Em Muốn Nói Cho Anh

Chương 4: Chương 4: Cái gì là ái tình




Mỗi người một đời có bao nhiêu cái một phút, có bao nhiêu cái một giờ, có bao nhiêu cái một ngày, một tháng, một năm?

Giản Mặc không biết, cậu chỉ biết là khi thích một người, phút phút giây giây đều là thời khắc đẹp nhất của cuộc đời. Bởi vì người này, thế giới vô thanh có thể trở nên phong phú, bởi vì người này, sinh hoạt đơn điệu có thể trở nên mỹ diệu.

Thích sẽ dần dần ngày càng sâu đậm, sau đó trở thành một thứ gọi là “yêu”.

Vạn Dương yêu học đệ của mình, đã rất nhiều năm. Một đêm kia sau ôm ấp không lời, Vạn Dương không giấu diếm mà kể cho Giản Mặc rất nhiều, anh yêu học đệ, không hay biết tự khi nào người kia đã trở thành một phần của cuộc đời anh, nhưng học đệ lại thích cô gái mềm mại xinh đẹp. Anh chưa từng mở miệng nói với học đệ, đơn giản là quá e sợ, sợ rằng học đệ không tiếp nhận được thì ngay cả bạn cũng làm không xong, tự nguyện dằn vặt một mình, cũng không muốn để cảm tình như vậy hủy diệt đi mọi thứ.

Nhưng mà khi đã yêu một người, hỉ nộ ái ố của người đó sẽ ảnh hưởng bạn. Đêm hôm đó học đệ nói cho anh, cậu ta đã có cô gái mình thích rồi, muốn cùng cô ấy một đời một kiếp, Vạn Dương lặng lẽ chúc phúc cậu ta, dùng nụ cười đẹp mắt nhất để chúc mừng. Anh biết ngày nào đó học đệ sẽ thích một cô gái xinh đẹp, sau đó yêu đương, kết hôn, sinh con, anh và cậu ta không giống nhau, có lẽ cả đời học đệ cũng không biết, học trưởng vẫn luôn đối xử rất tốt với mình đã ôm trong lòng tình cảm ấy.

Vạn Dương về đến nhà rồi uống rất nhiều rượu, sau đó bất tri bất giác đi đến ngoài cửa quán bar vẫn thường lui tới, dưới ánh đèn đường mờ mờ, anh ta nhìn thấy có người đạp tuyết vất vả chạy về phía mình, giây phút đó không biết vì sao, trong lòng chua xót khôn kể, tựa như tất cả tủi hờn đau khổ và bất đắc dĩ đều vùng lên, khi đó, anh ta khát vọng một cái ôm, thế là bất quản bất cố ôm lấy con người dịu dàng này.

Giản Mặc đối với Vạn Dương mà nói, là một người dịu dàng và có thể tâm sự mọi chuyện, là khác với những người đã từng gặp, Giản Mặc không thể nói, nhưng lại có thể cho người ta cảm giác an toàn nhiều nhất, cậu luôn cười dịu dàng, vĩnh viễn không tiết lộ bí mật cho ai khác.

Vạn Dương và Giản Mặc trở thành bạn, bạn vô cùng tốt. Sau khi tốt nghiệp Giản Mặc làm tác gia chuyên nghiệp, Vạn Dương cũng vẫn luôn lẻ loi một mình, vì thế hai người cứ như vậy đến sống cùng nhau, một sống chính là trọn vẹn năm năm.

Hai con người xa lạ sống lâu bên nhau rồi cũng sẽ có sự ăn ý nhất định, càng huống chi hai người họ vốn đã rất thân, ở cùng nhau rất vui vẻ. Buổi sáng mỗi ngày Giản Mặc sẽ thức dậy rất sớm, cậu thích tự mình làm bữa sáng trong nhà, có đôi khi Vạn Dương vừa vặn tỉnh giấc, khắp phòng đều tràn ngập mùi vị bữa sáng, tâm tình liền trở nên đặc biệt tốt, anh ta sẽ ra ngoài chạy bộ, sau đó mang báo sáng về, lúc ấy Giản Mặc sẽ mở đài phát thanh, nghe một ít tin tức buổi sáng hoặc là ca khúc bình thường.

Sau đó Vạn Dương ra ngoài đi làm, Giản Mặc cũng ở nhà làm việc. Những khi không có xã giao, hai người ở nhà ăn cơm chiều, đến ngày lễ hoặc là sinh nhật một người, cũng sẽ ra ngoài ăn mừng một bữa giản đơn. Dẫu rằng Giản Mặc không thể nói nhưng lại là bạn cùng phòng tốt nhất, cậu quan tâm anh từ ăn, mặc, ở, đi lại, khi đau ốm sẽ chăm sóc anh cả đêm, có đôi khi Vạn Dương bận bịu phải tăng ca, thậm chí đến tận công ty đưa cơm cho anh. Đôi khi Vạn Dương nghĩ, nếu như người sống cùng mình không phải Giản Mặc mà là người kia, cả đời này mình cũng đủ thỏa mãn rồi.

Suy nghĩ ấy thỉnh thoảng thoáng hiện trong đầu khiến Vạn Dương cảm thấy hổ thẹn, dù sao Giản Mặc là Giản Mặc, không phải người yêu mà anh ta chôn dưới đáy lòng. Nhìn Giản Mặc ngẩn người im lặng, dường như cậu biết rõ anh đang nghĩ cái gì vậy, luôn cười dịu dàng với anh, cho anh một cái ôm. Còn học đệ nhất định sẽ chạy tới đập vai Vạn Dương, sau đó kéo anh ta cùng đi uống rượu.

Sinh hoạt thuận lợi, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, năm năm, Vạn Dương đã thành nhà thiết kế có tiếng trong nghề, sách của Giản Mặc cũng thường có mặt trên bảng xếp hạng sách bán chạy.

Còn học đệ, sắp kết hôn rồi.

Khi Vạn Dương nhận được thiệp cưới, không biết là cái gì quay cuồng trong lòng, anh ta đã sớm nghĩ đến ngày này, nhưng lại vẫn luôn sợ hãi ngày này đến, năm năm rồi, từ lần đầu tiên học đệ nói có người mình thích đến nay, chung quy cũng sắp kết hôn…

Năm năm nay, không biết đã bao lần Vạn Dương nghĩ theo hướng tiêu cực, có khi cô gái kia không thích học đệ, có khi họ sẽ không được bao lâu, có khi chẳng biết lúc nào, hai người chia tay, có khi tình cảm sẽ dần dần trở nên nhạt nhẽo, học đệ lại trở thành người độc thân.

Ý nghĩ như vậy thỉnh thoảng đầy ắp trong đầu, nhưng đồng thời lại vẫn hi vọng học đệ có thể sống tốt, sống hạnh phúc. Hai loại suy nghĩ mâu thuẫn không ngừng đánh nhau trong đầu, Vạn Dương bị dằn vặt từ trong xương cốt, đến nỗi càng ngày càng lãnh mạc, dù rằng trên mặt vẫn cười trơn tru, thì bên trong cũng dần dần biến thành một khối băng cứng. Chỉ đến khi về nhà nhìn thấy người không thể nói chuyện nọ, trong lòng mới có thể chầm chậm yên ổn lại.

Giản Mặc không nói được, rất đáng tiếc, đồng thời Vạn Dương lại thấy rất may mắn vì có một người một mực bên cạnh mình như thế này, cứ thế cứ thế ở bên mình.

Xem, anh ta chính là ích kỉ như vậy đấy.

Đặt thiệp cưới vào lồng ngực, Vạn Dương tìm một quán bar uống rượu cả đêm, sau đó say như chết trong quán bar, dường như cảm giác được ôm ấp quen thuộc.

Anh ta mạnh mẽ đòi hỏi người đang ôm mình, người dịu dàng, quen thuộc, bao dung, cậu ôm anh, tựa như có thể dung nạp nguyên cả thế giới, e rằng khi tất cả mọi người đều phỉ nhổ anh khinh bỉ anh, người này cũng sẽ trước sau như một ở lại bên cạnh anh. Vạn Dương phóng túng dục vọng của mình, để mình hoà tan người kia, gắn bó chặt chẽ với nhau, hôn môi, âu yếm, nhưng miệng lại không ngừng gọi một cái tên khác, cho rằng như vậy có thể chống chọi đôi chút, anh ta lừa dối chính mình, cũng lừa người mà anh ta ôm, rõ ràng biết rõ đó là ai, lại vẫn ích kỷ mà gọi một cái tên khác, đơn giản là đau lòng, đau như bị ai khoét ra vậy.

Vạn Dương cảm giác được người bên dưới cứng đờ, sau đó là càng thêm nhiệt tình đáp lại, dường như đã đợi rất nhiều rất nhiều năm, lại dường như là pháo hoa rực cháy phút cuối cùng.

Một khắc kia không rõ vì sao, Vạn Dương lại nếm được đau khổ và chua xót thấu trời.

Lúc tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, cả căn nhà cũng không có một bóng người.

Anh ta ngồi đờ đẫn trước bàn ăn, nhắm mắt lại, không biết làm sao, dường như chẳng biết con đường phía trước, trong lòng hoàn toàn trống vắng, không còn ai có thể cùng an tĩnh ngồi với nhau, ăn một bữa cơm giản đơn.

Anh ta sớm biết có người luôn ở bên cạnh mình, nhưng vẫn gạt bản thân, cái gì mình cũng không biết.

Đây chính là báo ứng.

Họ quen thuộc ôm ấp của đối phương như thế, cho dù là lúc say, cũng không thể nào lầm lẫn loại cảm giác đó.

Nhưng anh ta đã cố chấp gọi tên một người khác, cuối cùng làm cậu thương tâm.

Có lẽ, người sẽ không bao giờ trở về nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.