Sáng hôm sau Ngô Mẫn tĩnh giấc cô nhíu lại mi tâm, một cảm giác đau bỗng nhói lên ở phần sau gáy. Ngô Mẫn cố gượng người ngồi dậy rồi đưa tay sờ lên phần sau cổ, bất chợt cô nhìn trái nhìn phải rồi nhìn ngan nhìn dọc, cô nhìn sang bên thì thấy cửa sổ bị mở toanh, Ngô Mẫn cũng đoán được là Đình Phong đã trốn bằng hướng đó.
'' Tạ Đình Phong anh giám dùng vũ lực với tôi.''
Ngô Mẫn sắc lại ánh mắt, tia căm phẫn đang lóe lên trong suy nghĩ cực đoan '' Ngô Mẫn này chưa từng hạ mình trước một ai ngoài anh, tôi đã bỏ qua sĩ diện mà đến với anh nhưng không ngờ anh lại phủ phàng với tôi như vậy. Tạ Đình Phong mối hận này tôi nhất định sẽ tính sổ.''
Cốc cốc ...'' Mẫn con đã tĩnh chưa?'' Giọng nói của phu nhân Ngô gia.
''Con dậy rồi.''
'' Khi không hôm qua con lại bảo tiểu Xuyên khóa trái cửa làm gì thế?''
'' Không có gì đâu ạ, phiền mẹ mở giúp con.''
---------------
Tại biệt thự Tạ gia.
Một chiếc taxi từ hướng bắc chạy đến rồi đỗ ngay trước cổng lớn của Tạ gia. Trên xe một phụ nữ đã ngoại tứ tuần đặc bước chân xuống đất, tài xế xe liền đi ra sau mở mui lấy cho bà hành lí, giỏ xách, túi xách cùng mấy thứ linh tinh khác, bà lấy ví trả tiền cho anh ta rồi nói '' Cám ơn anh nhé.''
'' Dạ, đây là tiền thừa của bác, cám ơn ạ.''
Bà ấy chính là mẹ của Tuyết Nhi, từ khi kết hôn đến giờ thì con bé chẳng hề gọi về nhà, điện thoại của nó trước đây nó bảo là bị hỏng mà không biết đã sửa chưa nhưng cứ gọi là ngoài vùng phủ sóng, haiiiii...cái con bé này trở thành thiếu phu nhân của gia đình tài phiệt rồi thì chả thèm nhớ đến ba mẹ nữa, nói gì thì nói chứ ông bà dưới quê cũng lo cho nó, không biết nó làm dâu như thế nào, rồi sống có tốt không, ông Hạ cứ giục bà đi thăm con bé, dạo này ông ấy hay bị đau lưng đi đường xa không tiện, nếu không thì đã theo bà Hạ lên thăm con gái rồi.
Bà Hạ đi lại cửa.
'' Bác muốn tìm ai?'' Một bảo vệ lên tiếng.
Bà Hạ cười và đáp '' Tôi đến tìm thiếu phu nhân.''
'' Xin đợi một chút.''
Bảo vệ nhấc điện thoại gọi vào bên trong nhà, anh ta gật gật vài cái rồi đặc điện thoại xuống.
'' Xin lỗi bác vì thiếu phu nhân không có ở trong nhà.''
'' Vậy tôi có thể vào trong để đợi không.''
'' Thiếu phu nhân đã không có ở Tạ gia hơn một tuần rồi, tôi cũng không biết khi nào cô ấy sẽ về, hiện tại nếu không có hẹn hoặc không có lệnh của thiếu gia thì chúng tôi không thể cho bất kỳ ai vào bên trong khuôn viên được.''
Bà Hạ ngỡ ngàn '' Anh nói sao? Tuyết Nhi đã không có nhà hơn một tuần rồi ư?''
Bà Hạ suy nghĩ một chút rồi chợt cười '' Vậy nó đi du lịch với chồng rồi có phải không? Thế khi nào thì chúng về?.''
Bảo vệ điềm tĩnh trả lời '' Thiếu gia không hề ra nước ngoài, cậu vẫn về nhà mỗi ngày. Tôi xin lỗi vì bây giờ bà nên quay về, tôi không thể cho bà vào được.''
'' Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, chồng của Tuyết Nhi vẫn ở đây vậy thì con bé đã đi đâu.''
Bà Hạ bất giác lo lắng, bà lấy điện thoại gọi cho ông Hạ.
'' Alo....'' tiếng ông Hạ nhấc máy.
'' Ông nhắn cho tôi số của Dương Diệp.''
'' Tại sao lại nhắn số của Dương Diệp làm gì? Mà bà đã gặp Tuyết Nhi chưa?''
'' Tôi bảo ông nhắn thì ông cứ nhắn đi, sao lắm lời thế không biết.'' Bà Hạ quát lên.
'' Được rồi, chờ xíu, lát tôi nhắn qua.''
'' Nhanh lên đấy.''
Tin nhắn sau đó một phút được gửi đến, bà Hạ nhang chóng nhấn phím và gọi cho Dương Diệp.
Lúc này Dương Diệp đang ở cửa hàng, có điện thoại gọi đến cô liền nhấc máy.
- Alo xin hỏi ai vậy ạ?
- Cháu là Diệp phải không?
- Dạ đúng ạ.
- Bác là mẹ của Tuyết Nhi, cháu có số điện thoại của con bé không, số cũ của nó bác không liên lạc được.
- Tuyết Nhi đang ở chỗ cháu, bác đợi chút để cháu gọi con bé.
Chị Diệp đưa điện thoại ra xa tai rồi nhìn qua Tuyết Nhi, lúc này cô ấy đang thối tiền cho một vị khách.
- Tuyết Nhi!
Nghe chị gọi thì cô bỗng quay ra sau '' Dạ!...''
'' Mẹ em gọi này.''
Tuyết Nhi nâng mắt '' Hả, mẹ em ư?''
'' Ừ..em mau qua đây nghe máy đi.''
Tuyết Nhi thối xong cho khách thì vội chạy lại chỗ bàn của chị Diệp mà nghe máy:
'' Alo. Mẹ ạ!''
Bà Hạ đã nói một toạc gì đó, chị Diệp không nghe được đoạn thoại nhưng chỉ thấy sắc mặt của Tuyết Nhi rất ủ rũ.
Tuyết Nhi chỉ nói dạ dạ vài câu rồi cúp máy, đôi mắt cô cụp xuống, thấy vậy chị Diệp liền hỏi:
'' Sao vậy, mẹ em đã nói gì? Mà em không nhắn số mới cho ở nhà biết à?''
Tuyết Nhi thở dài buồn bã '' Em phải đến Tạ gia một chuyến, mẹ em đang ở đó, nhưng tại sao bà lại lên lúc này chứ?''
Chị Diệp kinh ngạc '' Trời đất, không lẽ em vẫn chưa nói về chuyện ly hôn ư?''
'' Em không biết phải nói như thế nào nữa, ba mẹ em đã rất vui khi em kết hôn, nếu họ biết thì...'' Tuyết Nhi không giám hình dung đến sắc mặt của ba mẹ, nên lời bị ngưng đoạn khó mà nói tiếp.
'' Vậy bây giờ em tính sao?''
Tuyết Nhi vò tóc rồi ngồi sụp xuống mà sầu não '' Em rối lắm, em không biết, không biết nữa.''
Chị Diệp chợt nghĩ ra một cách, chị nhanh nhảu nói với Tuyết Nhi '' Hay em tạm thời đóng kịch đi.''
'' Đóng kịch?'' Tuyết Nhi ngước nhìn chị Diệp.
'' Ừm, chỉ cần diễn cho đến khi mẹ em về quê là được, cứ giả vờ như em đang sống rất hạnh phúc rồi sau này hẵng tìm cách giải thích sau.''
Tuyết Nhi đứng lên, cô chăm chú nhìn chị rồi nói '' Ý chị là em phải giả vờ như không có chuyện gì với Đình Phong, giả cảnh vợ chồng hạnh phúc trước mặt của mẹ em.''
Chị Diệp đưa ngón tay cái lên '' Chính xác. ''
'' Không được đâu...'' Tuyết Nhi than dài thanh âm.
'' Sao lại không được, em thử gọi cho Tạ Đình Phong xem, còn không thì em phải nói rõ với mẹ, em chỉ có hai sự lựa chọn ấy thôi.''
Tuyết Nhi khó xử vì thật sự là cô chỉ có thể giấu mẹ, trời ạ! Cô biết phải nói sao với Đình Phong đây chứ.
'' Mau gọi cho anh ta đi, chị thừa biết bảo vệ của Tạ gia sẽ không cho mẹ em vào nhà, bây giờ là 10h.. trời nắng nóng lắm đấy.'' Chị Diệp hối thúc Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi miễn cưỡng lấy điện thoại nhưng cứ chần chừ mãi, chị Diệp bực mình liền giật điện thoại trên tay cô ấy rồi nhấn ngay phím gọi '' Này em mau nói những gì cần nói đi.''
'' Không phải lúc nào anh ấy cũng nghe máy được đâu chị.''
Tuyết Nhi vừa nói xong thì điện thoại đã vang lên giọng của Đình Phong '' Alo...''
Chị Diệp khi nảy bật loa ngoài nên nghe giọng anh ta thì chị liếc mắt cười Tuyết Nhi, cô nàng ngượng ngùng nên nhanh chóng tắt loa ngoài rồi đi ra một góc mà nghe máy.
- Alo.. Đình Phong hả.
- Ừ, em gọi có chuyện gì sao?
- Hôm nay...à không...anh.....em.....
- Sao em ấp úm vậy, có chuyện gì thì em mau nói đi, tôi sắp đi họp rồi.
- Là chuyện của mẹ em...
- Mẹ em thì sao?
- Bà đến Tạ gia tìm em nhưng em...em...
- Vậy thì em về nhà đi, thôi tôi phải vào họp rồi, tôi cúp máy đây.
Âm thanh tắt máy của điện thoại vang lên hồi tích tích....
Tuyết Nhi chỉ vội gọi '' Ấy..Đình Phong à....'' Nhưng đáng tiếc cô chỉ có thể buông điện thoại xuống vì anh ấy đã cúp máy.
Tuyết Nhi rũ rượi đi lại chị Diệp.
'' Sao anh ta nói thế nào?'' Chị Diệp liền hỏi.
'' Anh ấy bảo em về nhà nhưng chỉ nói vậy thôi rồi cúp máy, trong khi em còn chưa nói gì rõ ràng với anh ấy.''
Chị Diệp vỗ lên cánh tay của Tuyết Nhi '' Thôi anh ta đã nói vậy thì em cứ về trước xem sao, em định để mẹ em đứng ngoài đến bao giờ.''
Tuyết Nhi nhìn chị Diệp '' Vậy em về trước đây, chị thông cảm cho em nhé.''
'' Ừ, em mau về đi.''
-----------------
Bà Hạ đứng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ thì mới thấy Tuyết Nhi về, từ đằng xa Tuyết Nhi nhìn thấy mẹ thì vội vã chạy nhanh đến chỗ bà đang đứng.
Nhìn thấy Tuyết Nhi bà Hạ tỏ ra chút không vui:
'' Giờ con mới chịu về sao?''
Tuyết Nhi gượng cười cho qua chuyện '' Con xin lỗi!''
'' Tại sao con không ở Tạ gia?'' Đôi mắt nghi hoặc của bà Hạ cùng giọng nói bức bối khiến Tuyết Nhi không che giấu được vẻ lúng túng.
'' Con...con..''
'' Con thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?''
'' Là do con...con...''
'' Mau nói đi đừng có mà ấp a ấp úm nữa...có phải do chồng con không tốt với con không, hay là do nó đã có bồ nhí...mẹ biết ngay mà đàn ông nhiều tiền thì cũng lắm nhân tình...'' Bà Hạ gắt giọng quát Tuyết Nhi.
Cô nàng bối rối liền xua tay giải thích '' Không phải, không phải đâu mẹ, chồng con không có như vậy...''
'' Vậy thì tại sao? Con hãy nói rõ đi..''
'' Dạ tại tại....tại con...tại con...con không sinh được em bé cho nên con cảm thấy xấu hổ với anh ấy nên con mới ...mới sang chỗ chị Diệp ít hôm để có bạn tâm sự...là chỉ vậy thôi...vâng chỉ vậy thôi ạ...''
Tuyết Nhi cứ mỗi lần rối lên là nói lung ta lung tung, nói đến nỗi.... Ôi! Cô đi xa quá, cô đã đi xa quá rồi... Tuyết Nhi nói xong thì mới ngỡ ra nhưng đã muộn...
Bà Hạ nghe cô ấy nói thế thì miệng liền tươi cười '' Trời ạ! Mẹ còn tưởng chuyện gì, không sao hôm nay mẹ có mang thuốc bổ lên cho vợ chồng con uống, đảm bao sau vài ba hôm là có tin vui..''
Tuyết Nhi nở nụ cười giả lả '' Mẹ à ....không cần dùng thuốc đâu.''
'' Thôi chúng ta vào nhà rồi mẹ sẽ đích thân sắc thuốc cho tụi con uống.''
'' Mẹ à không cần thiệt mà.''
'' Cái gì mà không cần chứ, nhanh vào trong thôi từ nảy giờ mẹ đứng đây đã mỏi chân lắm rồi đây này.''
Bà Hạ đưa vài cái túi cho Tuyết Nhi cầm, còn bà thì đeo và xách hai cái túi khác, vừa đi tới cổng hai bảo vệ đã mở rộng cửa và đồng thanh cuối chào Tuyết Nhi '' Thiếu phu nhân!''
'' Quao, Tuyết Nhi con oai thật đấy.'' Bà Hạ cười rồi bảo.
'' Oai gì đâu mẹ...''
'' Con cứ như là hoàng hậu ấy. Ôi cha mẹ ơi sao mà xa thế này..đi biết chừng nào mới tới...nhà gì mà khuôn viên rộng quá trời quá đất.''
'' Mẹ đợi ở đây đi ạ, con sẽ gọi người ra chở.''
'' Ừ con mau gọi đi...''
........