An Tử Song biết cô hiện tại nắm rõ bệnh tình của anh.Nhưng sao anh không thấy tự ti mà giống như cục đá trong lòng được tháo gỡ.Cô thẳng thắng hỏi anh, cũng như cùng anh tháo gỡ khúc mắc từng chút khiến anh càng thêm có động lực.Chắc chắn sẽ sớm thôi anh sẽ vượt qua được bóng ma tâm lý trong lòng mình.1
Cô không phải là những người phụ nữ ngoài kia,mà là người phụ nữ của anh, chỉ riêng mình anh..
Lạc Băng lúc này ngồi cách anh khá xa, tầm hai ô gạch.
An Tử Song nhìn vào mắt cô mà nói.
- Ngồi gần lại một chút, không cần quá xa như vậy..
Mùi hương trên người cô anh đã thích nghi quen thuộc rồi không hề bày xích chút nào.
Chỉ là chưa thể chạm vào cơ thể của cô mà thôi.Cho nên lúc này Lạc Băng không cần ngồi cách xa anh như thế.
Lạc Băng nhìn khoảng cách của hai người quả nhiên có chút xa thật, cô lại nhích cái ghế, điều chỉnh lại khoảng cách của hai người.
Rồi mới nhướn mày hỏi.
- Thế này thì sao?
Thế này thì hơi gần chỉ cần anh giơ thẳng cánh tay mình ra là có chạm vào cô. Khiến mọi giác quan trên người An Tử Song có chút bạo động nhẹ nhưng anh không nói ra, bàn tay đặt dưới chăn hơi nắm chặt.
Sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản nhất,khẽ gật đầu.
- Được rồi..
Được rồi sao?
Lạc Băng cong môi mỉm cười hài lòng, nhỏ giọng.
- Chúng ta hãy bắt đầu tập ở cự ly xa như thế này trước,vài ngày khi nào anh quen rồi, em sẽ thử ngồi gần hơn.
Thế này là xa sao?
An Tử Song nhìn khuôn mặt xinh đẹp không một chút tỳ vết của Lạc Băng mà âm thầm suy nghĩ.
Sau khi yên ổn chỗ ngồi, Lạc Băng thẳng lưng nhìn anh, vô cùng nghiêm túc,khí chất không sao coi thường..
- Tử Song em có một số việc muốn nói rõ với anh.Em chỉ nói một lần duy nhất và không bao giờ nhắc lại.
Thấy anh gật đầu, cô liếc lên bàn tay vẫn còn băng bó của anh, rồi sắc mặt nhợt nhạt của anh mà trong lòng nhói lên.
- Em muốn anh hứa với em, anh không được vì nóng vội muốn chữa hết bệnh mà tự làm tổn thương bản thân. Sau khi anh và em kết hôn với nhau thân thể này không phải của riêng anh nữa mà còn là của em. Em muốn anh nhớ nếu anh tự thương tổn bản thân không cần biết với lý do gì thì em cũng sẽ tự hành hạ bản thân em như vậy.Em nói được sẽ làm được.1
Vì chỉ có như vậy em mới thấy mình không là nguyên nhân gây ra mọi đau đớn cho anh.Em không sợ bị chú hai chia cắt chúng ta, em chỉ sợ chúng ta không đồng lòng vượt qua mà thôi..Anh có thể hứa với em hay không?
Trái tim An Tử Song như bị ai nhào nặn chẳng ra hình thù gì nữa rồi.Làm sao cô có thể nói ra những lời khiến anh cảm động như thế, bàn tay đặt dưới chăn cung thật chặt tố rõ tâm tình xúc động của anh lúc này.1
An Tử Song nhìn cô, ánh mắt chứa đầy tình yêu, dĩ nhiên bản thân Lạc Băng cũng cảm nhận được.
- Anh hứa..
An Tử Song khẽ nói,khiến Lạc Băng vui vẻ.
Cô thở dài một hơi dường như rất thỏa mãn, cảm thấy trị bệnh cho An Tử Song không hề là gánh nặng mà là một công trình nghiên cứu khiến người ta muốn khám phá và đầy thành tựu..
Lạc Băng cong môi, rồi nói.
- Thật ra đứng ở khía cạnh của em thấy bệnh của anh ít nhất rất có lợi cho người làm vợ như em.Xã hội bây giờ đàn ông ngoại tình rất nhiều.Có phải nếu em khiến anh không bày xích em thì kiếp này em không lo anh ra ngoài tìm người khác.1
Cô nói theo hướng tích cực,mà vẻ mặt còn thỏa mãn và nghiêm túc vô cùng. An Tử Song có chút bất ngờ vì suy nghĩ lạ lùng của cô nhưng chiêm nghiệm một chút thì cũng có phần đúng.
Chỉ là anh muốn nói với cô rằng, dù anh không có bệnh tâm lý thì anh cũng sẽ không ra ngoài tìm người khác.
- Lạc Băng, em thật là ngốc.
An Tử Song nhìn cô, Lạc Băng mỉm cười lấy chiếc dĩa đựng sẵn mấy quả táo, cầm con dao lên thành thạo gọt từng lớp vỏ mỏng.
Không hề nhìn anh nữa , lẩm bẩm như tự nói chính mình.
- Em mới không ngốc.1
➡️➡️➡️