“Cậu mang thai.” Lỗ tai Đậu Trạch vang lên ù ù: “Ông nói cái gì?”
Bác sĩ trẻ tuổi kia cao hứng lặp lại một lần nữa: “Cậu mang thai!”. Dường như hắn cũng được gọi là cha của đứa trẻ. Tay run lên 2 giây, Đậu Trạch xông lên tóm chặt cổ áo vị bác sĩ kia, tức giận nói: “Con mẹ nó ông nói cái gì thế hả? Tôi là nam!”
Bác sĩ trẻ tuổi kia bị chiều cao của hắn áp bức, không ngừng ngửa thân thể về phía sau, lén lút chỉnh cổ áo của mình lại, nói: “Ai nói với cậu con trai thì không thể mang thai?”
Vị bác sĩ trung niên kia híp mắt một hồi, nhã nhặn nói: “Cậu có thể đến bệnh viện khác để kiểm tra…”
“Thầy!” Bác sĩ trẻ tuổi kia không cam lòng kêu một tiếng, nhìn vị bác sĩ trung niên kia vẻ mặt không chút gợn sóng, không thể nào là gì khác hơn lại căm giận nhìn Đậu Trạch, nói: “Thế nào? Dám làm mà không dám nhận? Thời đại này đồng tính không còn là mới mẻ nữa, cậu nóng nẩy làm gì chứ?”
Đậu Trạch buông cổ hắn ra, tức giận đến nổi hít thở đều cảm thấy nặng nề, hắn mím môi từ trong miệng bỏ ra ba chữ: “Tôi không có!”
“Cậu không có?”. Bác sĩ trẻ tuổi mang đôi mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Cậu không có thì đứa nhỏ này là từ đâu mà có?”
“Đứa bé gì chứ! Các ngươi toàn là lang băm!” Đậu Trạch giật lấy tờ xét nghiệm lảo đảo chạy ra khỏi phòng, hắn còn chưa ăn uống gì, ngồi trên bồn hoa ngay cửa bệnh viện, há miệng thở hổn hển.
Giữa trưa mặt trời càng nóng gắt, trên lưng Đậu Trạch ướt đẫm mồ hôi, lúc này hắn mới cảm nhận được rõ ràng khối thịt kia trong bụng đang tồn tại, nặng trịch đặt trong lòng hắn. Hắn cúi đầu, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống, liền nghe tiếng một chiếc xe phát ra tiếng còi rồi ngừng trước mặt hắn, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn tư liệu kiểm tra xét nghiệm trong tay rồi sắp xếp gọn lại, rồi nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên: “Đậu Trạch, bị bệnh sao?”
Cả người Đậu Trạch lạnh lẽo rùng mình một cái, hắn nhìn thấy trước mắt là đôi giày da bóng loáng, cái đầu cơ hồ không thể nhắc lên nổi.
“Đây là kết quả xét nghiệm?” Người kia khom lưng đưa tay định lấy, Đậu Trạch vụt đứng lên, suýt chút nữa là bị té, xấp giấy trong tay càng nắm chặt hơn. Hơi thờ càng gấp gáp, hắn không hiểu tại sao Hoắc Tư Minh lại có thể làm ra chuyện như vậy rồi giờ đứng nói chuyện với hắn như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn lùi về sau một bước, va phải bồn hoa, chặt vặt suýt chút nữa lại ngã, Hoắc Tư Minh tiến lại đỡ lấy hắn: “Chậm thôi.”
Tay trái bị trầy, cảnh tưởng này làm hắn muốn tức điên lên. Hoắc Tư Minh giữ lấy cổ tay phải của hắn, ngữ điệu có phần hờ hững nhưng lại mang vẻ nghi ngờ nói: “Nói cho tôi biết, có phải là bị bệnh rồi không?”
Đậu Trạch cắn răng đẩy hắn ra, chóp mắt xấp xét nghiệm bị cướp trên tay. Hoắc Tư Minh nhìn hắn, trên mặt vẫn mang vẻ nhàn nhạt, nói: “Em không nói, tôi tự mình đi tìm hiểu.”
“Hoắc Tư Minh!” Vóc dáng của Đậu Trạch gần 1m8 nhưng giờ khắc này đối mặt với Hoắc Tư Minh lại cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, còn có chút hèn yếu. Miệng hắn run lên nửa ngày trời, mới nói: “Đó là…cha tôi đi làm xét nghiệm, tôi ở đây để đợi ông ấy.”
Hoắc Tư Minh nhìn kỹ hắn, qua vài giây, mới đem xấp giấy trả lại cho hắn, nói: “Vẫn chưa ăn gì sao? Đi ăn chung chứ?”
“Tôi ăn rồi, công ty có việc, tôi đi trước.” Đậu Trạch lấy lại xấp xét nghiệm, nhanh chân như muốn chạy trốn. Hoắc Tư Minh đứng đó, cũng không đuổi theo, qua một lúc mới nói với tài xế: “Ông tìm nơi nào đậu xe, chờ tôi một lúc.”
Đậu Trạch một mạch chạy thẳng đến trạm xe buýt, quá một hồi lâu mới biết mình đi sai trạm xe, lúc này Khâu Hiểu Lâm gọi đến, hắn phản ứng một lúc mới bắt máy, bên kia hỏi hắn bác sĩ nói thế nào.
Đậu Trạch trầm mặc rất lâu, Khâu Hiểu Lâm có chút nóng nảy hỏi: “Có phải… rất nghiêm trọng?”
Đậu Trạch nói: “Hiểu Lâm, chúng ta không thể đến với nhau, anh không thích hợp với em…” Khâu Hiểu Lâm hơi sốc, nước mắt của nàng trong nháy mắt rơi xuống: “Đậu Trạch, anh đừng như vậy, dù là bệnh có nặng thế nào, em cũng đồng ý đi chung đường với anh…”
Hắn cầm điện thoại, lại nghe tiếng khóc đến loạn, có một loại cảm giác tội ác nặng nề, bao trùm lấy hắn. Cuối cùng, hắn hít thật sâu một hơi rồi nói: “Quên đi…”
Khâu Hiểu Lâm phỏng chừng muốn khóc đến đứt từng đoạn ruột, cả hai cùng ở với nhau một thời gian không gọi là dài, nhưng Khâu Hiểu Lâm rất yêu hắn, cũng rất hiểu chuyện, kiêng kỵ yêu đương trong công ty, hai người vẫn là tình cảm âm thầm, nàng cũng không lời nào oán hận.
Đậu Trạch cúp máy, mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình ngồi nhầm trạm xe, Khâu Hiểu Lâm lại gọi tới, hắn bắt máy, nghe rõ bên kia vẫn còn đang khóc: “Anh bây giờ đang ở đâu?”
“Đang trên xe buýt, tới ga nhà xe cũ.” Đậu Trạch cũng không nhắc lại chuyện chia tay. “Anh đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ em sẽ đi tìm anh.” Khâu Hiểu Lâm khóc lóc nói, nàng thật sự rất lo lắng.
“Hiểu Lâm, anh không bệnh nặng, cũng không nghĩ gì, bây giờ anh sẽ về công ty, chỉ là lúc nãy ngồi nhầm tuyến mà thôi.” Đậu Trạch vừa nói, lại vừa suy nghĩ, nếu như muốn phá thai, giống như những người con gái khác nằm trên giường mổ, mở hai chân ra? Chính xác là đẻ bằng hậu môn sao? Khâu Hiểu Lâm vẫn còn khóc thút thít, nói: “Vậy anh mau quay về đi.”
Đậu Trạch liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 2h chiều. Hắn kêu xe dừng, đứng trước cửa công ty, phát hiện Khâu Hiểu Lâm đã đứng đó chờ hắn. Vành mắt nàng ửng hồng, vẫn còn thấy nước mắt chảy ra, đại khái là bị hắn làm cho khiếp sợ, nhìn thấy hắn liền nhào tới. Nàng tóm thật chặt lấy cánh tay hắn, dường như muốn khảm đến da thịt bên trong của Đậu Trạch. “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Đậu Trạch đối diện với đôi mắt vẫn còn đang tức giận của nàng, hắn nhìn thấy trong con ngươi của nàng là hình bóng của chính mình, cảm thấy người bên trong đó vừa đáng thương lại vừa đáng trách. “Anh không có bệnh, chỉ là…muốn chia tay với em, công ty không cho phép yêu đương, em cũng biết.”
Khâu Hiểu Lâm thân thể có chút run, vóc dáng nhỏ bé ngước đầu hỏi hắn: “Anh có phải có gì giấu em?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh? Em…Em chưa đủ tốt sao? Là bởi vì em không đẹp? Hay là…” Nàng nghĩ nát óc những tật xấu của mình, khóc đến thở không ra hơi. “Đậu Trạch, anh muốn như thế nào em cũng có thể thay đổi…”
Đậu Trạch nhìn nàng, rất muốn ôm lấy nàng để an ủi, cả cuộc đời hắn không thể chịu nổi khi nhìn một con gái đứng khóc trước mặt mình. Có lẽ là trong tay hắn vẫn còn cầm kết quả xét nghiệm, trong bụng áng chừng còn có một khối thịt, hắn nắm nắm đấm, cố ý hờ hợt: “Anh muốn thăng chức, trong văn phòng hẳn có rất nhiều người để ý….”
Khâu Hiểu Lâm mũi thở hơi rung động, lông mày chậm rãi chau lại, nàng tức giận giơ tay lên, mạnh mẽ tát hắn một cái.
Khâu Hiểu Lâm xin nghỉ buổi chiều, buổi trưa trong phòng làm việc thấy nàng đột nhiên cầm điện thoại gào khóc, còn tưởng nhà nàng xảy ra chuyện, vì vậy đối với chuyện nàng xin nghỉ cũng không có suy nghĩ gì. Chỉ có Đậu Trạch ngồi một chỗ như xác chết.
Trước giờ tan sở Tiêu Quế Mân sớm đi khỏi công ty, trước khi đi cố ý lại hỏi hắn chuẩn bị báo cáo thế nào rồi. Đậu Trạch nói về tiến độ báo cáo, may là ngày hôm qua làm được một chút, Tiêu Quế Mân mang ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn hắn: “Cố gắng lên.”
Đậu Trạch ngoài miệng đáp nhưng trong đầu rất hỗn loạn. Buổi trưa hắn suy nghĩ có nên tìm một bệnh viện khác để làm kiểm tra lại hay không, trong lòng vẫn còn chút mơ hồ. Bên kia Lưu Dương vẫn không buồn nói chuyện với hắn, chỉ có Tiêu Quế Mân lúc đứng đó hỏi tình hình liền đưa tới ánh mắt quan tâm, sau đó lại hờ hững.
Đậu Trạch cả người đều mệt mỏi, lại không muốn níu kéo loại tình bạn này, trước khi tan sở nói với Lưu Dương: “Tối hôm nay em về ký túc xá.”
Trong câu đều mang ý tứ là không muốn Lưu Dương lại mang Trương Di về đó. Lưu Dương lạnh nhạt ừ một tiếng, xem như là trả lời.
Đậu Trạch vừa bước ra cửa công ty, cả người có chút mất tập trung, ánh nắng chiều rọi cuối chân trời, hắn rủ đầu xuống, từ trưa đến giờ vẫn không có hạt cơm nào vào bụng, trong bụng đã bắt đầu khủng bố, nhưng hắn không hề có một chút khẩu vị nào, thậm chí lại có suy nghĩ ấu trĩ rằng nếu như bên trong thật sự có đứa bé, nhân cơ hội cho nó chết đói là được.
Hắn vừa bước xuống bậc thang, liền nghe có tiếng người từ xa gọi hắn: “Đậu Trạch”
Hoắc Tư Minh gọi hắn, đứng bên đường cái chạy nhanh tới, vóc dáng rất cao, so với Đậu Trạch còn cao hơn một tí, tướng mạo anh tuấn mê người, băng ngang qua đường thì hấp dẫn không ít ánh mắt dòm ngó. Đậu Trạch nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy hắn muốn nghỉ ngơi một lúc trong cái cuộc sống tàn khốc này cũng không được, vừa quay đầu muốn chạy, đã bị Hoắc Tư Minh nắm tay kéo lại, hắn nói: “Thân thể em có vấn đề, chúng ta nói chuyện một chút.”
Hắn nói rất mờ mịt, nhưng Đậu Trạch đã nghe ra ý của hắn, hắn đã biết mình thực sự đã mang thai.
Đậu Trạch mang vẻ chán ghét ngồi lên xe Hoắc Tư Minh, phát hiện xe này rất quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy, lại phát hiện trên xe không có tài xế, trong lòng thoáng thanh tĩnh lại, liền nghe Hoắc Tư Minh nói: “Lúc trưa em đi rồi, tôi không yên lòng, liền đến bệnh viện xem bệnh tình của em.”
Đậu Trạch đã đoán được, hắn hạ mi mắt, trầm mặt nghe. “Đậu Trạch, bất luận thế nào, chuyện này tôi cũng phải có trách nhiệm…”
Hắn đang nói, bị Đậu Trạch lạnh lùng cắt ngang: “Tùy tiện tiết lộ bệnh tình, đó là việc riêng tư! Đúng là đồ không có y đức! Ăn nói ba hoa! Đồ lang băm! Anh cũng tin à?”
Hoắc Tư Minh im lặng nghe hắn phát tiết xong, mới nói tiếp: “Tôi cảm thấy bọn họ chuẩn đoán không chính xác lắm, cho nên muốn cùng em đi đến bệnh viện uy tín một chút, nếu là đúng như vậy, đương nhiên…là đại hoan hỉ.”
Đậu Trạch mở mắt, cười lạnh nói: “Anh thật sự cảm thấy là chuyện vui sao?” Khóe miệng hắn bẩm sinh đã cong lên, cả người có vẻ ôn nhu lương thiện, rất dễ nói chuyện, nhưng lúc này cái khóe miệng kia lại như muốn hạ xuống, hơn nữa có run động.
Hoắc Tư Minh đối diện ánh mắt hắn, nói: “Tôi vẫn chưa có dự định có con.”
Đậu Trạch một cước đạp eo hắn rồi dùng nắm đấm nện trực tiếp lên mặt, quần áo vừa bị một đòn tấn công cũng vang trầm. Hoắc Tư Minh không hề né trách, bị đánh ngã vào chỗ ngồi lái xe bên cửa sổ, đôi môi mang màu sắc nhạt nhẽo bị rách ra, lộ ra vùng thịt đỏ sẫm.
Đậu Trạch nhìn hắn, thở mạnh, đưa tay kéo cửa xe, phát ra âm thanh yếu ớt: “Tôi muốn xuống xe!”
“Chúng ta đến bệnh viện.”
Xương gò má của Hoắc Tư Minh đã ửng hồng, liền biến đổi thành xanh, hắn lấy khăn trong cái áo ra thấm máu trên vết thương vừa bị đánh, vết thương nhỏ như thế vẫn không thể ảnh hưởng đến phong độ, vẫn cứ lái xe về phía trước.
Đậu Trạch hiểu rõ hắn, biết lúc này phản kháng cũng không được, không thể làm gì khác đành quay mặt nhìn chỗ khác.
Hoắc Tư Minh vừa lái xe lại hỏi hắn: “Tôi nghe bác sĩ nói, khoảng thời gian này cái bụng em vẫn còn rất đau?”
“Là bụng, không phải là cái bụng.” Đậu Trạch nói: “Chỉ là khó chịu, lấy ra là tốt rồi.”
Hoắc Tư Minh mín môi, không nói gì. Trên đường đi, cái bụng ùng ục ùng ục kêu vài tiếng, trong không gian yên tĩnh trên xe thì âm thanh ấy lại rõ ràng, hắn có chút quẫn bách, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng may người bên cạnh không nghe thấy nên không có phản ứng gì, tâm trạng mới được an ủi phần nào.
Nhanh chóng đã đến bệnh viện, Hoắc Tư Minh đột nhiên mở miệng: “Bên cạnh bệnh viện có một quán ăn, hay là ăn trước rồi mới đi xem bệnh?”
Đậu Trạch biết hắn lúc nãy đã nghe thấy, vừa thẹn, vừa quẫn, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, chỉ thấy mọi chuyện đều do người này mà ra. “Trước tiên xem bệnh đi, muốn kiểm tra thì nên để cho bụng trống.”
Hoắc Tư Minh dẫn hắn đi vào một bệnh viện tư nhân, bên trong toàn màu vàng đến chói lóa, nhìn lại không giống bệnh viện cho lắm, cũng may có mùi nước khử trùng mới biết đây chính xác là bệnh viện. Đây lại không có bắt số xếp hàng, vì bệnh viện tư trừ phi cấp cứu thì đều hẹn trước.
Hai vị hộ lý khom lưng chào đón, mang nụ cười đáng yêu nói: “Chào hai vị, xin mời theo qua bên này.” Đậu Trạch trong lòng âm thầm líu lưỡi, nhạc nhiên với việc sao hộ lý biết mình khám bệnh gì mà dẫn đi? Dĩ nhiên là một câu hỏi trong lòng. Sự thật là lúc trưa, Hoắc Tư Minh đã an bài mọi chuyện, chỉ chờ hắn đến mà thôi.
Bác sĩ độ chừng 50 tuổi, sau khi dò xét bệnh tình, lại nhìn Đậu Trạch mang giấy xét nghiệm đến, vẻ mặt ôn hòa nói: “Làm tiếp mấy lượt kiểm tra nữa.”
Đậu Trạch nói: “Nhưng kết quả này không dùng được sao? Mấy tờ này cũng mấy vài ngàn đấy”.
Hắn thật sự khó xử, làm công một năm, biết là kiếm tiền không dễ. Bác sĩ chỉ nhìn hắn cười cợt, Hoắc Tư Minh bên cạnh nói: “Tôi với bác sĩ đây có giao tình, kiểm tra bình thường không cần trả tiền.”
Đậu Trạch thuận miệng nói, lại thấy Hoắc Tư Minh giải thích, liền không nói nữa, theo hộ lý đi vào phòng khác kiểm tra. Trước khi đi hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn Hoắc Tư Minh một chút, đối phương cũng nhìn hắn làm ra động tác động viên, nói: “Em đi trước đi, tôi lập tức đi theo sau.”
Trong phòng chỉ còn bác sĩ cùng Hoắc Tư Minh. Bác sĩ nói: “Từ kết quả xét nghiệm của bệnh viện trước, Đậu Trạch đúng là mang thai. Chuyện như vậy tuy rằng không phổ biến nhưng vẫn không phải không xảy ra, vẫn phải đợi kết quả kiểm tra lần nữa.”
Hoắc Tư Minh nghe, chờ ông nói xong, hỏi: “Nếu tình huống thuận lợi, sinh ra đứa bé tỉ lệ bao nhiêu? Đối với cậu ta có cậu nguy hiểm gì không? Đứa bé sinh ra có…khỏe mạnh hay gặp vấn đề gì không?”
“Nguy hiểm dĩ nhiên là có.” Bác sĩ búng bút máy trên tay một hồi, nói: “Bình thường thai nhi sẽ sinh sống trong tử cung của mẹ, nhưng con trai không có tử cung, thai nhi phát dục có thể sẽ ở trong mạch nối, có thể nơi đó cũng không phải là an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ hoặc chứa những nguy hiểm khác.”
Hoắc Tư Minh trở nên trầm mặc. “Giám đốc Hoắc, khi có kết quả. Vậy nói là mang thai hay là khối u?”
“…Nói khối u đi.”