Buổi gặp mặt xem như cũng ổn, bọn họ vẫn như kiếp trước quyết định ngày đăng ký kết hôn trước còn lễ cưới sẽ để cuối năm...
Đến khi chia tay nhau ở ngoài sảnh, suy nghĩ kia vẫn quanh quẩn bên đầu.Lạc Băng nhìn lại chính mình, hôm nay cô mặc chiếc váy trắng,trang điểm nhẹ nhàng.Cô vốn đã rất xinh đẹp, từ sắc vóc đến thần thái đều khiến người khác ngưỡng mộ tại sao mỗi lần cô tiến gần một chút thì người đàn ông kia lại lùi ra, còn có gì đó hơi né tránh.
Hay là anh không thích mùi nước hoa trên người cô...1
Ây da nếu không có kiếp trước cô còn nghi ngờ mình đang bị người ta khi dễ đấy..
An Tử Song cũng thấy được sắc mặt không vui của Lạc Băng. Anh hơi cúi đầu, hơi tức giận với bản thân mình nhưng anh lại không biết làm sao chống lại với cảm xúc tiêu cực kia.
Lạc Băng thở dài thu lại suy nghĩ của mình nhìn qua vẻ mặt người nào đó.Cô cười khổ trong lòng, đúng là khi mình quan trọng thứ gì thì sẽ phiền lòng vì nó.
Như khi sống lại cô biết rõ trái tim mình vì ai mà thổn thức cho nên bây giờ mọi cử chỉ cảm xúc của An Tử Song cũng khiến cô sẽ suy nghĩ, rồi sẽ phiền lòng.
Nhưng thôi đi, anh vốn là đầu gỗ biết nói, cô đây không chấp anh vậy.
- Chú Khương cháu xin phép về ạ.
Lạc Băng nhìn qua An Tử Song cao lớn đang đứng phía sau An Khương,nhẹ giọng chào tạm biệt.
- Em về đây..
An Tử Song gật đầu nhìn cô quay người ngồi vào xe của Lạc Triệu. Trong lòng Anh có chút nóng nảy, anh phiền lòng quay lưng cũng ngồi vào xe mình.
An Khương lắc đầu cười khẽ, cũng theo cháu trai ngồi vào.Chiếc xe bất đầu lăn bánh, ánh mắt ông nhìn về phía trước bình thản mở lời.
- Nếu cháu thấy tức giận bản thân thì cô gái đó có thể giúp cháu chữa căn bệnh này được đấy..
An Tử Song quay đầu nhìn ông.
- Chú hai, ý chú là sao?
- Ý của chú rất dễ hiểu, khi cháu thật lòng yêu một người cháu sẽ muốn chạm vào người đó.Giữa tâm lý bị khống chế nhưng nếu tình yêu cháu dành cho cô gái kia đủ lớn thì cháu sẽ vượt qua được ám ảnh tâm lý kia.1
Thà ông không nói thì thôi nói ra càng khiến An Tử Song thêm buồn phiền.
Năm mười tuổi, ba của anh nói với anh Lạc Băng sau này sẽ là vợ của anh.Ba anh còn nói đàn ông tốt là phải biết yêu thương vợ mình.1
Câu nói đó như khắc sâu vào trong lòng anh, anh tâm niệm rằng vợ của anh sau này chỉ có thể là Lạc Băng.1
Cho nên bao nhiêu năm qua dù anh ở Mỹ hay trở về, anh vẫn cho người theo sát cập nhật từng chút một về cô. Anh không hiểu,một chút cũng không hiểu từ năm mười hai tuổi dù anh bị biết bao nhiêu là biến cố nhưng chỉ cần cầm tấm ảnh cô trong tay anh liền thấy yên lòng mà có thể cố gắng vượt qua tất cả.
Cho đến khi anh về nước, do anh vẫn phải điều trị nỗi ám ảnh kinh hoàng kia cho nên anh không thể nào xuất hiện trước mặt cô được. Khi anh vẫn còn những trăn trở trong lòng làm sao để được đến gần cô hơn thì anh phát hiện cô với Tô Triết đang âm thầm yêu nhau.
Lúc đó anh như rơi vào tuyệt vọng, nếu nói ra chắc chắn ai cũng sẽ cười nhạo anh.Chỉ vì một lời hứa,một tấm ảnh mà quyến luyến, viễn vong đặt nặng tình cảm của mình cho cô.1
Nhưng đích thị là không sai, anh biết mình yêu cô.1
Nhưng trái tim cô lại không đặt ở chỗ anh, rồi anh lại ngẫm nghĩ sau mười hai tuổi anh chưa một lần xuất hiện trước mặt cô, thì sao trách được cô giao tình cảm cho người đàn ông khác.
Rồi anh nghĩ nếu anh xuất hiện hằng ngày bên cạnh cô,có làm cô yêu anh hay không?1
Anh không rõ mình suy nghĩ làm sao, anh cố tình dùng quyền lực ẩn sau ép Lạc Thị đi vào bờ vực phá sản.Rồi dùng chiếc thang cứu hộ thả xuống để cứu rỗi lấy Lạc Thị với yêu cầu Lạc Triệu thực hiện lời hứa năm xưa.
Anh cũng cảm thấy mình rất bỉ ổi đến cả việc nắm tay cô anh cũng không dám thế mà vẫn bắt ép cô làm vợ mình.1
Nhưng anh thật sự không chịu nỗi nhìn cô bên người khác.
Cô đời này Lạc Băng chỉ có thể là của anh..
Anh luôn lấy lý do người đàn ông kia vốn tâm tư không đơn giản không xứng đáng được cô yêu.Cho nên anh làm thế là tốt cho cô nhưng liệu khi cô về bên cạnh anh rồi, cô có được hạnh phúc hay không?1
Mọi thứ dồn ép suy nghĩ An Tử Song đến đỉnh điểm..
Anh rất sợ cô sẽ nhìn ra một mặt không đẹp của mình. Lúc anh phát bệnh, anh sẽ không khống chế được bản thân mà sẽ làm tổn thương cô,cho nên anh không dám chạm vào cô..
Nhưng anh lại không biết thứ không thể che giấu trên đời này là sự thật và ánh mắt dành cho người mình yêu.1
➡️➡️➡️