An Tử Song sau khi từ phòng làm việc trở về phòng ngủ, anh nghe tiếng nước chảy biết rõ Lạc Băng đang tắm.. Bất giác khung cảnh này cũng trở nên quen thuộc, trong căn phòng ngủ vương vấn hương vị thuộc riêng mình cô. Anh cảm giác mình không còn run rẩy hay khó thở khi tiếp cận nó nữa rồi.Ngược lại còn thấy trong lòng yên tâm lạ thường vì biết được cô đang ở rất gần anh...
Chỉ cần cố gắng hơn một chút, anh chắc chắn sẽ chạm vào thân thể của cô..
Reng...
Bất giác lúc này tiếng chuông điện thoại cất ngang suy nghĩ của An Tử Song..Anh xoay người nhìn đến chiếc điện thoại đang nằm trên giường đang không ngừng reo.
Giờ này đã tối thế này, ai còn gọi đến?
Ánh mắt anh hơi lóe lên,lướt qua cánh cửa phòng tắm.Đôi chân dài sãi bước đến, khom người cầm lấy điện thoại..
Quả nhiên như anh đoán, người gọi đến chính là Tô Triết. Khí lạnh vây quanh cả người An Tử Song, môi mỏng mím lại..
Anh nhấn nút nghe, cũng không vội lên tiếng..
- Tiểu Băng, rốt cuộc em cũng đã chịu nghe máy của anh rồi..hức...Tiểu Băng anh nhớ em, anh không muốn chia tay.Tiểu Băng đừng bỏ anh, đừng đối xử với anh như vậy có được không...anh xin em...Tiểu Băng em có biết anh yêu em nhiều ra sao không..
Chia tay?
Thì ra cô đã cắt đứt quan hệ với Tô Triết, cô không nói dối anh. Quả nhiên cô muốn nghiêm túc với cuộc hôn nhân của hai người họ..1
Anh không rõ trước đó cô có tình cảm với Tô Triết hay không? Với anh không quan trọng.Vì hiện giờ cô đã là vợ của anh, thời gian sau này và mãi mãi cô chỉ có thể là của anh mà thôi.. Anh tin cô sẽ yêu anh..
Nghe qua dĩ nhiên An Tử Song nhận ra giọng Tô Triết đang say, bên ngoài âm nhạc còn in ỏi.
Ánh mắt An Tử Song sắc lạnh..
Tô Triết bên đây không nghe Lạc Băng trả lời có chút nóng nảy. Miệng không ngừng tỉ tê những lời ngọt ngào,mong cứu vãn mối quan hệ.
- Tiểu Băng, sao em không trả lời anh..Tiểu Băng em có thể đến đây với anh không? Anh thật sự rất nhớ em...
An Tử Song cười lạnh,nhẹ nhàng lên tiếng..
- Vợ chồng chúng Tôi còn bận ân ái, cô ấy đang rất mệt...1
Đầu giây bên kia bất giác im thinh thít..
Đúng vậy, Tô Triết bị An Tử Song hù cho đến mức cơn say cũng bị xua đi.
Lưng thẳng tắp, sắc mặt cũng tái đi..
Suy nghĩ một chút chưa biết phải nói gì thì giọng An Tử Song một lần nữa lại vang lên..
Dù là truyền qua âm lượng điện thoại nhưng Tô Triết vẫn cảm nhận được khí lạnh như đông cứng của anh ta.
Không đợi Tô Triết lên tiếng, An Tử Song lânh lẽo nói tiếp.
- Tô Triết mẹ con các người nếu đã chán ngán hưởng vinh hoa phú quý thì cứ nói.An Tử Song tôi sẽ cho người chuẩn bị một cửa hàng hoa tươi chờ hai người trở lại..
Cũng không cần Tô Triết có nghe hay không, An Tử Song đã tắt máy chỉ còn lại tiếng tút tút..
Tô Triết âm thầm nắm chặt điện thoại trong tay, cổ họng khô khốc,nuốt xuống sự đau lòng cùng căm phẫn còn mang theo đó là sự sợ hãi đến tột cùng.
.....
Lúc Lạc Băng mở cửa phòng tắm đi ra, cô phát hiện bên ngoài phòng ngủ An Tử Song đang ngồi ở quầy bar nhâm nhi ly rượu.
Lạc Băng khoác lấy áo ngủ rồi chậm rãi đi ra ngoài. Mắt hướng nhìn người đàn ông mang vẻ lạnh lùng suy tư, ly rượu đỏ lắc lư trước mắt phản chiếu con ngươi sáng quắc của anh..Lạc Băng như bị trầm luân vào kiệt tác trước mắt vậy,cô chùn chân nhìn anh đầy mê hoặc. An Tử Song như có quán tính, anh quay đầu chạm vào ánh mắt của cô..1