Bệnh viện A
Cô cho tôi hỏi số phòng của cô Hạ Tuyết Nhi mới được đưa vào viện sáng nay
Anh đợi một chút Nhân viên y tế kiểm tra hồ sơ lưu trữ trên máy tính.
Có hai người trùng tên,một là 17 tuổi người kia 22 tuổi. Anh muốn tìm người nào?cô y tá ngẩn đầu lên hỏi.
Là cô gái 22 tuổi Tạ Đình Phong liền trả lời, mặc dù anh cũng chẳng biết tuổi của Tuyết Nhi là bao nhiêu.
Vậy là phòng số 39 dãy A hành lang B,anh lên tầng 2 rồi rẽ trái đi thẳng thì sẽ thấy
Cảm ơn cô
Tạ Đình Phong đi theo hướng cô y tá đã chỉ,anh vào thang máy rồi nhấn nút lên tầng 2 .
-----
Ông Hạ cứ đi qua đi lại rồi nhìn vào đồng hồ mãi,bà Hạ thấy vậy rất bực bội Ông ngồi yên không được à?
Đã 4 tiếng trôi qua mà Tuyết Nhi vẫn chưa tĩnh,bà bảo tôi yên được ư?
Ông cứ đi qua đi lại như vậy thì nó sẽ tĩnh lại sao? Ông nên về đi thì hơn
Nghe bà Hạ nói thế,ông ấy cũng tự dưng bỏ đi.
Ông đi thật đấy hả?
Tôi về thắp nến nhan lên bàn thờ cầu xin bình an cho Tuyết Nhi,bà ở đây nếu có chuyển biến gì thì gọi cho tôi .
Bà Hạ cũng không nói nữa mà để cho ông Hạ đi,bà ngồi lại đây nhưng tâm trạng cũng lo lắng không kém. Chỉ còn hai tiếng nữa, nếu con bé vẫn không mở mắt thì tình trạng sẽ rất xấu.
Huyết áp vẫn không tăng được,sắc mặt của Tuyết Nhi lúc này rất nhợt nhạt.
_Cạch
Bà Hạ nghe âm thanh mở cửa thì cứ tưởng ông Hạ còn chưa đi mà quay lại.Ông không về nữa à? Ông..
Lời nói bị nghẹn lại khi bà quay sang thì nhìn thấy Tạ Đình Phong bước vào.
Cậu là ai? Bà Hạ ngạc nhiên hỏi.
Cháu tên là Tạ Đình Phong,là bạn của Hạ Tuyết Nhi
Là bạn?Bà Hạ bỗng nhận ra một điều,nào giờ nó có bạn bè gì đâu,thì ra con bé đã có bạn trai nên nó mới nhất quyết chống đối bà đến cùng.
Hoá ra cậu và Tuyết Nhi...hây__ vậy mà nó không nói gì với tôi cả. Đã có bạn trai hèn gì nó cương quyết đến vậy
Tạ Đình Phong cảm thấy có gì đó nhầm lẫn ở đây,anh vội giải thích Chuyện không như bác nghĩ đâu ..bác..
Anh chưa nói hết câu bà Hạ đã chen vào.
Bây giờ tình trạng của nó đang rất tệ,bác sĩ nói nếu huyết áp của nó vẫn thấp như vậy thì sẽ không cứu được. Cậu lại đây ngồi với nó đi,chắc nó đang mong cậu lắm đấy
Bà Hạ đứng dậy nhường ghế cho Tạ Đình Phong,rồi ngậm ngùi đi ra ngoài.
Không gian giờ đây chỉ còn lại sự vắng lặng và âm thanh tít tít thành từng nhịp của thiết bị đo nhịp tim,Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh và đang phải thở oxi vì hơi thở của cô quá yếu.
Tạ Đình Phong bước đến gần rồi ngồi xuống ghế,anh nhìn vào cánh tay đã được băn bó của cô.Một cô gái xinh xắn lúc nào cũng lén nhìn anh,bây giờ lại đang nằm bất động trên giường bệnh,có một cảm giác gì đó thật khó chịu trong lòng.Anh nhìn cô sâu lắng rồi khẽ nói:
_Sao phải tự làm đau bản thân như vậy?
_Tôi thích nhìn thấy cô cười hơn là lúc này,chẳng phải cô đã rất thích tôi sao? Không muốn gặp tôi nữa ư?
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tuyết Nhi.
_Ông nói muốn tôi đưa cô về,nhưng cô phải tĩnh lại thì tôi mới đưa cô đi được.
_Cô có muốn đi với tôi không?
Tuy hôn mê nhưng não bộ của Tuyết Nhi cảm nhận được âm thanh của giọng nói đang truyền qua thính giác,cô ấy thật sự đã rất mong được gặp anh. Ngón trỏ bắt đầu cử động yếu ớt,hàng lông mày dật dật.
Tạ Đình Phong ngạc nhiên khi nhận thấy phản ứng của Tuyết Nhi đang có dấu hiệu tích cực, cho nên anh đã tác động thêm vào tìm thức của Tuyết Nhi để gọi cô ấy tĩnh lại,anh nắm lấy tay của Tuyết Nhi Nếu cô không tĩnh lại thì tôi sẽ đi đấy
Bàn tay của Tuyết Nhi bỗng siết chặt lấy tay của Tạ Đình Phong,đôi mắt của cô lờ mờ từ từ mở ra.
Khoé miệng Tạ Đình Phong nhẹ nhoẻn cười khi thấy cô ấy đã tĩnh.
Tuyết Nhi nghiêng sang bênh,đôi mắt ương ướt nhìn vào tay mình rồi cô dần nâng ánh mắt nhìn lên gương mặt kia.
A..nh..? Tuyết Nhi giọng chỉ thỏ thẻ thành hơi.
Tạ Đình Phong chiếu rọi một ánh nhìn tựa như tia nắng ấm áp dừng lại trên gương mặt của Hạ Tuyết Nhi Là tôi đây,Tạ Đình Phong.
Một giọt lệ khẽ lăn dài từ hốc mắt,Tuyết Nhi cố dùng sức ngồi dậy.
Tạ Đình Phong thấy thế nên đã đỡ cô thế rồi bỗng dưng cô ôm siết lấy anh.
Em sợ lắm..
Cô ấy nói vậy rồi bật khóc,Tạ Đình Phong ngỡ ngàn nhưng trong tình huống này anh đã không đẩy cô ấy ra mà chấp nhận để cho cô ấy tựa vào anh một chút. Anh cũng vòm tay ôm lấy cô rồi dịu dàng vỗ về tấm lưng cô.
Đừng sợ,có tôi ở đây rồi.
Anh cũng sẽ đi ..bỏ lại em
Tại sao cô lại nói vậy?.Tạ Đình Phong nghiêng đầu qua bên tai Tuyết Nhi nhẹ giọng hỏi.
Vì em đang mơ,lúc mơ thấy anh em rất vui nhưng em biết điều này chỉ trong chốc lát mà thôi...Anh sẽ lại biến mất,chỉ còn lại mình em Tuyết Nhi nói trong tiếng thúc thích .
Cô sợ tôi đi đến vậy ư?
Dạ! nhưng anh đừng vội đi nhé,được không?
Tuyết Nhi cứ khóc rồi ôm chặt lấy anh không buông,Tạ Đình Phong cũng ngồi lặng yên,anh nghĩ mình nên để cho cô ấy được bình tâm hơn, vì cô ấy nghĩ anh chỉ là ảo giác nên mới ôm siết lấy anh như vậy. Trong lúc này, cảm thấy cô gái giống như một con chim nhỏ đang bị thương,nhỏ nhắn nằm trong vòng tay của anh,không hiểu sao anh lại muốn để cho cô ấy tựa vào mình,muốn nhìn thấy cô ấy khoẻ lại,muốn che chở cho cô ấy.
Được một lúc thì Tuyết Nhi đã ngủ thiếp đi,Tạ Đình Phong nhẹ nhàng đỡ đầu cô ấy nằm xuống gối rồi đi ra ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho cô.
Bà Hạ ngồi bên ngoài thấy Tạ Đình Phong đi ra, bà liền đứng dậy.
Bác đừng lo nữa,cô ấy đã tĩnh lại rồi
Bà Hạ nở nụ cười nhẹ nhỏm sau những lo lắng trong lòng.
Cháu sẽ đi gọi bác sĩ kiểm tra lại cho cô ấy
Cảm ơn cậu
Bà Hạ đi vào phòng thì Tạ Đình Phong lại nói Cô ấy đã ngủ rồi ạ,sau khi gọi bác sĩ cháu muốn nói chuyện với bác một chút có được không?
Bà Hạ quay lại trả lời Được chứ,tôi cũng có chuyện muốn nói
---------
Bác sĩ sau đó đã đến khám cho Hạ Tuyết Nhi,bác sĩ cho biết tình trạng của cô đã dần ổn định và mạch cũng đã đều,huyết áp không còn nằm ở mức nguy hiểm,chỉ cần nghĩ ngơi tịnh dưỡng thì ngày mai cũng có thể xuất viện.
Bác sĩ cảm ơn anh Bà Hạ nói.
Chũng tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình,tất cả cũng nhờ vào chính ý trí của bệnh nhân mà thôi,gia đình lưu ý đừng để cô ấy bị kích động để tình trạng bệnh nhân được hồi phục tốt nhất
Vâng tôi hiểu
Bác sĩ khám xong thì đã rời đi,bà Hạ nhè nhẹ kéo tấm chăn đắp lại cho Tuyết Nhi rồi cũng đi ra ngoài để gặp Tạ Đình Phong.