'' Ly Hôn.''
Giọng nói như cơn gió lạnh buốt xuyên vào nơi đáy lòng. Đôi mắt cô ngưng động trước thực tại tàn nhẫn, dù rằng cô cũng sẽ ra đi nhưng lời đó thốt ra từ miệng anh vẫn làm trái tim cô tan nát'' Nếu anh là Đình Phong của trước đây thì giây phút này chắc chắn anh đã ôm lấy em, nói lời yêu thương với em, anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, anh sẽ không làm điều gì để em buồn bã, anh sẽ lại trêu chọc em nhưng cũng sẽ dỗ dành em trong vòng tay ấm áp của anh''
Đình Phong thấy ngạc nhiên trước biểu hiện của Tuyết Nhi, anh lên tiếng hỏi '' Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, em không vừa lòng với điều tôi nói ư?''
Tuyết Nhi cuối mặt, cô không muốn để anh thấy cô khóc, cô cố gắng che dấu nỗi lòng, cố gắng làm một người vợ hờ trước mặt của anh điều đó đối với cô cay đắng biết bao nhiêu.
Tuyết Nhi là một cô gái rất mỏng manh, đơn thuần và yếu đuối, cô không thể đè nén được lâu trước mặt của Đình Phong, cô yêu anh rất nhiều vì thế cũng chính vì chữ yêu đó mà từng câu từng chữ của anh nói ra đều khiến cô rơi lệ, cô đã không thể nào ngăn được những giọt nước mắt buồn bi trong đôi ngươi ửng hồng.
'' Em ...em..đồng ý.''
Cô khó khăn giằng lòng lắm mới thốt lên hai chữ đồng ý. Đình Phong không hỏi nữa, tự dưng anh thấy tim mình rất lạ, liệu có phải tim anh không ổn định hay không? Nếu không tại sao anh lại cảm thấy một cơn nhức nhói khó tả thế này, Đình Phong vô thức đưa tay lên gò má của Tuyết Nhi khẽ vuốt nhẹ nước mắt của cô. Tuyết Nhi nâng mắt nhìn anh trong sự mông lung, cô đứng dậy rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tạ Đình Phong nhìn vào bàn tay đã sờ lên mặt cô, anh chợt nhíu mắt suy nghĩ hành động này của anh là gì vậy? Tại sao lại làm như thế với cô ấy? Đình Phong đặt tay lên tim cơn đau cứ nhói lên lạ thường, anh không thể lý giải nỗi những cảm xúc đang xảy đến trong cơ thể mình là từ đâu.
__________
Bà Lâm dịu giọng cố gắng dùng lời lẽ ngọt ngào nhất để khuyên con gái.
'' Uyển Thanh con đừng lo, đợi khi con hồi phục sức khoẻ thì mẹ sẽ đưa con sang Hàn để phẫu thuật chỉnh hình, con sẽ lại xinh đẹp như trước thôi.''
Lâm Uyển Thanh nức nở sờ tay lên mặt '' Con xấu xí thế này thì làm sao so được với Hạ Tuyết Nhi, Đình Phong yêu cô ta, anh ấy sẽ không đếm xỉa đến con nữa...hic..hic''
''Lại là Tạ Đình Phong, con tĩnh mộng đi Uyển Thanh, cậu ta đã kết hôn rồi, vợ của Tạ Đình Phong mang họ Hạ chứ không phải họ Lâm, con nhớ chưa, đừng mơ tưởng đến cậu ta nữa, con à mẹ xin con đấy.'' Bà Lâm buồn lòng mà nói.
Lâm Uyển Thanh ương bướng lắc đầu, cô ta to tiếng '' Không, Đình Phong yêu con, anh ấy muốn cưới con, muốn cưới Lâm Uyển Thanh không phải là Hạ Tuyết Nhi, Không phải.''
Bà Lâm ngỡ ngàn trước thái độ của Lâm Uyển Thanh, con bà đã quá mê muội rồi, bà có khuyên can thế nào cũng không hiệu quả.
'' Được, con cứ nghĩ theo cách của con đi, mẹ bó tay với con rồi.''
Đột nhiên bà Lâm nhận được một tin nhắn, bà đọc xong thi liền đi ra ngoài. Một lúc sau đó một người đàn ông độ chừng 50 tuổi, ăn mặt lịch lãm bước vào căn phòng của Lâm Uyển Thanh.
''Con gái!'' Người đàn ông khẽ khàng thốt lên.
Lâm Uyển Thanh sửng sờ nâng ánh mắt, đôi con ngươi hiện lên nét kinh ngạc nhưng chỉ trong chốc lát đã loé lên tia vui mừng khôn xiết '' Ba...!'' Lâm Uyển Thanh thốt lên rồi cố gượng người ngồi dậy nhưng người đàn ông đã vội ngăn cản '' Con cứ nằm yên đi.''
Lâm Uyển Thanh núm lấy cánh tay của ông mà sướt mướt '' Sao lâu rồi ba không đến thăm con, ba không thương Uyển Thanh nữa sao?''
Người đàn ông ngồi xuống, ông vỗ về bàn tay con gái '' Sao ba lại không thương con chứ, là do ba bận nhiều việc quá nên không có thời gian đến thăm con, ba xin lỗi.''
'' Ba..''
''Ừ, con nói đi''
''Ba đưa con đi gặp Đình Phong đi, bây giờ gương mặt con như thế này anh ấy sẽ không thích cho nên con sẽ chỉ lén nhìn anh ấy thôi, con chỉ lén nhìn rồi sẽ về, con muốn biết anh ấy thế nào rồi, liệu có bị thương nặng không? Nếu không sao thì con sẽ bớt lo, còn nếu anh ấy bị nặng thì là lỗi của con, là lỗi của con, con phải đi gặp Đình Phong, ba à! Ba đưa con đi đi, ba...''
Người đàn ông đột nhiên run sợ, ông cảm thấy rõ sự bất ổn trong tinh thần của Lâm Uyển Thanh '' Cậu ta không sao cả, lúc nảy ba có đến thăm rồi, cậu ta chỉ bị thương nhẹ thôi, cậu ta còn nói nếu con không mau chóng khoẻ lại thì sẽ không thèm gặp con nữa.''
Lâm Uyển Thanh nhướng mắt '' Ba nói thật chứ?''
'' Thật, vì thế con hãy ngủ đi để mau khoẻ lại, khi đó Đình Phong sẽ đến gặp con.''
'' Dạ! Con sẽ đi ngủ, Đình Phong sẽ đến gặp con, con đi ngủ, con đi ngủ...'' Lâm Uyển Thanh lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại thíp đi.
Ông Lâm lo lắng liền đi ra ngoài tìm bà Lâm.
'' Chu Nhược Hà.'' ông lớn giọng gọi thẳng tên họ khi nhìn thấy bà Lâm ( Bà Lâm là gọi theo họ chồng)
Bà Lâm đang đứng bên một góc nghe tiếng gọi thì kinh ngạc quay lại, một đôi mắt vô cùng phẫn nộ đang tiến đến gần bà, ông Lâm lập tức chụp lấy cổ tay của bà Lâm mà kéo đi.
'' Mình à! Mình định đưa em đi đâu?''
''Im miệng.'' ông Lâm thốt lên.
Ra một chỗ vắng người ông Lâm mới buông tay, ông gằng giọng :
'' Sao cô để con bị như vậy?''
Bà Lâm cứ tưởng ông đang nhắc đến vụ tai nạn '' Mình biết con bé rất cứng đầu mà, chắc em phải nghiêm cấm luôn việc nó lái xe.''
'' Tôi không nói đến chuyện tai nạn, Uyển Thanh đang mắc phải triệu chứng tâm lý cô không biết sao? Là tâm lý là thần kinh đấy.''
Bà Lâm sửng sờ '' Em biết con có chút vấn đề nhưng không nghiêm trọng như mình nói đâu, là do con bé chưa khoẻ nên mới thế thôi.''
Ông Lâm quát lên '' Không nghiêm trọng ư, lúc nảy nó nhìn tôi mà nói chuyện như điên như dại, như thế thì bình thường sao? Cô có tư cách để làm mẹ nó không?''
'' Mình đừng nặng lời như vậy.''
'' Tốt nhất là cô nên chữa trị tốt cho Uyển Thanh nếu không tôi sẽ đưa nó sang Singapo với tôi, lúc đó cô đừng có mà hối hận.''
Bà Lâm căng thẳng nuốt ực xuống cổ họng '' Không ai có thể đem con bé đi, kể cả là mình.''
'' Cô liệu mà làm đi.'' Ông Lâm tỏ thái độ cảnh cáo rồi quay lưng bỏ đi.
Bà Lâm ngây người, tâm trạng hoang man nếu đúng như lời ông ấy nói thì Uyển Thanh đang gặp vấn đề nghiêm trọng về thần kinh, tình hình này thì chắc chắn bà phải đưa con đến gặp bác sĩ tâm lý.
_______
Thư ký Triệu nhẹ đẩy cánh cửa, anh bước vào và cuối đầu một cái '' Chủ tịch''
Tạ Đình Phong cử động ngón tay nhấn vào một nút bên cạnh giường, chiếc giường được kích hoạt chức năng tự động nâng phần lưng của Đình Phong lên một cách nhẹ nhàng.
Đình Phong nghiêm giọng nói '' Cuộc họp cho dự án A sẽ diễn ra vào lúc nào?''
Đình Phong tuy nói chuyện với thư ký Triệu nhưng ánh mắt lại đang chăm chú quan sát hành động của Tuyết Nhi, lúc này cô ấy ngồi bên một góc và đang bóc cam cho Đình Phong, cô không quan tâm đến sự chú ý của anh mà chỉ chú tâm vào công việc bóc vỏ, cô còn tỷ mỷ lột hết sơ lấy hết hạt rồi đặt gọn vào trong một cái đĩa, Tuyết Nhi đang cố gắng làm một người vợ hờ trước mặt của Đình Phong, giả bộ chẳng quan tâm đến chuyện xung quanh cứ làm những gì cần làm là xong.
'' Vào thứ bảy thưa chủ tịch.''
Đình Phong kéo lên một nụ cười nơi khoé miệng.
'' Chủ tịch anh định thế nào?'' Thư ký Triệu thắc mắc trước nét cười toả ra sự cao ngạo ấy của Đình Phong.
''Giám đốc Ngô xem Long Dean là gì, là chò trơi của cô ta sao? Thư ký Triệu anh hãy liên lạc với bên Ngô Thị cho tôi.''
Thư ký Triệu liền đáp '' Vâng.''
''Nhưng không phải liên lạc với văn phòng giám đốc mà là văn phòng của chủ tịch Ngô, tôi sẽ trực tiếp đàm thoại với ông ấy.''
'' Vâng tôi sẽ liên lạc ngay.''
Thư ký Triệu đi ra bên ngoài để gọi cho thư ký Hoa yêu cầu kết nối đến phòng CEO của Ngô Thị.
Tuyết Nhi bóc cam xong thì mang đến cho Đình Phong, cô cầm thìa găm vào một tép cam rồi đưa lên cửa miệng của anh. Đình Phong đưa mắt nhìn chiếc thìa nhưng anh cũng không mở miệng để nhận lấy, Tuyết Nhi kiên nhẫn làm mặt dày, cô mặt kệ anh có thích hay không, anh đang khó chịu hay là đang không hài lòng nhưng cô vẫn cứ muốn đúc cho anh ăn, vì ăn cam tốt cho sức khoẻ của anh, cô không ngại bị mắng chỉ là cô thương anh mà thôi.
'' Để qua một bên đi.'' Đình Phong cất giọng nói.
Tuyết Nhi đưa tay bóp nhẹ cửa miệng của Đình Phong, cô buông thìa xuống mà bóc một miếng cam đúc vào trong miệng của anh.
Đình Phong ngạc nhiên mà nhìn cô ấy lạ lùng, anh nhận lấy miếng cam không thoải mái một chút nào.
'' Anh phải cố gắng mà ăn, nạp đủ dinh dưỡng thì anh mới có sức khoẻ mà giải quyết công việc chứ. Nào..''
Tuyết Nhi lại cầm thìa lên đưa tới miệng của Đình Phong.
'' Được rồi.'' Đình Phong đưa tay lên định gạc tay của Tuyết Nhi nhưng lại bị cô ấy núm lại.
'' Anh không đủ sức để chống cự em đâu, anh còn yếu lắm, nếu anh không chịu ăn thì em sẽ ép anh phải ăn đấy.''
'' Lý lẽ gì đây?'' Đình Phong nhíu mày, anh không ngờ mình lại bị uy hiếp bởi một phụ nữ.
'' Lý lẽ chăm sóc cho bệnh nhận.'' Tuyết Nhi khẽ cười.
....