã tìm thấy cục u trên đầu kia, nhất thời trong lòng hổ thẹn, hắn vuốt nhưng không dám động, thế này động vào sẽ rất đau, không biết nên làm thế nào cho phải: “Có phải là rất đau hay không?”

Tối tăm che lắp tất cả, người bất tự chủ ở trước mặt người yêu dấu luôn rất hoang đường, ấu trĩ, phóng đãng,... Ánh mắt Hoắc Tư Minh sáng quắc, không nhịn được đắc ý vênh váo, ám muội hỏi: “Nếu như bị choáng váng thì làm sao bây giờ? Có phải em sẽ chăm sóc hay không?”

Đậu Trạch nghe thấy, không trả lời, cảm giác khoảng cách của hai người ngày càng gần, hầu như môi của Hoắc Tư Minh ngày càng gần lòng ngực của hắn, hơi thở ấm áp tràn ra bên ngoài, vừa vặn đánh vào trái tim hắn, Đậu Trạch đẩy đầu hắn cách xa ra một chút, Hoắc Tư Minh không hề có cảm giác, ngẩng đầu nhìn hắn. Đậu Trạch dùng ngón tay của mình ấn vào vùng thái dương của hắn, lòng bàn tay ám muội dạo quanh đầu, đến cả trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Đậu Trạch nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng đang mỉm cười, đột nhiên dùng sức chạm vào khối u phía sau đầu, liền nghe Hoắc Tư Minh khắc chế hét lên một tiếng rất thảm, cũng không chịu nổi bình tĩnh. Đậu Trạch đứng lên, Hoắc Tư Minh ngồi dưới đất chính mình xoa đầu, cảnh tượng chật vật, nhìn hắn có vẻ như đang bắt kẻ gian dâm.

Đậu Trạch vô tình nói: “ Phỏng chừng không có chuyện gì, tự anh xoa đi, tôi đi ngủ.”

Hoắc Tư Minh nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe miệng bật cười, ba mươi tuổi đầu, phảng phất một lần trở lại mười bảy mười tám tuổi, trong lòng dấy lên kích động, so với say rượu ngày ấy còn mãnh liệt hơn.

Buổi tối thức giấc nhiều lần, sáng thứ hai Đậu Trạch cũng không chịu thức, mãi đến tận mặt trời lên cao, Đậu Nguyên gọi điện thoại tới, hắn mới bừng tỉnh kéo màn cửa sổ ra mới phát hiện- đã hơn mười hai giờ.

Hoắc Tư Minh đang dưới lầu ngồi ở bàn ăn làm việc, hắn sợ ngồi trong thư phòng không nghe được tiếng Đậu Trạch rời giường, liền ngồi trước bàn ăn chờ đợi, một bên xem văn kiện, một bên dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong. Đậu Trạch xuống lầu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đá lẹt xẹt đôi dép lê đi tới, trên mặt chỉ dùng nước rửa sơ qua một lần, còn in dấu hằng, lôi thôi uống một hớp nước, hỏi: “Sao anh không gọi tôi?”

“Ngày hôm qua ngủ quá ít.” Muốn cho em ngủ thêm một chút nữa.

Đậu Trạch lắc lắc đầu: “Ngủ đến đầu đều choáng váng.” Sau đó tự mình đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, vẫn còn chưa tỉnh mà xem như nhà của chính mình, hỏi: “Sáng nay làm đồ ăn chưa? Hôm qua ngân nhĩ còn không?” Nhìn thấy bát cháo mới trên bàn, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Minh một chút, lại chính mình thấy động tác này dư thừa, trực tiếp lấy từ trong tủ ra cái lồng hấp bên trong còn một tầng bánh bao vừa đủ ăn, đối với sức ăn của Đậu Trạch mà nói, thì bấy nhiêu cũng là đủ rồi, không đến nỗi nhiều để đến buổi trưa ăn không ngon.

Bụng hắn đói cồn cào, ngắt một miếng bánh bao trực tiếp bỏ vào miệng, khá nóng, cầm trên tay suýt chút nữa bỏ xuống. Hoắc Tư Minh chăm chú theo dõi, đứng lên cầm hộ cái bánh, nói: “Ngồi xuống ăn”

Đậu Trạch nghĩ thầm, nếu như hài tử sinh ra được Hoắc Tư Minh dạy dỗ, đại khái sẽ trưởng thành thành người thanh nhã khéo léo. Hắn ngồi đằng kia ăn, Hoắc Tư Minh ngồi dối diện xem văn kiện, nhưng là không quan tâm, một lúc lại liếc nhìn hắn một cái, một lúc lại giả vờ giả vịt ngồi xem văn kiện chăm chú, chờ Đậu Trạch ăn xong điểm tâm, hắn cũng chỉ mới xem được hai hàng chữ.

Đậu Trạch dọn chỗ ăn đứng lên, đi đến bồn rửa tay, vừa nói: “Chút nữa tôi đến bệnh viện, buổi trưa không có về ăn cơm, phỏng chừng buổi tối cũng về muộn, anh không cần chờ tôi.”

Hoắc Tư Minh không can thiệp, gật đầu xem như là ngầm đồng ý. Nhìn hắn lên lầu thay đổi quần áo, lại đi xuống. Hoắc Tư Minh đứng ở cửa đưa cho hắn một cây dù che nắng, một đêm mưa lớn, trời vừa sáng, bên ngoài trời đang nắng gắt, Đậu Trạch vốn muốn từ chối, bàn tay đưa đến trước mặt rồi lại nhận lấy. Hoắc Tư Minh căn dặn hắn: “Trên đường chậm một chút.”

Đậu Trạch cầm dù bước xuống dưới sân, híp mắt nhìn lên trời nắng rực, do dự một chút, bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.