Nhưng thật ra anh vẫn ngủ không yên giấc,như lúc này Lạc Băng chỉ cần cục cựa thân người, An Tử Song liền mở mắt ra, mà còn vô cùng tỉnh táo..
Anh sờ trán cô..
- Em thấy thế nào..?
Lạc Băng nửa muốn tỉnh nửa vẫn còn muốn ngủ tiếp,mắt cô nhắm nghiền ợm ờ rồi rút vào lòng anh mà làm tổ.
An Tử Song vén tóc cô ra sau, cúi đầu hôn lên vành tai đáng yêu của vợ mình.
Hai người cứ thế mệt mỏi ôm nhau ngủ tiếp cho đến gần hai giờ chiều...Lạc Băng bị đói mà sực tỉnh, cô lem nhem mở mắt ra vẫn chưa hình dung được mình đang nằm trong lòng ai đó.
Lúc cô lem nhem thức dậy tuy cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn nhưng không còn đau đầu hay nóng sốt như tối qua.Cũng chẳng rõ do ngủ quá nhiều hay sao mà Lạc Băng lúc này chỉ nằm thừ ra, hàng mi dài chớp nhẹ cứ thế cô chầm chậm phát hiện cô hiện tại đang nằm trong lòng An Tử Song.1
Trái tim Lạc Băng lộp bộp một cái cô ngẩng đầu thấy An Tử Song ngủ rất say.Anh hơi nghiêng người cả cơ thể to lớn ôm trọn lấy cô..Chắc chắn tối qua cô sốt đến mức đầu óc mụ mị cả lên, cho nên đợi chờ lúc anh ngủ say mà tự chui vào lòng anh..1
Chết mất thôi, rõ ràng biết anh mang căn bệnh tâm lý nặng nề kia mà cô còn còn làm càn.Anh mà phát bệnh cô chắc chắn sẽ đánh chết chính mình.
An Tử Song rất nhạy bén,cơ thể Lạc Băng ngây ra vẫn còn đang suy nghĩ chẳng hiểu rõ vì sao mình lại nằm trong lòng anh.
Lạc Băng nhè nhẹ kéo tay anh ra, nhưng lúc này An Tử Song cũng cúi đầu nhìn cô.
- Em thấy thế nào rồi..?
Lạc Băng hốt hoảng làm gì còn tâm trí nghe anh hỏi gì..Cô giựt nảy mình nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh,ngồi thụt lùi ra xa..
Do sức khỏe chưa ổn định cho nên Lạc Băng có phần thở hỗn hển.
- Tử Song em xin lỗi...em thật sự không cố ý....1
Những lần trước chỉ cần chạm nhẹ vào ngón tay anh, anh đã phản ứng vô cùng mạnh mẽ.Huống chi hai cơ thể sát sao cả đêm ôm ấp..
Nghĩ mà càng tức giận bản thân, Lạc Băng cốc lên đầu mình..1
- Do em..do em lại không biết kiềm chế bản thân...em...1
An Tử Song cũng hiểu cô đang tự hù dọa chính mình nhìn cô dùng tay hạnh hạ cái đầu nhỏ.Anh liền muốn tiến tới kéo lấy tay cô,nóng ruột mà quở trách..
- Sao lại tự đánh mình, em còn chưa khỏe nữa mà...
- Anh ở yên đó..
Lạc Băng sợ hãi khi thấy anh đưa tay ra muốn ngăn chặn tay cô, Lạc Băng liền hét lớn rồi tự giác lùi ra sau để giữ khoảng cách an toàn với anh..
An Tử Song than nhẹ muốn giải thích cho cô hiểu nhưng lúc này anh thấy Lạc Băng đưa mắt nhìn vào bàn tay băng bó của anh
.Đôi mắt to tròn xinh đẹp hàng ngày nhanh chóng đỏ hoe còn mang theo sự tức giận..
- Anh lại tự làm đau chính mình? Tại sao vậy chứ? Anh đã quên trước đó đã hứa những gì với em sao...?1
- An Tử Song em nói với anh thế nào? Nếu anh lại làm tổn thương bản thân mình một cách vô tội vạ như vậy.Thì em sẽ khiến bản thân mình trãi qua sự đau đớn như thế cùng với anh.1
Có lẽ do một phần cô đang bệnh nên thần trí cũng nóng nảy hơn thường ngày..
- Băng..không như em nghĩ đâu..
An Tử Song chưa kịp giải thích đã thấy Lạc Băng lảo đảo xuống giường,cô chạy tới cầm bình hoa thủy tinh đập mạnh, bàn tay nhỏ cầm miếng thủy tinh vỡ định cứa vào tay mình,chính là học cách thức của An Tử Song mà làm tổn thương bản thân..
- Băng...
An Tử Song hốt hoảng nhảy từ trên giường xuống may mắn anh đế kịp kéo tay cô ném miếng thủy tinh ra xa.Vội vàng ôm chặt cô vào lòng..
Giọng anh rít lên,mang hơi lạnh giận dữ.
- Em điên rồi sao? Ai cho em làm tổn thương chính mình...1
Lạc Băng bị anh ôm rất chặt.
Chặt đến nổi cô cảm thấy người cũng đau đớn.Nhưng giây phút này cô không quan tâm sự đau đớn thể xác vì cô đang bị hù dọa đến ngớ người ra.
An Tử Song đang ôm cô.
Tâm trạng anh giận dữ vì cô muốn tổn thương bản thân nhưng không phải mang theo sự sợ hãi..Anh dường như không một chút bày xích, hai người sát sao với nhau thế mà..
Lạc Băng từ từ ngẩng đầu lên, cô nhìn vào đôi mắt vẫn còn sót lại sự lo lắng của anh..
Lạc Băng run nhẹ làn môi..
- Tử Song...anh...?1