Ninh Lam ở trong lòng oán thầm một câu, " Lão ngu ngốc.", sau đó mơ hồ mà thuận lời thăm dò Kiều Tẫn, " Ôi em nhìn xem, mấy ngày nay chị bận đến mù mịt, chuyện này cũng quên mất. Em có ở nhà không? Bây giờ chị qua lấy luôn."
" Không, không ở nhà, em đang ở bệnh viện."
" Bệnh viện?" Ninh Lam ra hiệu bác sĩ dừng lại một chút, đổi tay cầm điện thoại hỏi cậu: " Em ở bệnh viện làm gì? Ốm hay bị thương ở đâu? Lục tiên sinh đã biết chưa?"
" Không, không phải, em và Chu Tố đi thăm Trương Miểu."
Ninh Lam từ lúc tốt nghiệp liền đi theo Lục Hàm Châu, là một trong số ít những người hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm, việc này đương nhiên hắn cũng không giấu cô, vừa nghe liền hiểu ra, " Là bệnh viện Bình Châu sao? Tầng mấy, chị đến gặp em."
" Tầng sáu."
Ninh Lam đang đang làm kiểm tra tin tức tố theo thường lệ, tầm mười phút nữa là có thể hoàn thành, suy nghĩ một chút mới nói vào điện thoại: " Vậy em chờ chị một chút, xong việc chị qua tìm em thuận tiện đưa em về nhà."
Kiều Tẫn ngoan ngoãn thuận theo.
" Kiều Kiều?"
Cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Cần đang từ góc cầu thang đi tới. Thoạt nhìn có chút tiều tụy, má phải hơi sưng lên, hẳn là Phùng Ngọc Sinh đã đánh bà.
" Mẹ." Kiều Tẫn vội vàng cúp điện thoại, nhanh chân đi tới, " Mặt mẹ làm sao vậy? Có phải Phùng thúc thúc lại..."
Ninh Lam mơ hồ nghe thấy tiếng " mẹ ", suy nghĩ nửa giây liền cảm thấy không quá yên tâm, lập tức ngồi thẳng dậy, " Bác sĩ, tôi tạm thời có chút việc phải đi rồi, mai lại tới kiểm tra."
Bác sĩ nhíu mày: " Người kia quan trọng như vậy?!"
Ninh Lam híp mắt nở nụ cười, " Ây da, thật thông minh."
Bác sĩ ném thiết dụng cụ kiểm tra lên giường bệnh một cái, lạnh như băng nói: " Ninh tiểu thư, tôn trọng người khác một chút."
Ninh Lam mặc quần áo tử tế, vơ lấy túi xách chạy đi. Thời điểm đi tới cửa mới ngừng lại một chút, quay đầu nháy mắt với vị bác sĩ một cái, " Mỗi lần đi tới kiểm tra tôi đều đã tiêm thuốc ức chế, thế này còn chưa tôn trọng anh sao?"
" Cô rốt cuộc có phải Omega hay không!"
" Tôi là Omega nha."
Vị bác sĩ bị cô chọc tức đến mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ống nghe cơ hồ bị siết đến biến dạng. Ninh Lam thấy đủ rồi thì thôi, quay lưng lại vẫy vẫy tay, " Đi đây."
Bị bác sĩ nhìn bóng lưng cô, trầm thấp thở ra một hơi. Biết bản thân là Omega mà vẫn coi công việc quan trọng hơn tính mạng, đây chỉ là giường kiểm tra một chút, vậy coi như là bàn mổ hẳn cũng không sợ đi.
Công việc của ông chủ quan trọng nhất, vợ ông chủ đứng thứ hai, thứ ba mới đến lượt hắn.
Đây chính là cách em truy người khác sao?
Trên giường kiểm tra đánh rơi một cái trâm cài ngực nho nhỏ* ở dưới ánh đèn phòng bệnh lại sáng đến lấp lánh. Bác sĩ đi tới nhặt lên, cầm trong tay trầm mặc nửa ngày mới cất vào túi áo trắng.
*Trâm cài ngực:
" Mẹ."
Dương Cần liếc nhìn sau lưng cậu, thở dài nói: " Con cũng đến thăm Trương Miểu sao? Mẹ đã tới mấy lần, chị gái của thằng bé cũng không muốn gặp mẹ."
Kiều Tẫn gật đầu một cái, hỏi bà: " Đại ca thế nào rồi?"
" Còn có thể như nào nữa, chuyện bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, bên trên vốn đã rất bảo vệ Omega, hơn nữa không biết ai đã ở sau lưng thao túng. Đại ca của con lần này xem ra là không còn hy vọng gì."
Kiều Tẫn mím mím môi, không biết nên nói gì. Dương Cần lại hỏi cậu: " Mẹ bảo con nói với Lục Hàm Châu một chút, hắn đã nói thế nào?"
" Hắn nói nếu sau này có chuyện mẹ nên trực tiếp tìm hắn. Lục tiên sinh sợ con không nói rõ làm lỡ chuyện."
*Mình nghĩ để Kiều Kiều gọi Lục tổng là " Anh ấy bảo..." thì còn quá sớm =)) thôi thì để là Lục tiên sinh đi.
Da đầu Dương Cần tê rần, " Hắn nói với con như vậy?"
Kiều Tẫn không hiểu vì sao Dương Cần lại có vẻ mặt này, hơi nghi ngờ hỏi, " Có chuyện gì vậy ạ?"
" Lục Hàm Châu, người này rất thích thao túng lòng người. Con phải cẩn thận, đừng để hắn lừa dối, đại ca của con..."
" Cạch!"
Tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất vang lên, ngay sau đó là thanh âm không thể tin nổi: " Các người?"
Kiều Tẫn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trương Hiểu Mẫn đứng cách đó hai mét, không dám tin tưởng chỉ vào bọn họ, " Cậu gọi bà ta là cái gì?"*
*Chương trước xưng em, nhưng chương này phát hiện Kiều Tẫn là con Dương Cần nên đổi thành xưng cậu.
Dương Cần bảo vệ Kiều Tẫn ở sau lưng, nói: " Cô có tức giận thì cứ hướng vào tôi. Tôi biết nhà chúng tôi có lỗi với em trai cô, nhưng cũng đừng làm tổn thương con trai tôi."
Trương Hiểu Mẫn ngửa đầu cười, thanh âm thê thảm vô cùng, " Con trai bà à, bà có hai người con trai thật tốt đó. Một đứa cường bạo người khác, một đứa thích giả nhân giả nghĩa."
Kiều Tẫn: " Không phải..."
Trương Hiểu Mẫn lớn tiếng đánh gãy cậu, " Tôi nói mà, sao cậu lại tốt bụng như vậy, còn đến thăm Trương Miểu nhà chúng tôi, thì ra là như vậy. Các người nghe kĩ cho tôi, tôi đã sớm không thiết sống nữa, mỗi ngày qua tốt xấu thì cũng làm xong những dự định tương lai."
Kiều Tẫn cảm giác được nỗi thống khổ của Trương Hiểu Mẫn, há miệng không nói nên lời. Cậu không có lập trường đương nhiên cũng sẽ không có khả năng sẽ hùng hồn cãi lại người khác.
Chu Tố vẫn luôn đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng chen vào: " Vào miếu thắp hương đuổi hòa thượng*, nói có đạo lý hay không?"
*进庙烧香先赶和尚: Mình nghĩ là Muốn vào nhận được điều tốt lành mà lại đuổi những người giúp mình đi. Việt Nam cũng có câu gì như vậy ý mà mình dốt văn quá nên không nhớ ra.
Trương Hiểu Mẫn lạnh lùng nhìn Chu Tố, " Cậu cũng cút đi."
" Không liên quan đến cậu, cậu sao phải..." Kiều Tẫn kéo Chu Tố lại sợ bạn thân nóng nảy không kiềm chế được, nhỏ giọng nói: " Không sao đâu, cậu đừng kích động."
Chu Tố hừ lạnh một tiếng, " Chó cắn Lã Động Tân*."
*Chó cắn Lã Động Tân (狗咬吕洞宾): Không phân biệt tốt xấu. Lã Động Tân là một trong tám vị tiên trong truyền thuyết.
Dương Cần nói: " Cô Trương, cô đừng gay gắt như thế, việc gì ra việc đó. Em trai cô lần trước bị ngã là con trai tôi quyên hai trăm ngàn*, góp tiền thuốc. Mặc dù cô hận chúng tôi nhưng cũng phải có một số việc không thể cứ thế mà đá bát."
*Hai trăm ngàn = Hai mươi vạn.
Kiều Tẫn hơi run run, chuyện này sao mẹ cũng biết?
Tuy rằng lúc đó Lục Hàm Châu là dùng chi phiếu của hắn quyên góp nhưng sau đó cũng là Ninh Lam sắp xếp người khác giữ bí mật. Ngoại trừ Chu Tố và mấy giáo viên, còn lại không ai biết.
Trương Hiều Mẫn không nghe đến hai mươi vạn này còn tốt, vừa nghe thấy liền cười lạnh, cầm đồ vật trên tay ném tới chỗ Dương Cần, " Ở trong mắt bà, mạng người chỉ là con số trên những đồng tiền kia phải không!"
Kiều Tẫn vừa nhìn thấy Trương Hiểu Mẫn muốn ném liền nhào tới trước mặt Dương Cần. Chu Tố kinh hãi kêu, " Kiều Tẫn!"
Ninh Lam cũng vừa vặn đến nơi, thấy một màn này cũng bị dọa đến hồn rơi một nửa. Mẹ nó!
Đang mong chờ đau đớn chạm đến mình, bỗng nhiên có người nhanh hơn cậu bước lên chặn lại, góc hộp sắc bén cứ vậy mà nện lên thái dương người kia, ngay lập tức chảy máu.
Không biết mọi người có đoán ra là ai không =))))))))
Kiều Tẫn bị sợ hết hồn, " Hoắc Thái!"
Sợp pờ rai!
Ninh Lam không lập tức tiến đến, nhíu mày đứng ở góc chỗ thang máy nhìn Hoắc Thái ôn hòa cười với Kiều Tẫn, " Không có gì, cậu không sao chứ?"
" Không sao." Kiều Tẫn chỉ chỉ trên trán gã: " Cậu chảy máu."
Xin lỗi mọi người, tui có một sự chán ghét đặc biệt lớn với cu cậu Hoắc Thái cho nên để Hoắc Thái là " gã " luôn TT, mất một plot của tác giả, mong tác giả thứ lỗi.
Hoắc Thái đưa tay ra sờ, " Ây, đúng thật là có hơi đau."
Dương Cần vội vã lấy khăn giấy từ túi xách đè lại vết thương của Hoắc Tháu, nghiêng đầu nhìn Trương Hiểu Mẫn nói: " Cô quả thực điên rồi."
Hoắc Thái xoay người, ôn hòa nhìn Dương Cần nở nụ cười, " Chào cô."
Dương Cần gật đầu, " Cháu là bạn học của Kiều Kiều sao? Để cô dẫn cháu đi xử lý vết thương, thực sự xin lỗi."
Hoắc Thái nói: " Không sao, không sao, chỉ là một chút vết thương nhỏ trên da, tự cháu bôi thuốc một chút là được. Cháu thấy bạn học Kiều cũng đang sợ hãi, vẫn là nên dẫn cậu ấy đi trước."
Dương Cần có chút chần chờ. Ninh Lam nhìn đủ rồi đi tới lễ phép nói: " Kiều Tẫn, Lục tiên sinh gọi điện thoại tới hỏi tối nay em muốn ăn gì."
Kiều Tẫn do dự nhìn Hoắc Thái, " Cậu ấy vừa nãy vì bảo vệ em mà bị thương, em muốn..."
Ninh Lam ít nhiều cũng đã hiểu được Kiều Tẫn là dạng đầu óc gì, chỉ có lương thiện. Hoắc Thái nếu thật sự muốn tiếp cận cậu, thì khổ nhục kế là biện pháp tốt nhất.
" Như vậy đi, chị với em cùng nhau dẫn vị bạn học này đi xử lý vết thương, em thấy thế nào?" Ninh Lam quay đầu, nhìn Hoắc Thái mỉm cười, " Vị bạn học này cảm thấy thế nào?"
Hoắc Thái vẫn là ôn hòa nở nụ cười, " Vậy thì làm phiền chị rồi."
Hộp quà kia mặc dù là chất giấy nhưng lại rất sắc, khâu mấy mũi lại kê vài liều thuốc. Ninh Lam đi trả tiền thuốc thang, miễn cho Kiều Tẫn có gánh nặng trong lòng.
Lúc trở về, Ninh Lam thử thăm dò hỏi, " Bạn học vừa rồi là cùng khoa khiêu vũ với em sao?"
Kiều Tẫn ngồi ghế phó lái không lên tiếng, cúi thấp đầu, hai tay vô ý thức nắm lại, siết chặt đến hằn lên vết đỏ.
" Kiều Tẫn?"
Kiều Tẫn phục hồi tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười, " Chị, chị Ninh Lam, chị vừa nói cái gì ạ?"
Ninh Lam nhìn ra trong lòng cậu khó chịu, còn có một chút tự trách, liền ép lời nói kia xuống, " Đúng rồi, mấy ngày trước Lục tiên sinh đáp ứng phụ trách tiền thuốc thang cho Trương Miểu. Nếu như muốn thử nghiệm cắt bỏ tuyến thể, tiên sinh cũng đồng ý chịu tiền giải phẫu, cho tới khi hồi phục."
Kiều Tẫn sững sờ, " Tại sao?"
Lục Hàm Châu không quen Trương Miểu, thậm chí còn chưa gặp nhau bao giờ. Lần trước hai mươi vạn cậu đã cảm thấy quá nhiều, lần này tại sao còn muốn...
Ninh Lam không nói rõ, lời nói ở đầu lưỡi lăn lộn vài vòng, cân nhắc một chút mới nói, " Chị theo Lục tiên sinh rất nhiều năm, hắn nhìn qua có chút hung dữ, còn có chút lạnh lùng, thời điểm giáo huấn người khác còn rất nham hiểm."
Kiều Tẫn nghe rất nghiêm túc, thấy Ninh Lam ngừng lại, không tự chủ được hỏi: " Tiếp đó thì sao?"
Ninh Lam khẽ cười, hai tay đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước nói: " Thế giới của tiên sinh dường như chỉ có hai màu trắng đen, một tầng lại một tầng gói mình lại. Trước đây chị rất ít khi thấy tiên sinh cười, nhưng bây giờ lại khác, từ khi lấy em đã cười nhiều hơn. Tiên sinh thật sự rất yêu em."
Kiều Tẫn nửa hiểu nửa không hiểu, nhẹ nhàng gần đầu một cái.
Ninh Lam cũng không biết cậu có hiểu được phần nào hay không, càng không biết cậu có hiểu yêu của Lục Hàm Châu và yêu của chị Ninh Lam khác nhau chỗ nào hay không.
" Lục tiên sinh rất không thích mình bị phản bội, nếu vậy thì không bằng từ ban đầu đừng có quá nhiều hy vọng." Ninh lam thở dài, lại nói: " Có mấy người trong lòng đã bị thương tổn, qua một thời gian gặp được một người khác có khả năng sẽ hồi phục. Nhưng Lục tiên sinh sẽ không, tiên sinh chỉ có thể bọc lại vết thương từng tầng từng tầng khiến cho nó thành cái vỏ cứng nhắc, không đi chữa trị, tùy ý để nó thối rữa."
Kiều Tẫn siết chặt tay, trong lòng khó chịu đến co rút, chỉ cần hô hấp một chút cũng đều rất đau.
" Có lẽ vừa mới bắt đầu tiên sinh không có thật lòng muốn kết hôn với em. Nhưng bây giờ chị nhìn ra là tiên sinh thật sự rất yêu em. Đừng nói chỉ là chút tiền kia, dù cho em có muốn lấy mạng của tiên sinh, tiên sinh cũng có thể cho em."
Ninh Lam nghiêng đầu, nhìn vào mắt Kiều Tẫn, thả nhẹ từng chữ nói: " Vậy cho nên, đừng phụ lòng hắn."
Kiều Tẫn không có tư duy giống người thường, nếu là người bình thường, hẳn là nghe Ninh Lam nói như vậy liền có thể nhiểu ngay nhưng cố tình lại là Kiều Tẫn. Trong lòng cậu giờ hỗn loạn một mảng.
" Chị Ninh Lam, tim em đau."
Ninh Lam vội đạp phanh xe, thiếu chút nữa bị cậu dọa sợ đến choáng váng. Luống cuống kiểm tra tay chân cậu, hỏi: " Bệnh như thế nào, đau ở đâu?"
Hai tay Kiều Tẫn siết chặt cổ áo, khẽ hít một hơi nói: " Em không biết, là hô hấp một chút sẽ đau, như là bị co lại một chỗ."
" Bắt đầu đau từ khi nào?!!" Ninh Lam đổ mồ hôi lạnh, nếu một màn vừa nãy dọa đến Kiều Tẫn bị bệnh tim, Lục Hàm Châu không luộc sống cô mới lạ.
Kiều Tẫn đỏ mắt, chầm chậm nói: " Là lúc chị nói đến chuyện của đàn anh."
Ninh Lam ngẩn ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
" Em là đau lòng tiên sinh." Ninh Lam lau mồ hôi lạnh, vui vẻ như trút được gánh nặng nói: " Không phải đau tim."
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Lam: Tôi vì hai người này làm muốn nát tim, cầu tác giả phát cho tôi một Alpha cực ưu tú, không có tôi liền mặc kệ hai người kia.
Tác giả: Ok, lập tức sắp xếp.
13/05/2020, chúc mừng chương 40!!! Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình. Không biết có ai theo từ đầu mà giờ vẫn đang ở đây mà tui không biết không UwU.