Đậu Trạch bị đẩy ra phòng giải phẫuthì đãtỉnhrồi, hắn trước tiên nhìn thấy Hoắc Tư Minh, lại nhìn tới Lưu Thanh cùng Đậu Nguyên, gương mặt trắng bệch cười cợt, hỏi: “Hài tử thế nào?”
Hài tử còntrong lồng hấp.
Lưu Thanh nhìn Đậu Nguyên một chút, hai người đều không lên tiếng. Hoắc Tư Minh nắm chặt tay Đậu Trạch nói: “Hài tử đã đưa vàolồnggiữ nhiệt, quá nhỏ, vẫn chưa thể ômra.”
Đậu Trạch lúc này mới yên lòng gật gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt.
Hai giờ sau đó, hài tử mới chính thức thoát khỏi nguy hiểmliềnđưa vàolồnggiữ nhiệt.Y táđến đây thông báo, Đậu Trạch chính đang ngủ mê man, Hoắc Tư Minh nâng tay hắn, đang giúp hắnlaumồ hôi trên người.
Lưu Thanh ở cửa cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Nếu khôngthìđến xem hài tử?”
Hoắc Tư Minh quay đầu lại nhìnbà, thu hồi khuôn mặt lạnh như băng kia, lại đổi dáng vẻ ôn hoà trướcđây, nói: “Bá mẫu, quátrễ, tôikêutài xế đưa các ngươi trở về thôi.”
Lưu Thanh không dám phản bác, cầu viện liếc mắt nhìn Đậu Nguyên bên cạnh, Đậu Nguyên cũng nói: “Mẹ,mẹmột đêm không ngủ, về nghỉ ngơi một lúc đi, không phải vậy Tiểu Trạch cũng sẽ lo lắng.”
Lão thái thái bước chân tiến vào trong phòng bệnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Đậu Trạch, rồi hướng Hoắc Tư Minh nói: “Nónếu như tỉnh rồi,connói với ta.”
Hoắc Tư Minh thoáng lôi kéo khóe miệng gật gật đầu đáp lại, nói: “Được.”
Đậu Nguyên lôi kéo Lưu Thanh đi, trước khi đi, hai người đilại lồnggiữ nhiệt nhìn hài tử.Trẻ conhai cân bảy lạng, liền móng tay đều không mọc ra, da dẻ hầu như là trong suốt, đỏ hồng hồng khôngkhỏe mạnhrúc vào một chỗ, trên người còn cắm vào cái ống, Lưu Thanh nhìn thấy đầu tiên, liền không nhịn được đỏ cả mắt, nàng lôi kéo tay Đậu Nguyên, nói: “Nhỏ như thế, có thể làm sao bây giờ a?”
Đậu Nguyên nhìn, khe khẽ thở dài, chỉ có thể cầu khẩn: “Sẽ không có chuyện gì.”
Lưu Thanh an ủibà mớidừng lại lệ, lại cáchkínhpha lê đến xemtiểutrẻ con bên trong, hai người xem xong hài tử, mới trở lại bệnh viện nhân dân. Đậu Ái Quốc hầu như một đêm chưa ngủ, thấy các nàng trở về, hỏi: “Tiểu Trạch thế nào? Các ngươi làm sao đều trở về?”
Hai mẹ con đều nói: “Đãxongrồi.”
Đậu Ái Quốc hỏi: “Là bệnh gì?”
Lưu Thanh nói quanh co không nói ra được, Đậu Nguyên liền con mắt cũng khôngngại, nói: “Đau ruột thừa, làmtiểu phẫu.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Đậu Ái Quốc tuy đã đoán được Đậu Trạch cùng Hoắc Tư Minh quan hệ không giống bình thường, nhưng vạnlầnkhông nghĩ tới Đậu Trạch mang thai nơi nào đây. Lại hỏi: “Đi bệnh viện nào?”
Đậu Nguyên nói: “Ở một bệnh viện tư nhân, nơi đó đau ruột thừa làm tốt một ít.”
Đậu Ái Quốc không hiểu, liền không truy hỏi nữa, mà là dặn Lưu Thanh: “Bàhai ngày nay hay đi chăm sóc hài tử, phía ta bên nàybàkhông cần phải để ý đến.”
Lưu Thanh trong lòng hoảng loạn loạn, đang muốn về nhànâuchút cháo nhỏ đưa tới cho Đậu Trạch, Đậu Nguyên cũng xin nghỉ, bằng không chỉ có Lưu Thanh một người, tất nhiên cố không được hai bên.
Lưu Thanh mang theo cháo nhỏ đi tới phòng bệnh Đậu Trạch thời điểm là mười giờ sáng, Hoắc Tư Minh chính bưng chén canh cá nhỏ cho hắnhúp.
Đậu Trạch vừa nhấc mắt thấy Lưu Thanh, gọi: “Mẹ?”
Lưu Thanh nhìn thấy canh cá,tráchmột tiếng,đặt xuống bình giữ nhiệt, nói: “Canh cá làthức ăn dị ứng,nómới vừa mổ bụng, làm sao có thể đểnóuống cái này?”
Hoắc Tư Minh há miệng, mới vừa muốn nói chuyện, bị Đậu Trạch lặng lẽ lắc lắc đầu đánh gãy, nói: “Anh ấykhông hiểumấy cáinày,mẹlàm choconmón ăn gì ngon?”
“Cũng không phải món gì ăn ngon,nấumột chút cháo,conhiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”Bàđứng bên kia giường,mở nắp bình giữ nhiệt, đem cháo đổ ra, cười bưng đến trước mặt hắn, nói: “Uống một chút.”
Hoắc Tư Minh mím mím miệng, đem canh cá bỏ lên trên bàn, tiếp nhận chén cháo nhỏ, nói: “Tôi choem ấyăn.”
Ngay ở trước mặt Lưu Thanh biểu hiện không quá mức tốt, Đậu Trạch hướng hắn nháy mắt một cái, đưa tay muốn đi đón chén canh, nói: “Chínhemuống là được, không yếu ớt như vậy.”
Hoắc Tư Minh không cho, kiên trì cầm thìa từng muỗng từng muỗng cho hắn ăn, Lưu Thanh không nhìn nổi hai người đàn ông thân mật như vậy, nhưng cũng không thể làm gì, bán chếch thân thể, làm bộ đánh giá phòng bệnh.
Đậu Trạch đưa tay lặng lẽ ngắt Hoắc Tư Minh một hồi,kêuhắn khôngnênbiểu hiện quá mức, Hoắc Tư Minh không phản ứng, Đậu Trạch chỉ được vừa ăn một bên cùng Lưu Thanh tìm lời nói tán gẫu, nói: “Mẹ,mẹđến xem hài tửchưa?”
Lưu Thanh mau nhanh lại nghiêng người trở về, đóng giả một mặt dáng vẻ cao hứng, nói: “Nhìn một chút,rất đẹp, chỉ là có chútnhỏ.”
“Concòn sợ khôngphát triểntốt.” Đậu Trạch chỉ vào Hoắc Tư Minh nói: “Kêu anh ấychụp hìnhcho con,ảnhcũng khôngchụp.”
Lưu Thanh cũng sợ Đậu Trạch thật nhìn thấyhình dánghài tử kia khổ sở trong lòng, liền hướng về Hoắc Tư Minh nói: “Điện thoại di động có đèn flash, đối với con không tốt.”
Đậu Trạch cười cười, thấy Lưu Thanh cũng nói như vậy, mới thoáng yên tâm. Lại nghĩ tới Đậu Ái Quốc, hỏi: “Ba conbên kia... Thế nào?”
“Gạt đây, không nói vớiông.” Lưu Thanh ngồi ở đầu giường, nhìn Hoắc Tư Minh rất có kiên nhẫn từng muỗng từng muỗng cho ănhếtmột bát cháo, còn giúp Đậu Trạch lau miệng, trong lòng không biết là tư vị gì, ngoài miệng cũng không dám nói.
Chờ hắn ăn xong, Hoắc Tư Minhdọn dẹp bình giữ nhiệt,điphòng vệ sinh rửa một chút,đóngkín cái nắp đưa cho Lưu Thanh, lão thái thái liền biết đây là ý tứ tiễn khách. Đậu Trạch nhìn Hoắc Tư Minh nhíu nhíu mày, nhưng không tiện nói gì.
Lưu Thanh tự giác đứng lên, đối với hắn nói: “Cậu chămcẩn thận, buổi trưachị nólại đây đưa cơm.”
“Không cần bá mẫu, tôi cho Đậu Trạch mời chuyên môn dinh dưỡng, không cần làm phiền các ngươi.” Hoắc Tư Minh trên mặt tuy cũng khiêm cung lễ phép, nhưng thái độ rõ ràng khách khí lại xa cách.
Đậu Trạch cũng sợ chuyện bên này trì hoãn Đậu Ái Quốc bên kia, liền nói: “Mẹ,đừng cho chịchạy tới chạy lui,y tá chăm sóc tiểu Nam ngày hôm qua mới vừa bịcon cho nghỉ, hài tử bên kia hiện tại còn khôngcó ai chăm, haingườitrước tiênởbên kia đi,connơi này có Hoắc ca đây.”
Lưu Thanh cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, đứng ở đàng kia nhìn hắn, thở dài, rồi đi.
Chờ lão thái thái đi rồi, Đậu Trạch mới đối với Hoắc Tư Minh phát tác: “Anhxảy ra chuyện gì a?”
Hoắc Tư Minh mặc hắn phát hỏa, nhưng không nói lời nào, giúp hắn làm gối, gọi hắn một lần nữa nằm xuống. Đậu Trạch một bênnằm xuống vừa nói: “Trước giờkhông phảianhđối vớibàrất tôn kính sao? Ngày hôm nay làm sao trừng mắt lạnh lẽo?”
“Emsuy nghĩ nhiều.” Hoắc Tư Minh giúp hắn đắp kín mền.
“Làemnghĩ nhiều rồi sao?” Đậu Trạch ngoẹo cổ nhìn hắn.
Hoắc Tư Minhnhìndáng dấp kia của hắn cảm thấy đáng yêu, cúi đầu ở trên mặt hắn hôn một cái, nói: “Đúng.”
Đậu Trạch đưa tay sờ sờ cánh tay của hắn, còn nói: “Anhcó phải là một đêm không ngủ? Nhanh nằm xuống ngủ một hồi.”
Hoắc Tư Minh lắc đầu một cái: “Chờem truyền xong dịch, buổi chiềuanhngủ tiếp.”
Hai mắt Đậu Trạch nhìn hắn, trên mặt không khỏi toát ra cảm động cùng ôn nhu, nặn nặn cánh tay của hắn, nói: “Ngủ một chút đi, liền mười phút,em gọi anh.”
Hoắc Tư Minh đãthayquần áohôm qua, mặc trên người quần áo thể dục, nghiêng người nằm đến bên cạnh Đậu Trạch trên giường, hai người đối diện một chút, Đậu Trạch ngậm lấy ý cười nói: “Emcũng không dám nghĩ, vậylàsinhrồi sao?”
Hoắc Tư Minh cũng cười, kiều khóe miệng nhìn hắn. Đậu Trạch lại hỏi: “Là bé trai sao? Pháttriển bình thường không? Không khuyết gì chứ?”
Hoắc Tư Minh bất đắc dĩ gật đầu cười: “Rất khỏe mạnh, thế nhưng quá nhỏ,phảiởlồnggiữ nhiệt bên trong ở một thời gian ngắn.”
“Nhỏ thế nào?”
Hoắc Tư Minh suy nghĩ một chút, duỗi ra một cái taychỉ hắn: “Đại khái lớn bằngtay anh.”
“Nhỏ như thế?” Đậu Trạch lại bắt đầu lo lắng, hắn cau mày hỏi: “Có thể đemlồnggiữ nhiệt chuyển tới trong phòng bệnhkhông?”
“...” Hoắc Tư Minh giả ý suy nghĩ một chút, nói: “Chờemhai ngày nữa có thể xuống giường, là có thể chính mình đến xemnó.”
Đậu Trạch lúc này mới coi như thôi, lại hỏi: “Nó nhìn thuậnmắt không?Giống anh hay giống em?”
“Giống em.” Hoắc Tư Minh làm bộ nhắm mắt lại, nói: “Anhmuốn ngủ.”
“Anhngủanhngủ.” Đậu Trạch liền mím môi không tiếp tục nói nữa, mới vừa làm xong giải phẫu thân thể còn có chút mệt mỏi, cũng không nhịn được theo nhắm mắt lại, cũng không lâulại thức.
Đậu Trạch tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa, Bạch Nhược An mới vừađặtxuống hộp đồ ăn, Đậu Nguyên cũng nhấc theobình giữ nhiệt đựng cơm, haingườiđối mặt, hàn huyên vài câu, Bạch Nhược An liền đi. Hoắc Tư Minh nhìn thấy Đậu Nguyên cũng không nói lời nào, Đậu Trạch dụi dụi con mắt, bị Hoắc Tư Minh đỡ ngồi dậy, nói: “Chị,chịlàm sao đến rồi?”
“Mẹ nấu canh gà, gọichịđưa tới choem.” Nàng vừa nói một bênlấycơm,mútmột chén canh gà nhỏ đilại.
Hoắc Tư Minh cũng chínhmình mởhộp đồ ăn Bạch Nhược An đưa tới, bên trong vừa cócanh gà áccho Đậu Trạch, cũng có cơmcho hắn.
Đậu Nguyên nhìn thấy, có chút thật không tiện, đối với Hoắc Tư Minh nói: “Lão nhân tay chân chậm, chưa kịp chuẩn bị chocậu.”
Hoắc Tư Minh vô tình lắc đầu một cái, hỏi Đậu Trạch: “Emmuốn uống canhgà ác haylà canh gà?”
“...” Đậu Trạch liếc mắt nhìn hắn, lạinhìnĐậu Nguyên.
Đậu Nguyên cười cợt, nói: “Tôi trước tiên đi xem xem hài tử, hai người các ngươi từ từ ăn.”
“Chị,chịăn cơm chưa?” Đậu Trạch mau mau hỏi nàng.
Đậu Nguyên đi tới cửa khoát tay áo một cái: “Emkhông cần phải để ý đếnchị.”
Đậu Nguyên vừa ra đi, Đậu Trạch lại bắt đầu phát tác Hoắc Tư Minh: “Anhxảy ra chuyện gì a?”
“Làm sao?” Hoắc Tư Minh làm bộ dáng vẻ nghe không hiểu, đem canh gà rót vào trong chén nhỏ, dùng cáimuỗng quấy một hồi, lại thổi thổi, muốn cho hắn ăn.
Đậu Trạch một bên há mồm vừa nói: “Anhlàm gìphải nói anh có canh gà ác, mẹemchính làcanhgà mái?”
“Anhkhông nói đó là gà mái, vạn nhất là gà trốngsao?” Hoắc Tư Minh một bên cho hắn ăn vừa nói.
Đậu Trạch có chút ngạc nhiên hướng về bên cạnh bình canh gà bên trong liếc mắt nhìn, mới phản ứng được bị hắnmangđi rồi, nói hắn: “Anhđừng giả bộ ngớ ngẩn,anh với chị và mẹ em cóý kiến.”
Hoắc Tư Minh hết sức chuyên chú cho ăn hắn, không nói lời nào.
“Anhlại cùngemtiêu cực chống lại đúng hay không?” Đậu Trạch nói hắn: “Các nàng thật vất vả tiếp nhận rồi, tại saoanhlại bắt đầu khó chịu?”
Hoắc Tư Minhđặtbát xuống, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Mẹemcăn bản là không tiếp thu, nếu không phải là bịbàlàm cho tàn nhẫn,emcũng sẽ không sinh non.”
“Coi như trong lòng không chấp nhận, hiện tại không phải cũng ngầm đồng ý sao? Hai ta đóng cửa sinh sống,anh mặc kệ không được sao?Bàlại không được đến nhà đi.” Đậu Trạch cau mày trừng hắn.”Emsinh non cũng không chỉ là bởi vìbàgây áp lực, khoảng thời gian này bận rộn,anhcũng không phải không biết...” Đậu Trạch chưa nói xong, ôi một tiếng, mau mau đỡ mép giường đi xuống.
Hoắc Tư Minh mau mau đứng lên đến dìu hắn: “Làm sao?”
“Đau.” Đậu Trạch nằm xuống, cảm thấy tốt một chút, nói hắn tiếp: “Ngược lại sự tình đã qua, đó là mẹ ruộtem, lại không phải người khác,anh làm vậythú vị sao? Sau đó thật theo chúng ta cả đời không qua lại với nhau?”
Hoắc Tư Minh cau mày: “Emnghỉ ngơi một lúc, im lặng, đừng nói.”
“Anhnếu như không làm,emcũng sẽ không nói nhiều như vậy.” Đậu Trạch ngẩng đầu nhìn bên cạnh Đậu Nguyên mang đến bình canh gà, nói: “Anhtrước tiên đem bát này uống, một lúcchị emliền đến.”
Hoắc Tư Minh không cách nào, không thể làm gì khác hơn làchịu đựngLưu Thanhăn một bìnhcanh gà,còn cố tìnhlàmsoàn soạt cái bát.
Đậu Nguyên xem hài tử trở về, cười nói: “Tiểu hài tử thậtkhỏe, lúc này mới nửa ngày,lại lớn thêm một chút.”
“Thật sao?” Đậu Trạch hứng thú lên, cười hỏi: “Nhìnđẹp mắt không?”
“Đẹp, như Hoắc tiên sinh.” Đậu Nguyên an ủi hắn.
“Thật sao? Hoắc ca nói giốngem.” Đậu Trạch lại ngồi dậy.”Thật muốn đi xemnó.” Hắn vỗ vỗ cánh tay Hoắc Tư Minh, nói: “Anhđichụptấm hình choemđi, có được hay không?”
Hoắc Tư Minh lại qua loa: “Emqua mấy ngày liền xuống giường, tự mình đi nhìnnókhông phải càng tốt hơn?”
Đậu Trạch thấy hắn bên này không thể thực hiện được, lại đi hỏi Đậu Nguyên: “Chị, chị đi chụp hình đi? Giúpem chụp một tấmchứ.”
Đậu Nguyên cũng hướng về Hoắc Tư Minh nói: “Hai ngày nữaemtự mình đi xem thật tốt, điện thoại di động cách xa như vậy, cũng chỉ có thểthấycái bóng dáng thôi.”
Đậu Trạch nhìn hai người bọn họ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng bất an mãnh liệt, hắn cau mày, hỏi: “Các ngươicóphải gạt tôikhông? Hài tử có phải là...không còn?”