Chuyển ngữ: Ciel
Phim truyền hình của Bùi Anh đóng máy, Tống Nam Xuyên chuẩn bị bắt đầu kế hoạch nghỉ phép của mình.
Buổi tối, anh hào hứng lôi kéo Bùi Anh vận động một hồi mới thoả mãn mang vé máy bay ra khoe khoang: “Vé máy bay anh đã đặt xong rồi, chín giờ rưỡi sáng ngày mốt, ngày mai em nghỉ ngơi cho khoẻ, nhân tiện chuẩn bị hành lý cần mang theo.”
“Được.” Bùi Anh cầm vé máy bay lật qua lật lại xem một hồi, lòng có hơi lo lắng, “Em đi máy bay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tống Nam Xuyên thắc mắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bùi Anh ngồi dậy, lấy gối kê sau lưng rồi nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên: “Từ nhỏ đến lớn vận may của em nó chẳng tốt lành gì, nói ra có thể anh không tin, nhưng những chỗ làm trước kia của em đều vì đủ nguyên nhân mà phá sản hết đó.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh bỗng nhớ lại, lúc trước Tiểu Trương có viết trong tài liệu về cô rằng, đến một nửa công việc của Bùi Anh đều bị mất giữa chừng.
Bùi Anh thở dài, nói: “Trước đây em có thi tiếp viên hàng không, nhưng vì tiếng Anh quá kém nên không đậu, Nhậm San San luôn nói may mà em không đậu, nếu không mỗi ngày lại có máy bay rơi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Tuy anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng tổng hợp lại những chuyện Bùi Anh đã trải qua, anh không thể không thừa nhận thể chất của cô ấy đã chiến thắng cả khoa học luôn rồi.
Nhưng chuyến đi này anh mong chờ đã lâu, sao có thể vì chuyện này mà lo lắng được chứ: “Em nghĩ nhiều rồi, ít nhất từ khi anh và em quen nhau đến nay, công việc của em đều diễn ra rất thuận lợi mà.”
Ngoài trừ việc bị anh quấy rối.
Bùi Anh cũng cảm thấy từ khi gặp Tống Nam Xuyên, cô đã gặp không ít chuyện tốt lành, có thể anh chính là ngôi sao may mắn của cô: “Ừ, đúng là gần đây em gặp nhiều may mắn, phim truyền hình cũng hoàn thành thuận lợi, gặt hái được nhiều thành công, không chừng là phúc của anh.”
Tống Nam Xuyên cười cười nói: “Vì thế em đừng suy nghĩ lung tung, hơn nữa dựa trên số liệu thống kê, máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất rồi.”
“Ừm!”
Bởi vì Tống Nam Xuyên đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi này từ tháng trước, đến bây giờ đã cực kì tỉ mỉ, về cơ bản Bùi Anh chẳng có gì bận tâm, chỉ cần mang theo vài thứ cần thiết cho mình là được.
Vừa mới bỏ kem chống nắng mới mua vào túi, điện thoại để trên bàn vang lên. Bùi Anh đi tới nhìn, thì ra là em trai cô gọi tới.
Em ấy tìm cô có việc gì chứ? Cô nhíu mày nghi hoặc, bắt máy. Điện thoại vừa kết nối, cô còn chưa kịp nói thì giọng nói trẻ trung phấn chấn của em trai vang lên từ ông nghe: “Chị ơi, em được nghỉ hè, em đến thành phố A tìm chị chơi nhé!”
Bùi Anh ngạc nhiên, hỏi: “Khi nào em đến?”
“Bây giờ em đã ở thành phố A rồi!” Bùi Tu Nhiên ngồi trên xe taxi, nhìn ra bên ngoài: “Em đang thuê xe đi đến nhà chị.”
“Ơ, chị đã dọn nhà rồi.” Bùi Tu Nhiên bất ngờ đến thành phố A, Bùi Anh không kịp chuẩn bị, “Chị đưa địa chỉ mới cho em, em đưa cho tài xế xem.”
“Được.”
Bùi Anh cúp máy, gửi địa chỉ mới của mình cho Bùi Tu Nhiên, lúc trước Trần Thắng thuê giúp cô chỗ đó, cô vẫn chưa trả lại.
Vừa gửi xong, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là mẹ cô. Cô bắt máy, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Tú Quyên à, Tu Nhiên đến thành phố A chơi, nó có gọi cho con chưa?”
“Vâng, lúc nãy vừa mới gọi cho con.”
“Vậy thì tốt, khó khăn lắm thằng bé mới được đến thành phố A một lần, con chăm sóc cho nó, dẫn nó đi chơi khắp nơi đi.”
“Vâng...” Bùi Anh miễn cưỡng đáp lời, cúp máy.
Em trai đến không đúng lúc chút nào, trong lòng Bùi Anh bất giác lại buồn rầu, cô phải nói sao với Tống Nam Xuyên đây? Họ đi chơi không thể dẫn theo cả em trai cô được, nhưng cô lại không thể bỏ em một mình ở lại thành phố A, nếu không cô có thể tưởng tượng ra được mẹ cô sẽ chỉ trích thế nào...
Haiz, quả nhiên cô vẫn không may mắn! Đổi vận gì chứ, toàn là ảo tưởng!
Cô cất điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, định đi gặp em trai trước. Dưới tầng, Tống Nam Xuyên đang bàn giao công việc cho Tiểu Trương, thấy Bùi Anh vội vàng đi xuống anh bèn hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Em có việc cần ra ngoài một chút, sẽ trở về ngay.” Bùi Anh chưa nói cho anh biết Bùi Tu Nhiên đã đến, cô không biết em trai mình và Tống Nam Xuyên gặp nhau thì sẽ thế nào đây, cho nên cô đi trước gặp em trai thì tốt hơn.
Tống Nam Xuyên nhìn cô, lại hỏi: “Cần tài xế đưa em đi không?”
“Không cần đâu, em tự đi được rồi.” Bùi Anh nói xong thì đi ra ngoài, Tống Nam Xuyên nhìn bóng lưng của cô, khẽ nhíu mày.
Tiểu Trương suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có cần đi theo cô Bùi không?”
Tống Nam Xuyên lắc đầu: “Chờ cô ấy quay lại rồi hỏi.”
Bùi Anh đi được một đoạn, thấy có một chiếc taxi trống, hôm nay đường cũng không đông lắm cho nên đi đến chỗ căn hộ của cô cũng không mất thời gian.
Vì Bùi Tu Nhiên không có chìa khoá phòng, sau khi đến vẫn đứng dưới chờ cô, Bùi Anh xuống xe, đi nhanh tới hỏi: “Đợi lâu không em?”
“Sắp nửa tiếng rồi đấy.” Bùi Tu Nhiên có vẻ khá không vui.
“Xin lỗi xin lỗi.” Bùi Anh ngước lên nhìn cậu, cười nói: “Lại cao lên rồi sao?”
“Tăng một cm mà chị cũng nhìn ra được à?” Bùi Tu Nhiên đáp xong cũng nhìn Bùi Anh đánh giá: “Chị, em đã nói chị rồi, cao thế này không cần mang giày cao gót đâu, như thế chẳng phải tổng giám đốc Tống sẽ có áp lực rất lớn à?”
Tự nhiên nghe được chữ “tổng giám đốc Tống” thốt ra từ miệng cậu, Bùi Anh hơi khó chịu, cô giúp Bùi Tu Nhiên xách một cái túi, dẫn cậu về hướng khu nhà mình: “Tống Nam Xuyên cao 1m87 đấy, chị mang giày cao gót cũng không tới 1m8 đâu.”
“Anh rể thật cao nhỉ, lại còn giỏi.” Bùi Tu Nhiên cố ý dùng giọng điệu trêu tức. Lông mày Bùi Anh giật giật, mới vừa rồi còn gọi tổng giám đốc Tống, nói một hồi lại biến thành anh rể.
“Còn chưa phải là anh rể của em, đừng gọi bừa.”
“Có gì đâu, sớm muộn cũng thành anh rể.”
Bùi Anh không tranh luận chuyện này với cậu, dẫn cậu vào thang máy lên lầu. Bởi vì nhà đã quá lâu không ai ở, vừa mới mở cửa một đống bụi phả ngay vào mặt.
“Khụ khụ” Bùi Tu Nhiên sặc ho dữ dội, che mũi miệng lùi lại vài bước, “Chỗ của chị không có ai ở bao lâu rồi? Còn bẩn hơn cả ký túc xá của bọn em.”
“Cũng một khoảng thời gian không ở rồi, chị đi quét dọn một chút là được.” Cô gọi Bùi Tu Nhiên vào, đóng cửa lại. Bùi Tu Nhiên nhìn qua một lượt mà chẳng tìm được chỗ để ngồi. Bùi Anh giặt một chiếc khăn, xốc mảnh vải phủ trên ghế salon, lau mấy lần, để Bùi Tu Nhiên ngồi xuống trước.
Bùi Tu Nhiên ngồi lên ghế salon, hỏi cô: “Chị ở đâu?”
“À, chị ở cùng với Tống Nam Xuyên“.
Bùi Tu Nhiên nhìn cô, nói: “Đã ở chung với người ta rồi mà còn không cho gọi là anh rể hả?”
Bùi Anh bị cậu nói nên đỏ bừng cả mặt, cô hỏi cậu: “Sao đột nhiên em lại đến thành phố A? Không báo trước với chị một tiếng.”
“Em thi xong thì đến ngay, muốn cho chị niềm vui bất ngờ mà.”
“...” Bùi Anh im lặng một giây, hỏi: “Em định ở thành phố A bao lâu?”
“Nửa tháng đi, chị em ta đã lâu không gặp, à đúng rồi, bây giờ chị đã là một minh tinh lớn rồi.”
Bùi Anh nghe cậu nói muốn ở lại nửa tháng thì biết chuyến đi lần này sẽ hoãn lại thật rồi. Cô đi rửa tay, cầm di dộng ra ban công: “Chị gọi điện thoại, em ngồi chơi một chút đi.”
Cô nói xong không quên đóng cửa ban công, gọi cho Tống Nam Xuyên. Điện thoại vang lên chưa được hai tiếng thì Tống Nam Xuyên đã bắt máy: “Anh Anh, có chuyện gì thế?”
“À, là thế này.” Bùi Anh cảm thấy khó mở lời, “Em trai em đột nhiên đến thành phố A, lúc nãy em vội đi ra ngoài là để đón em ấy.”
Ở bên kia điện thoại, Tống Nam Xuyên suy nghĩ chốc lát mới hỏi: “Bây giờ hai người đang ở đâu?”
“Ở nhà em, em ấy nói muốn ở thành phố A nửa tháng, em phải đến cùng với em ấy...”
Sau khi nói xong cô thấp thỏm chờ Tống Nam Xuyên trả lời, cô biết Tống Nam Xuyên đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ lâu, bây giờ đột nhiên không đi được, nhất định anh sẽ không vui.
Quả nhiên Tống Nam Xuyên rất không vui, giọng anh hờn giận: “Em trai em biết chọn thời gian thật đấy, sao lại đến vào lúc này chứ?”
“À...”
“Cậu ta lớn như vậy rồi, em để cậu ta ở thành phố A nửa tháng cậu ta cũng chết đói được đâu?”
“....Như vậy không hay lắm, dù sao cũng là em trai em.” Không được đi du lịch trong lòng Bùi Anh cũng thấy tiếc lắm chứ, nhưng bây giờ cô chỉ có thể an ủi cảm xúc của Tống Nam Xuyên, “Em xin lỗi anh lắm lắm, em không biết em ấy lại đến đột xuất như thế, em xin lỗi...”
Nghe giọng nói áy náy đáng thương của Bùi Anh, Tống Nam Xuyên mềm lòng, anh buồn bực nói một hơi: “Quên đi, để anh bảo Tiểu Trương trả vé máy bay lại, lần sau chúng ta đi.”
“Ừ, xin lỗi anh....”
“Để dành lòng áy náy của em đến tối đi.” Tống Nam Xuyên nói.
Bùi Anh: “....”
Lúc này mà còn có thể đùa bỡn lưu manh, được lắm.
Từ trong thâm tâm cô lặng lẽ like cho Tống Nam Xuyên một cái.
“Nếu đi đón em trai em sao lúc nãy không nói với anh?”
“Chuyện này...anh cũng biết người nhà em thế nào mà, em không muốn để mọi người gặp mặt.” Bùi Anh khó xử, chưa nhìn thấy Tống Nam Xuyên mà lúc nào họ cũng nhớ đến tiền của anh, nếu gặp mặt không biết sẽ còn nói gì đâu.
Tống Nam Xuyên cười: “Trước sau gì anh cũng phải gặp họ, em yên tâm đi, anh đã nói trên đời này người có thể lừa tiền của anh chỉ có em thôi.”
Bùi Anh: “...”
“Thế này đi, bây giờ cũng không còn sớm, anh bảo tài xế qua đón hai người, anh đặt một phòng riêng ở Thiên Hạ Cư, mời em trai em ăn cơm trưa.”
“Được, để em nói với nó.” Bùi Anh cúp máy, đẩy cửa kính ban công, vào phòng khách. Bùi Tu Nhiên ngồi trên ghế salon, hình như đang lấy điện thoại chơi game, thấy Bùi Anh đi vào, cậu không ngẩng đầu hỏi: “Chị gọi cho ai thế?”
“À, Tống Nam Xuyên mời chúng ta ăn cơm, lát nữa tài xế sẽ đến đón chúng ta.”
Bùi Tu Nhiên chơi xong, để điện thoại xuống rồi đứng dậy: “Anh rể mời ăn cơm à, chắc là bữa tiệc lớn rồi! Còn có tài xế tới đón, ra dáng người có tiền thật đấy!”
Bùi Anh nhìn cậu, không nhịn được căn dặn đôi câu: “Một lát nữa gặp anh ấy em đừng nói lung tung gì đấy.”
“Chị yên tâm, em có chừng mực.”
Bùi Anh nhìn cậu vài lần rồi không nói gì nữa. Chẳng bao lâu sau, tài xế của Tống Nam Xuyên đã đến, Bùi Tu Nhiên theo Bùi Anh xuống lầu, vừa nhìn thấy xe chờ phía ngoài cậu đã chạy bay như gió tới, phấn khích đến mức giọng nói cũng lạc đi: “Trời ạ, là Maybach 62s, chiếc xe này đến cả ngàn vạn đấy!”
Cậu hưng phấn chạy quanh xe một vòng, lấy điện thoại ra nhét vào tay Bùi Anh: “Chị, chụp cho em đi! Em muốn chụp cùng với chiếc xe!”
Bùi Anh cầm điện thoại, hỏi tài xế: “Có thể chụp hình không?”
Tài xế gật đầu với cô: “Cô Bùi cứ tự nhiên.”
“Quá tốt rồi, nhanh chụp cho em vài tấm đi, em muốn đăng lên Weibo, cho bọn họ ghen tị chết đi, haha!”
Bùi Anh chụp cho Bùi Tu Nhiên ba tấm, trả điện thoại cho cậu. Kéo cậu lên xe, cô xin lỗi với tài xế phía trước: “Thật ngại quá, em trai tôi còn đang đi học, chưa từng thấy xe này bao giờ.”
Tài xế lịch sự nói với cô: “Cô Bùi khách khí rồi!”
Bùi Anh mím môi cười, Bùi Tu Nhiên ở bên cạnh đã chìm đắm trong những tấm ảnh chụp chung với xe Maybach: “Trời ạ, quả nhiên thật đẹp trai! Em được ngồi Maybach 62s đó!” Cậu vừa nói vừa giơ điện thoại lên tự chụp selfie vài tấm.
Trên đường đi cứ kích động như khỉ, đến Thiên Hạ Cư còn không nỡ xuống xe. Vất vả lắm Bùi Anh mới kéo cậu xuống được, vừa đi vào đại sảnh, tiếp viên xinh đẹp cười với cô: “Xin chào cô Bùi, anh Tống đã đến rồi, tôi dẫn mọi người đến đó.”
“Được, cảm ơn.” Bùi Anh lôi kéo Bùi Tu Nhiên còn đang ngó đông ngó tây, vào thang máy lên phòng riêng. Đi tới cửa, cô tiếp viên dừng lại gõ hai tiếng, nói với người bên trong: “Anh Tống, cô Bùi đã đến rồi.”
Cô tiếp viên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đấy cửa ra làm tư thế mời vào.
Không đợi Bùi Anh bước vào trong, Bùi Tu Nhiên đã ùa đi không đợi được. Tống Nam Xuyên ngồi một mình bên trong, thấy cậu ta đi vào thì cười cười khẽ vuốt cằm.
Bùi Tu Nhiên nhanh chân đi đến bên cạnh, ngưỡng mộ nhìn anh: “Chắc là anh rồi. Chào anh, em là Bùi Tu Nhiên, làm em trai của Bùi Tú Quyên“.
Bùi Anh: “...”
Nhất định phải gọi tên thật của cô vào lúc này à!
Tống Nam Xuyên đứng lên, bắt tay với cậu ta, Bùi Tu Nhiên lại kích động nói: “Em vừa thấy chiếc Maybach của anh, quá đẹp luôn anh rể, anh là thần tượng của em đó!”
Tuy rằng Tống Nam Xuyên không thích “cậu em trai” này lắm, nhưng gọi một tiếng anh rể thì vô cùng dễ nghe. Anh cười cợt với Bùi Tu Nhiên: “Anh còn một chiếc Lamborghini và Ferrari.”
Mắt Bùi Tu Nhiên sáng lên: “Anh rể, anh có thể cho em mượn một chiếc không?”
Bùi Anh cau mày kéo cậu ta, hình như Bùi Tu Nhiên vẫn chưa nhận ra gì, hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tống Nam Xuyên. Tống Nam Xuyên vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhìn cậu hỏi: “Em có giấy phép lái xe sao?”
“Em định hè này sẽ thi!”
“Khi nào em đậu thì nói sau.”
“Cảm ơn anh rể!”
Tống Nam Xuyên nhếch môi không đáp, anh kéo Bùi Anh đến cạnh mình ngồi xuống: “Anh gọi rất nhiều món em thích, một lát ăn nhiều vào.”
“Vâng, được ạ.” Bùi Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Tu Nhiên còn đứng ngốc ở một bên, nói: “Em cũng ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Bùi Tu Nhiên kéo ghế ngồi xuống, cuối cùng Tống Nam Xuyên cũng nhìn tới cậu ta: “Ngại quá, vì không biết em thích cái gì nên anh chỉ gọi món chị em thích ăn thôi.”
“Không sao, khẩu vị của em với chị giống nhau mà!”
Tống Nam Xuyên nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”
“Anh rể à, anh làm gì mà kiếm được nhiều tiền vậy?”
“Không có gì, chỉ làm ăn nhỏ thôi.”
“Anh rể đừng trêu em, anh mà làm ăn nhỏ thì còn ai làm ăn lớn nữa.” Bùi Tu Nhiên giơ tay vừa uống trà vừa khen ngợi: “Trà này thật ngon!”
Tống Nam Xuyên nói: “Ừ, Bích Loa Xuân.”
“À.” Bùi Tu Nhiên uống một hớp, lại tiếp tục hỏi: “Anh rể, anh định khi nào kết hôn với chị em?”
Tống Nam Xuyên nhìn Bùi Anh ngồi bên cạnh mình, cười nói: “Chuyện này phải xem lúc nào thì chị em đồng ý gả cho anh.”
Bùi Anh lườm anh một cái, giọng Bùi Tu Nhiên lại vang lên: “Không phải em hối thúc mọi người đâu, anh chị xác định sớm một chút, bạn bè thân thích dưới quê đều biết anh chị ở cùng nhau hết rồi.”
Tống Nam Xuyên gật đầu không lên tiếng, Bùi Tu Nhiên còn đang lải nhải: “Lúc đó anh rể định tổ chức tiệc cưới như thế nào? Nhất định phải về quê đấy...”
Rốt cuộc Bùi Anh cũng không thể nhịn nữa, cô hỏi: “Tu Nhiên, em thi cuối kì thế nào rồi?”