Chuyển ngữ: Fei Ying
Ngay tức khắc Bùi Anh dừng bước.
Người đàn ông kia vẫn mặc áo khoác màu đen đi giày thể thao màu trắng, dưới hai con mắt rõ ràng là quầng mắt thâm đen.
Bùi Anh đứng sững hai giây rồi xoay người đi về phía ngược lại, quả nhiên tên kia cũng đi theo cô.
Bây giờ vẫn là ban ngày, hơn nữa lại ở trên đường lớn, Bùi Anh nghĩ có lẽ hắn không dám làm bậy, cô vội vàng kéo lê cái chân bị thương từng bước từng bước đi về phía trước. Ở phía trước cách đây không xa có đồn cảnh sát, cô thực sự muốn xem xem kẻ kia có dám theo cô tới đồn cảnh sát không đây.
Ở khúc rẽ đầu đường kế tiếp, Bùi Anh nhìn thấy ký hiệu đồn cảnh sát từ phía xa. Bình thường khi đi ngang qua địa điểm này có thể không thấy gì đặc biệt, nhưng thời khắc này, màu xanh đậm trầm tĩnh lạnh lùng kia giúp cô an tâm hơn rất nhiều.
Người đàn ông phía sau đi theo cô đến giao lộ thì dừng lại, Bùi Anh không dám quay đầu, không thể làm gì khác ngoài việc tăng tốc độ đi thẳng tới đồn cảnh sát. Cảnh sát viên ở cửa ngăn cô lại, hỏi mục đích cô đến đây, Bùi Anh nói là mình tới báo án, cảnh sát viên vội đưa cô vào trong.
Trong phòng làm việc có mấy viên cảnh sát trực ban, nghe cô nói tới báo án thì kêu cô ngồi xuống.
“Cô muốn báo án gì?” Người cảnh sát ngồi đối diện hỏi cô.
Bùi Anh nói: “Có một người đàn ông lạ theo dõi tôi, liên tục đã ba ngày nay, mỗi ngày khi tôi tan sở về nhà đều thấy hắn đang đứng trong khu nhà tôi ở, thậm chí còn đi theo tôi đến tận lầu 1 tòa nhà tôi sống.”
“Chỉ đi theo sau cô? Hắn có làm gì cô không?”
“Hắn không làm gì, nhưng như thế rất đáng sợ, vừa nãy hắn còn liên tục đi theo tôi đến tận đầu đường.”
Đồng chí cảnh sát nhìn cô nói: “Nếu chỉ như vậy, chúng tôi chưa có đủ cơ sở để lập hồ sơ vụ án.”
Bùi Anh nhíu mày: “Vậy phải làm sao mới có thể lập hồ sơ? Chẳng lẽ phải chờ đến lúc hắn làm gì tôi thật à?”
“Cô à, cô đừng nên kích động, tôi rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo quy định.”
Bùi Anh khẽ mím môi, dịu giọng: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì? Tiếp tục để cho hắn bám theo tôi à? Bây giờ tôi có nhà mà cũng không dám về nữa.”
Viên cảnh sát nói: “Trước mắt chúng tôi sẽ tăng cường tuần tra xung quanh khu vực này, nếu thấy người đàn ông mà cô nói, chúng tối sẽ tiến hành giáo dục và cảnh cáo hắn ta.”
Bùi Anh nghe anh ta nói vậy thì cũng hơi nhụt chí, viên cảnh sát ngồi đối diện quan sát cô một hồi, hơi hoảng hốt: “Cô là người nổi tiếng? Hình như tên cô là Bùi Anh?”
“... Đúng.” Trong lòng Bùi Anh trăm mối tơ vò, không ngờ tới có một ngày cô lại bị cảnh sát nhận ra.
“Vậy có khi nào kẻ theo dõi cô là paparazzi không?”
Bùi Anh lắc đầu, trước đó cô cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng kẻ đó không mang theo bất kỳ dụng cụ chụp ảnh nào, hơn nữa còn đường hoàng đứng dưới tàng cây chờ cô, nhìn thế nào cũng không giống thợ săn ảnh. Cô nói ra suy nghĩ của mình, cảnh sát lại hỏi tiếp: “Vậy fan cuồng của cô thì sao?”
Điều này thì Bùi Anh không xác định được, dù sao cô ra mắt đã lâu nhưng cũng chưa từng gặp fan cuồng lần nào.
“Tôi cảm thấy có vẻ không giống lắm, nếu là fan hâm mộ thì khi nhìn thấy tôi họ phải phấn khích xin chữ ký hoặc yêu cầu chụp ảnh chung các kiểu, nhưng hắn ta không nói một lời nào, chỉ đi theo tôi, còn nhìn tôi cười một cách biến thái nữa.” Đến bây giờ nghĩ lại hai tiếng hì hì kia, Bùi Anh vẫn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Viên cảnh sát suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhà cô ở khu vực gần đây đúng không? Tôi đưa cô về, nếu như tên kia vẫn ở dưới nhà đợi cô, tôi sẽ cảnh cáo hắn, cô không cần sợ nữa.”
“Được rồi...” Bùi Anh đồng ý, bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác, cô chỉ có thể hy vọng cảnh sát này có thể uy hiếp được tên kia.
Người cảnh sát kia lại gọi thêm một đồng nghiệp nữa cùng đưa Bùi Anh về nhà. Thấy cô bị trẹo chân còn quan tâm hỏi han vài câu: “Vì chạy trốn tên theo dõi kia mà chân cô bị trật khớp đấy à?”
“À, không phải... Là vì tôi tập vũ đạo nên mới bị trật khớp thôi.”
Viên cảnh sát ồ lên một tiếng: “Công việc hàng ngày của các cô khổ cực ghê nhỉ.”
Bùi Anh cười nói: “Có ai làm việc mà không khổ cực đâu.”
“Cũng phải.” Hai cảnh sát cùng cô rời khỏi đồn cảnh sát, Bùi Anh liếc mắt lập tức phát hiện người đàn ông mặc áo khoác đen đó, hắn vẫn đứng ở giao lộ.
“Chính là người đàn ông đó, áo khoác màu đen, giày thể thao màu trắng.” Khi nói những lời này, Bùi Anh cố ý không dùng tay chỉ mà miêu tả với cảnh sát, nhưng tên kia đã nhanh chóng xoay người bỏ đi. Một trong hai cảnh sát gọi hắn một tiếng nhưng người đó không những không dừng lại mà còn bỏ chạy nhanh hơn, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Bùi Anh vừa nhìn thấy người kia thì bắt đầu phát hoảng, cô lo lắng hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Hắn có trả thù vì biết tôi báo cảnh sát không?”
Viên cảnh sát nói: “Cô không nên lo quá, chúng tôi sẽ lưu ý khu vực này. Nhưng bình thường lúc ra vào cô vẫn nên nâng cao cảnh giác, tốt nhất là nói bạn trai cô giúp đỡ thêm.”
Bùi Anh mím môi: “Bạn trai tôi giờ đang ở nước ngoài, phải mấy ngày nữa anh ấy mới trở về.”
Viên cảnh sát suy nghĩ gì đó rồi gật đầu: “Có lẽ vì thế nên tên này mới nhân cơ hội bám theo cô... vậy cô có còn người bạn nam giới nào khác không, nhờ họ tạm thời đưa đón cô trước đã?”
Bùi Anh suy nghĩ một chút, mặc dù cô có mấy người bạn khác giới thật, nhưng cũng chỉ có Trần Thắng là thích hợp. Nhưng mà phải làm phiền Trần Thắng thì cô cũng không dám mở lời, dù sao đó cũng là ông chủ của cô.
“Nếu không thì tạm thời tôi sẽ chuyển đến ở nhà bạn của tôi.” May mà ở thành phố này cô còn một người quen là Nhậm San San.
Viên cảnh sát nói: “Thế cũng được, chúng tôi sẽ chú ý tới người đàn ông kia.”
Bọn họ đưa Bùi Anh lên taxi xong thì rời đi, Bùi Anh nhìn đồng hồ, giờ này chắc Nhậm San San vẫn còn ở cửa hàng, thế là cô bảo tài xế đưa mình tới nơi làm việc của San San.
Lúc cô đến, Nhậm San San đang bưng bát ăn cơm tối, thấy cô khập khễnh bước tới vội vàng đứng lên: “Cô sao thế này?”
Bùi Anh dựa vào cô, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống rồi thở ra một hơi: “Chiều nay tập nhảy bị trẹo chân, không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Không nghiêm trọng mà băng bó thành như vậy? Bệnh viện miễn phí băng gạc à?” Nhậm San San quan sát chân cô một chút rồi ngồi xuống bên cạnh, “Sao cô lại tới đây?”
Bùi Anh kể chuyện tên biến thái theo dõi mình cho cô ấy nghe, Nhậm San San nghe xong thì ngây người mất hai giây mới vội vàng để tay cầm bát xuống: “FML, chuyện này kinh khủng quá, Tống Nam Xuyên nhà cô không thèm để ý à?”
“À, tôi không nói cho anh ấy biết, giờ anh ấy đang ở nước ngoài, cho anh ấy biết cũng chẳng tác dụng gì.”
“Sao không, nũng nịu để anh ta đau lòng một chút cũng tốt chứ sao!” Nhậm San San vừa nói vừa ngước mắt ra ngoài giống như bị thần kinh, “Tên đàn ông kia không theo dõi cô tới chỗ này đấy chứ?”
“... Chắc là không đâu.”
“Vậy thì tốt.” Nhậm San San vỗ ngực một cái, thấy Bùi Anh nhìn cơm tối của mình thì khẽ chậc một tiếng nói, “Đừng nhìn nữa, còn ít lắm, để tôi sang bên cạnh gọi cho cô tô mì.”
“Hai phần mì sườn nhé, cảm ơn.”
Nhậm San San: “...”
Hai người ăn tối trong cửa hàng xong thì Nhậm San San lấy chiếc xe Polo nhỏ bé chở Bùi Anh về nhà mình. Vì chân Bùi Anh bị thương nên chỉ rửa mặt đơn giản rồi làm ổ trên ghế salon.
Nhậm San San tắm xong thấy cô vẫn đang chơi trò chơi thì nhìn cô khinh bỉ: “Lớn bằng chừng đó rồi mà chơi trò thay quần áo vẫn còn mê mẩn như thế được.”
Bùi Anh không ngại ngần đáp: “Lần trước Tống Nam Xuyên cho tôi hơn hai trăm ngàn viên kim cương, không chơi thì phí quá.”
Nhậm San San: “...”
Ở trong nhà cô mà còn dám diễn cái bộ mặt ân ái đó! Coi trời bằng vung!
Đang chuẩn bị tiến tới dạy dỗ Bùi Anh một trận về cách làm người thì điện thoại di động của Bùi Anh lại đổ chuông. Bùi Anh nhìn qua rồi nhanh tay bắt máy: “Xuyên Xuyên à...”
Cô còn chưa kịp nói hết lời thì điện thoại đã bị Nhậm San San đoạt mất: “Này Tống Nam Xuyên phải không? Tôi hỏi anh làm bạn trai kiểu gì vậy? Có biết Bùi Anh nhà anh bị một tên đàn ông biến thái theo dõi, bị dọa sợ phải trốn sang nhà tôi không?”
Bên đầu kia Tống Nam Xuyên sửng sốt một lúc mời trầm giọng nói: “Cô đưa điện thoại cho Bùi Anh đi.”
Nhậm San San đẩy trả điện thoại cho Bùi Anh, vội vàng chạy mất, Bùi Anh nhìn bóng lưng vui sướng của cô ấy, thanh âm khô khốc nghe điện thoại: “Xuyên Xuyên...”
“Bùi Tú Quyên, lời bạn em nói là thật hả?”
Trong lòng Bùi Anh vang lên tiếng lộp bộp, vô cùng oán hận trợn mắt nhìn Nhậm San San: “Dạ, nhưng mà...”
“Chuyện nghiêm trọng như thế em lại không nói với anh một lời? Em có còn coi anh là bạn trai của em nữa không?”
Bùi Anh gấp gáp muốn giải thích: “Em muốn chờ anh trở về rồi mới nói cho anh biết, bây giờ anh đang ở nước ngoài, đâu cần làm anh lo lắng đâu...”
Tống Nam Xuyên mím môi thật chặt, anh trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: “Biết là ai chưa? Hắn có làm gì em không?”
“Không làm gì cả, hắn chỉ đi theo em, em cũng không biết là ai, hôm nay em đã đi báo cảnh sát rồi, nhưng họ nói chưa thể lập hồ sơ. Tên kia biết em báo cảnh sát, em sợ hắn trả thù nên tạm thời đến ở nhờ nhà Nhậm San San.”
Tống Nam Xuyên nhíu mày, nói thế nào đi nữa Bùi Anh cũng là người của công chúng, nếu tên kia đã biết chỗ cô ở thì rất có thể cũng biết công ty cô làm việc ở đâu. Bây giờ anh chỉ hận không thể lập tức bay về nước, còn tốt hơn là ở bên này lo lắng sợ hãi: “Em tới nhà bạn mình, tên kia có đi theo em không?”
“Chắc là không đâu, cảnh sát đích thân đưa em lên xe taxi mà.”
Thế nhưng Tống Nam Xuyên không yên lòng là bao: “Buổi tối lúc ngủ, hai người nhớ đóng chặt cửa chính và cửa sổ, em gửi địa chỉ nhà bạn em cho anh, sáng mai anh sẽ cho tài xế tới đón em.”
“À không cần đâu...”
“Sao lại không cần, sau này em đi làm anh cũng sẽ để tài xế đưa đón em, còn nữa, đừng trở về nhà trọ của em nữa, dời sang nhà anh đi.”
Bùi Anh suy nghĩ một chút, mặc dù quả thực cô không dám trở về nhà trọ một mình, nhưng chỉ như vậy đã chuyển đến nhà Tống Nam Xuyên có vẻ cũng không thỏa đáng lắm: “Hay là trước khi anh về, em cứ ở tạm nhà Nhậm San San đi.”
Ngồi lên mạng bên cạnh, Nhậm San San nghe cô nói vậy thì vội vàng quay lại nói với cô: “Không được, cô ở chỗ này thì tôi không thể đưa bạn trai về nhà được.”
Bùi Anh: “...”
Nước bọt nhiều quá không biết nhổ vào đâu cho hết hả?
Không biết Tống Nam Xuyên có nghe được lời Nhậm San San nói không, anh vẫn kiên quyết muốn Bùi Anh chuyển tới nhà mình: “Chỗ đó khá an toàn, hơn nữa xung quanh còn có giám sát, có chuyện gì bảo vệ tới cũng nhanh lắm.”
“Ừ được rồi... Nhưng đồ đạc của em thì làm sao?”
“Chờ anh trở lại sẽ đi lấy với em, ở nhà anh vẫn còn một ít đồ của em, tạm thời em cứ dùng trước đi.”
“Vâng.”
Tống Nam Xuyên nghe thấy cô ngoan ngoãn đồng ý, bấy giờ anh mới thả lỏng được đôi chút: “Nhớ gửi cho anh địa chỉ, lúc đi ngủ nhất định phải kiểm tra kỹ cửa sổ, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng, anh đừng lo lắng quá, em ở cùng với San San sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Nam Xuyên trầm mặc trong chốc lát, mệt mỏi nói với cô: “Sao mà không lo lắng cho được...”
Anh bị dọa cho sợ muốn chết, không dám tưởng tượng nổi một mình cô ở nhà khi gặp phải chuyện này đã sợ hãi ra sao. Mà anh lại không ở cạnh cô, không thể làm được gì cả...
“Nếu không còn việc gì nữa thì mau nghỉ ngơi sớm đi, điện thoại di động của anh bật 24/24, bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi điện cho anh.”
“Vâng.” Nghe Tống Nam Xuyên nói vậy, Bùi Anh cảm thấy như có một dòng nước ấm áp kỳ lạ rót vào lòng cô, chậm rãi chảy qua trái tim cô.
“Anh sẽ trở về rất nhanh thôi, chờ anh nhé.”
Nhậm San San nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh giả vờ chơi máy tính, thấy Bùi Anh cúp điện thoại vội nghiêng người sang than thở: “Aizz, tôi còn tưởng rằng dạo này cô gặp vận may nữa chứ, sao vẫn xui xẻo thế? Lần này còn bị một tên biến thái theo dõi.”
Bùi Anh không nói gì, Nhậm San San lại đi tới kiểm tra chân cô: “Cả cái chân này nữa, đến lúc casting liệu có nhảy được không đây?”
“Không biết...” Bùi Anh thử cử động nhẹ, “Thật ra thì cũng không quá đau, bài nhảy này kéo dài một tiếng đồng hồ, lúc đó cố nhịn một tí thì sẽ qua thôi.”
“Ừ, mong cô sớm khỏi.” Nhậm San San vỗ vai cô, ngồi xuống bàn trang điểm đắp mặt nạ, “Cô có thử không? Bạn tôi mang từ nước ngoài về, đắp xong cảm giác mịn màng lắm.”
“Ha ha, cám ơn.” Bùi Anh không chút ngại ngần cầm lấy chiếc mặt nạ.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Bùi Anh tuân theo ý chỉ của Tống Nam Xuyên, tỉ mỉ kiểm tra lại toàn bộ các cửa nẻo một lần rồi mới đi ngủ với Nhậm San San.
Ngày hôm sau hai người cùng ra cửa, Nhậm San San định đi lấy chiếc xe Polo nhỏ của mình thì thấy dưới lầu một, chiếc Mayback đang yên lặng đỗ ở đó.
Cô cười ha ha nói với Bùi Anh: “Thôi, có người đón cô rồi, cái xe bé nhỏ này của tôi không đủ chỗ ngồi cho Phật bà nhà cô rồi ~”
Bùi Anh: “...”
Cô ngồi lên xe của Tống Nam Xuyên, ở hàng ghế trước vẫn là người tài xế mà cô quen thuộc.
“Chào cô Bùi, Tống tiên sinh dặn tôi tới đón cô đi làm.” Tài xế lễ phép nói với cô.
“Tôi biết, cảm ơn anh.” Bùi Anh cũng lễ phép trả lời anh ta. Có tài xế đưa đón thì tiện hơn nhiều so với trước kia khi cô tự bắt xe, thêm nữa là giờ chân cô đang bị thương, thế cũng đỡ vất vả hơn nhiều lắm.
Đến phòng tập vũ đạo, cô thay quần áo rồi bắt đầu khởi động cho nóng người. Hôm nay nhiệm vụ chính vẫn là tập luyện động tác xoay tròn, chân bị thương hôm qua đã tốt hơn rồi, nhưng lúc nhảy vẫn cảm thấy hơi đau.
“Hôm nay em đừng nhảy quá lâu, nếu không ngày mai casting vết thương lại bị nặng hơn.” Giáo viên vũ đạo thấy cô tập rất chăm chỉ nên có lòng tốt nhắc nhở cô, “Thật ra thì mỗi người lại có một cách nhảy riêng, cùng một điệu nhảy nhưng vũ công khác nhau sẽ mang đến những cảm giác không giống nhau. Tôi nghĩ ngày mai hai người đi thử vai, chắc đạo diễn cũng không phải muốn xem ai nhảy tốt hơn mà chỉ muốn tìm xem ai tạo ra cảm giác phù hợp với nhân vật nhất. Các động tác vũ đạo em đã thuộc hết, có lẽ em nên nghiên cứu nhân vật kỹ hơn để mang cảm giác đó vào trong vũ đạo.”
Lời này đã gợi ý cho Bùi Anh rất nhiều, cô cảm kích nói với giáo viên: “Cảm ơn cô, cô nói không sai, em sẽ nghiên cứu kỹ hơn.”
“Ừ, vậy thì tốt, ngày mai thử vai cố gắng lên nhé.”
“Vâng ạ.” Cân nhắc việc chân mình cần được nghỉ ngơi, Bùi Anh cũng không cố tập đến khuya nữa, sau khi kết thúc lớp học là ra về.
Hôm nay mãi đến chiều Đào Đào mới đến, tập được hai tiếng rồi cùng ra về với cô. Cô ta thấy Bùi Anh bị thương ở chân thì hỏi: “Ngày mai cô có thể nhảy được không?”
“Được chứ, cũng không đau lắm, nhịn đau một tí là qua thôi.” Bùi Anh cười nói.
Đào Đào gật đầu rồi không nói gì thêm. Bùi Anh thay quần xong thì ra khỏi phòng làm việc. Tài xế đã đứng sẵn ở cửa chờ cô, lần này anh ta lái xe đưa cô đến vườn hoa, chờ cô vào phòng rồi mới báo cáo công việc cho Tống Nam Xuyên.
Bùi Anh vào nhà nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Lần trước cô vẫn cất mấy túi miến ốc ở đây, bây giờ nhân lúc Tống Nam Xuyên đi vắng có thể yên tâm to gan mà nấu.
Buổi tối như thường lệ, sau mười phút nói chuyện điện thoại với Tống nam Xuyên, Bùi Anh giữ tâm trạng thật tốt rửa mặt đi ngủ sớm.
Luyện tâp lâu thế cuối cùng cũng đến ngày mai phải thử vai rồi.