Ông đi đến thư phòng, Tô Triết mím môi theo sau nhưng cũng kịp gửi tin nhắn mà cầu cứu Tô Tuyết Giao..
- Nói đi chuyện của con và Tiểu Băng là sao?
Tô Triết chần chừ chưa biết giải thích thế nào,thì bên ngoài cửa đẩy vào chính là Tô Tuyết Giao.
Bà ta làm như không biết chuyện gì, nhìn hai người trước mắt vờ hỏi.
- Hai người sao thế, có gì mà căng thẳng vậy?
Lạc Triệu không nhìn bà ta mà gằng giong lặp lại..
- Ba hỏi con chuyện con và Tiểu Băng là thế nào.Nói...
Lần đầu tiên hai mẹ con nhà họ mới thấy Lạc Triệu tức giận như vậy..
- Ba, con...
- Thì ra là chuyện này sao..
Tô Tuyết Giao cắt ngang lời Tô Triết muốn thú thật, bà đi đến ngồi đối diện Lạc Triệu..
Ông ta nhìn bà, nhướn mày hỏi.
- Em cũng biết chuyện này ?
Tô Tuyết Giao thở dài có chút bất đắc dĩ..
- Đúng vậy, Trước đó hai đứa nhỏ có tình ý với nhau.Nhưng em phát hiện kịp thời nên đã ngăn cản.Vì em biết anh sẽ không chấp nhận và cũng may mắn là bây giờ Lạc Băng đã là kết hôn với An Tử Song.Mọi chuyện chỉ là quá khứ rồi mà..
Tô Tuyết Giao càng nói thì sắc mặt Lạc Triệu càng khó coi vô hạn.
Ông vỗ tay vào bàn, lớn giọng..
- Ai cũng biết chỉ mình tôi không hay biết gì cả. Các người có đặt tôi vào mắt hay không..
Rồi giận dữ nhìn Tô Triết..
- Tiểu Băng bây giờ danh phận là vợ của An Tử Song con còn dám đem cái quá khứ vớ vẫn đó ra mà làm phiền con bé.Bây giờ thì hay rồi,Tử Song đã biết tất cả..Ngày tháng sau này con bé sẽ sống ra sao.Còn nữa nếu An Tử Song không vui thì Lạc Thị sẽ rơi vào vực thẳm.Con có chịu trách nhiệm hay không?
Vốn Tô Tuyết Giao nhận được điện thoại của An Bách Tôn.Bà chỉ mới vắng mặt một chút liền nhận được tin nhắn cầu cứu của Tô Triết.Nhưng đến giờ phút này qua lời nói của Lạc Triệu xem như Tô Tuyết Giao cũng hiểu được vì sao ông nóng giận như vậy..
Tô Tuyết Giao cũng đang âm thầm tức giận đứa con ngu ngốc của mình.Hình ảnh Tô Triết ngày một tự vẽ xấu trong mắt Lạc Triệu đó là điều bà sợ hãi và lo lắng nhất..
Bà thì dày công xây dựng, con trai ngu xuẩn của bà thì hết lần này đến lần khác đạp đổ..
Tô Tuyết Giao vội đi qua chỗ Lạc Triệu,kéo tay ông,nhẹ giọng vuốt giận ông.
- Anh bình tĩnh một chút, ảnh hưởng sức khỏe thì sao?
Rồi nhìn qua Tô Triết, đanh giọng mà nhắc nhở.
- Còn không xin lỗi ba con,ngồi thừ ra đó làm gì..
Tô Triết nhìn ông ta.
- Ba con sai rồi, ba đừng giận, nếu An Tử Song còn chưa bỏ qua,con sẽ đi nhận tội với anh ta đến khi nào anh ta chịu bỏ qua thì thôi..
Lạc Triệu day trán mệt mỏi, qua một lúc ông nói.
- Con tạm thời dừng công tác tại Lạc Thị, đi du lịch một thời gian đi..
Tô Tuyết Giao và cả Tô Triết điều chấn động vì quyết định của ông..
Tô Tuyết Giao quýnh quáng cả lên..
- Triệu, em biết lần này Tô Triết làm sai anh có thể phạt con thế nào cũng được nhưng có cần phải tuyệt tình đến thế không?
Lạc Triệu cũng là đàn ông, ông không biết thì thôi nếu đã biết chuyện trước kia của Lạc Băng và Tô Triết thì làm sao có thể để Tô Triết làm ở Lạc Thị nữa.Chuyện bây giờ ông ta phải làm là khiến cho An Tử Song thoải mái.Tô Triết bây giờ chính là cây gai trong mắt An Tử Song mà cây gai này còn ở Lạc Thị ngày nào thì Lạc Băng và cả Lạc Thị đều sẽ bị nguy hiểm.Bất đắc dĩ ông mới đi đến bước đường này..
- Đây là cách tốt anh có thể bảo vệ Lạc Thị,Tiểu Băng và cả Tô Triết..
Ông nhìn qua Tô Triết..
- Ba nghĩ con hiểu và thông cảm cách làm của ba..
Dường như đã kiên quyết với quyết định của chính mình.Ông đứng dậy chậm rãi nói với Tô Tuyết Giao.
- Em trách anh cũng được nhưng anh phải bảo vệ Lạc Thị.
- Anh nghe em nói đã...Anh hãy duy nghĩ lại đi mà...
Nói rồi ông đi ra khỏi phòng mặc tiếng réo gọi cầu xin của Tô Tuyết Giao vẫn không lay được lòng ông....
Cánh cửa vừa đóng lại..
Chát..
Tô Tuyết Giao đứng lên liền cho Tô Triết một cái tát trời giáng..
- Khốn khiếp! vừa lòng con chưa.Công sức bao năm qua của Mẹ vì con mà đổ sông đổ biển..Tại sao con lại ngu ngốc như vậy hả..
Tô Triết ngồi im chịu trận, Tô Tuyết Giao bật khóc ôm mặt suy sụp...
.....
Lúc vừa lên xe Lạc Băng rút tay mình ra khỏi tay An Tử Song.Anh cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình trong lòng cũng theo đó mà lạnh đi..
Trong lòng anh cũng trăm ngàn suy nghĩ dày xéo.Người thông minh như anh vốn chuyện kinh doanh anh chưa phải đau đầu như thế này. Nhưng khi đối diện với cô anh liền không có biện pháp.
Dù trước mặt Tô Triết cô đứng về phía anh khiến anh rất vui nhưng anh biết Cô đang rất giận anh.
An Tử Song càng nghĩ càng nóng nảy, cô là đang trách anh đã ra tay với Tô Triết hay sao. Cô lại vì tên khốn đó mà không quan tâm đến anh.
An Tử Song một lần nữa nắm lấy tay Lạc Băng, anh nói.
- Băng, em...
- Em muốn nghỉ ngơi,có gì về nhà nói đi anh..
Lạc Băng cắt ngang lời anh, theo đó cô cũng thu tay về, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ cũng như bỏ lại sắc mặt đã trở nên âm trầm của An Tử Song..
Anh nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô khiến anh khó chịu vô cùng nhưng cũng không làm phiền cô nữa mà cũng lặng lẽ quay mặt nhìn về hướng khác.
Không gian nhỏ hẹp trong chiếc xe càng thêm bức bí khiến Mark ngồi phía trước có thể cảm nhận rất rõ sự lạnh lẽo đang bao trùm...