Nhìn thấy Tuyết Nhi uống hết ly nước thuốc bà Hạ mỉm cười rồi gật gù '' Ừm, thế mới tốt chứ. Thôi mẹ cũng không làm phiền hai con nữa, mẹ về phòng nghỉ trước đây.''
Tuyết Nhi vội đứng dậy chạy theo và nắm lấy tay bà Hạ:
'' Con ngủ chung với mẹ nhé!''
Bà Hạ gạt tay cô nàng ra và bảo '' Sao như vậy được, con phải ngủ với chồng chứ.''
Tuyết Nhi chớp ánh mắt nài nỉ '' Lâu ngày mẹ con mình mới gặp nhau, con không thể ở cạnh mẹ được sao?''
Bà Hạ bật cười rồi dí ngón trỏ vào trán của Tuyết Nhi:
'' Khiếp. Làm như nhớ mẹ lắm, ấy vậy mà ai kia đến số điện thoại của mẹ cũng chẳng thể nhớ nỗi.''
'' Mẹ...''
'' Thôi con đừng lằng nhằn nữa, mau về phòng nghỉ ngơi với chồng con đi.''
Bà Hạ dứt câu đã xoay lưng bỏ đi, Tuyết Nhi lại định chạy theo nhưng tay cô bỗng bị nắm lấy từ đằng sau.
'' Mẹ đã nói vậy rồi thì đừng phiền bà nữa.''
Tuyết Nhi quay lại rồi đưa tay lên cao định giật ra nhưng anh ấy nắm chặt quá.
Đình Phong kéo mạnh một cái làm Tuyết Nhi nhào đến sát người của anh, đôi mắt cô nàng hoang mang dừng lại trên gương mặt anh tú của chàng trai. Đình Phong kê miệng gần tai cô rồi nói một câu với giọng điệu rất chi là nhẹ nhàng:
'' Đêm nay em phải ngủ chung với tôi.''
Trái tim bé nhỏ khẽ rung động, tình cảm bấy lâu đã cố tình che giấu nhưng thật sự càng gần bên anh thì nghị lực của cô càng yếu dần. Bỗng nhiên sự say đắm liền bao phủ đôi con ngươi tròn và lung linh thế nhưng đến khi cô đang muốn vượt qua giới hạn thì bất giác cảnh tượng kinh khủng ấy lại đột ngột xẹt qua trong tâm trí. Tuyết Nhi chợt lạnh toát người, cô cố gắng giật mạnh tay một cái, giấu đi ánh mắt bối rối chốc lát cô liền chạy nhanh lên trên lầu và mở cửa một căn phòng.
Tuyết Nhi cầm núm xoay cửa mà vặn vặn, lắc lắc:
'' Sao không mở được thế này.''
Đình Phong vừa bước lên trên vừa nói '' Tôi bảo Dì Tô khóa hết các phòng còn lại rồi, em không thể vào được phòng nào khác ngoài căn phòng của tôi.''
Anh đi qua một bên rồi tựa lưng trước cửa phòng của Tuyết Nhi đang muốn vào.
'' Tôi đã nói nếu muốn tôi giúp em thì em phải nghe lời tôi còn gì, nhưng xem ra em không mấy thỏa hiệp thì phải, nếu vậy tôi cũng không nhất thiết phải diễn nữa, chỉ cần gõ cửa và nói rõ với mẹ em thôi.'' Đình Phong đưa ánh mắt sang phòng bà Hạ.
Tuyết Nhi chĩu mày '' Đừng, anh đừng nói.''
'' Vậy em biết phải làm sao rồi chứ.''
Tuyết Nhi bất lực thả tay khỏi núm xoay rồi ngoan ngoản đi về phòng của Đình Phong.
Đình Phong nhoẻn cười rồi cũng đứng thẳng người lại mà đi về phòng, vừa vào anh đã khép cửa một cái cạch, đôi mắt anh tỏa ra một tà khí khó tả, ánh nhìn tựa như lực hút của nam châm đang không muốn buông tha cho con mồi trước mặt. Anh tiến từng bước chân chậm nhưng cứ như là đang dồn ép, anh bước đến một bước thì cô nàng liền lùi hai bước, ba bước thì cô lùi năm bước, trong cái não nhỏ của Tuyết Nhi đang nghĩ:
'' Thôi chết rồi, thuốc của mẹ đưa chắc chắn là thuốc tăng hưng phấn. Mình không thể gần Đình Phong được, nếu bị đức Chúa trách phạt thì tai ương lại dán xuống, mình đã hứa với Ngài sẽ xa anh ấy thế nhưng mọi việc đang nằm ngoài tầm kiểm soát của mình rồi, mình phải làm sao đây?''
'' Tuyết Nhi! Anh nghĩ anh thích em.''
Đình Phong bỗng thốt lên rồi tiến đến túm lấy bả vai của Tuyết Nhi.
'' Anh không thể thích em đâu.'' Tuyết Nhi liền cất giọng nói.
'' Tại sao?''
'' Em là khắc tinh của anh.'' Ánh mắt cứng rắng nhìn thẳng vào Đình Phong.
'' Anh không tin vào mấy chuyện đó.'' Đình Phong cuối đầu định hôn Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi xoay mặt sang bên rồi tuyệt tình nói '' Chúng em đã định kết hôn, em không muốn làm anh ấy phải đau lòng nên xin anh đừng như thế này với em nữa.''
Đình Phong bỗng nhói lòng, một cảm giác bực tức liền xuất hiện. Anh gằng giọng '' Em sẽ kết hôn sao? Nhưng đáng tiếc đơn ly hôn anh còn chưa đặt bút.''
'' Tại sao anh lại làm vậy? Còn có rất nhiều cô gái khác phù hợp với anh, em không xứng đáng đâu, hãy buông tha cho em đi.''
Đình Phong nghe từng lời cô ấy nói mà trong lòng cảm thấy rất chua chát, anh buông tay rồi đưa mắt nhìn xuống bàn tay của Tuyết Nhi.
'' Vậy tại sao cho đến giờ phút này em vẫn còn đeo nhẫn cưới của chúng ta?''
Tuyết Nhi chợt cứng miệng, cô nhẹ đảo ánh mắt lúng túng.
'' Em đã nói dối, trước đây anh yêu em có đúng không? Chúng ta yêu nhau đó mới là sự thật.'' Đình Phong nghiêm giọng thốt lên.
'' Không phải'' Tuyết Nhi buột miệng trả lời nhưng lại không giám nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của Đình Phong.
Đình Phong liền túm lấy cô ấy lần nữa và kéo mạnh về phía mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau một cách căng thẳng.
'' Sao em né tránh anh, em đang che giấu điều gì?''
Đến nước này Tuyết Nhi chợt nhận ra rằng cô không thể chỉ nói vài ba câu là có thể khiến anh ấy từ bỏ, cần một điều gì đó đau đớn hơn và phủ phàng hơn thế nhưng trước khi làm anh đau nhói cõi lòng thì trái tim cô cũng đang đau đớn biết nhường nào.
Tuyết Nhi tỏ vẻ tức giận rồi đẩy mạnh Đình Phong ra xa, nước mắt lại vì anh mà rơi rớt, cô đưa bàn tay trái lên trước mặt của Đình Phong '' Anh nhìn cho kỹ, đây là nhẫn cưới của Tạ gia, em đã đeo khi kết hôn với anh , nhưng bây giờ đối với em nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn đeo vào được thì tháo ra được.''
Tuyết Nhi đưa tay còn lại núm vào chiếc nhẫn rồi xoay một cái đã tháo nó ra, cô cầm nó trên tay rồi đi đến đặt vào lòng bàn tay của Đình Phong '' Em không yêu anh.''
Câu nói ấy thật xót xa thốt lên, đôi mắt không chớp lấy một cái, cô lạnh lùng như tản băng trôi ngang qua người anh, cô đã đâm anh một nhát cũng tức là tự đâm mình hai nhát. Xung quanh căn phòng chợt tối tăm và buốt giá, sắc mặt Đình Phong sầm lại, anh bóp chặt chiếc nhẫn trong tay như đang muốn nghiền nát nó vỡ vụn.
Tuyết Nhi vừa đi ra khỏi phòng thì nước mắt tuôn rơi như mưa, đến nỗi cô còn không phát giác ai đang đứng bên ngoài, được mấy giây sau cô mới giật mình nhận ra....
'' Mẹ!''
Bà Hạ nét mặt đen lại, bà không nói câu nào mà nhanh chóng kéo vali rời khỏi Tạ gia trong đêm. Tuyết Nhi vội vã chạy theo, cô còn chưa kịp mang đôi dép vào chân đã phải chạy theo bà Hạ..
'' Mẹ...mẹ nghe con nói.''
'' Đủ rồi, cô không cần phải đóng kịch nữa.'' Bà Hạ tức giận nói.
'' Mẹ ơi, mẹ định đi đâu.''
'' Không khiến cô phải lo.''
Tuyết Nhi khóc lóc chạy đến kéo tay bà nhưng sức bà Hạ vốn mạnh khù, bà tức tối hất một cái làm cô phải ngã nhào xuống đất.
Tuyết Nhi biết không thể khuyên nổi bà nên chỉ ngồi đấy rồi khóc đến đau lòng. A Hiên chạy ra đỡ cô lên:
'' Thiếu phu nhân cô không sao chứ?''
Tuyết Nhi bơ phờ đứng lên thế rồi cô gạt tay A Hiên và cũng rời khỏi Tạ gia trong đêm.
Đình Phong đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ thì chứng kiến hết mọi việc, anh thở ra và gọi cho tài xế Cao trở bà Hạ ra bến xe.
Màn đêm thật heo hút và buồn bã, Tuyết Nhi với đôi chân chần bước đi một cách lang thang. A Hiên chạy theo từ đằng sau liên tục gọi '' Thiếu phu nhân cô quay lại đi.''
A Hiên đang chạy thì bị Đình Phong kéo lại, anh lắc đầu một cái.
A Hiên hiểu ý nên đã quay về, Đình Phong chạy đến rồi nhấc bỗng Tuyết Nhi trên tay.
'' Anh thả em ra.'' Tuyết Nhi bỗng cáu lên.
'' Nếu muốn đi ngày mai em có thể đi.''
'' Em muốn ngay lúc này.'' Tuyết Nhi vùng vẫy đôi chân.
'' Yên tâm sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa, chuyện mẹ em đã có anh Cao, anh ta sẽ đưa bà ra bến xe, việc còn lại thì em tự giải quyết.''
Mọi người ơi sau này Tuyết Nhi có hối hận khi tháo nhẫn không?